Nguyễn Long Duy nghĩ một chút, nói ra: "Tổ tiên, cơ duyên này cần phải có điều kiện gì? Chẳng lẽ ngài cho không ta như vậy sao?"
Tổ Long tàn niệm nói: "Chỉ cần ngươi nói cho ta biết đạo tâm của ngươi là gì, ta sẽ cho ngươi. Lúc nãy ta tỉnh lại, cũng là do bị ngươi ngộ ra đạo tâm mà đánh thức."
Nguyễn Long Duy thành thật trả lời: "Tổ tiên, ta chỉ ngộ ra tâm, đạo tâm là gì ta không biết."
Tổ Long tàn niệm nói: "Không sao, chỉ cần ngươi nhớ lại quá trình trước đó ngươi lĩnh ngộ ra, để cho ta nhìn là được."
Nguyễn Long Duy nghe như vậy, bắt đầu hồi tưởng tỉ mỉ lại quá trình trước đó của mình."
Tổ Long tàn niệm vừa đọc ký ức vừa đánh giá: "Ừm, quá trình trải qua rất bình thường nhưng vì sao hắn có thể ngộ ra tâm của mình? Còn đạo của hắn là gì?
Ừm, lĩnh ngộ rất ổn, điểm này cũng ổn."
Đang lúc Tổ Long tàn niệm đánh giá, hắn chợt im lặng, không khí xung quanh bắt nghiêm trọng. Tổ long tàn niệm giống như có điều suy nghĩ, hỏi:
"Ranh con, đây thật sự là vừa rồi ngươi lĩnh ngộ ra?"
Nguyễn Long Duy chân thành trả lời: "Tổ tiên, đây là vừa rồi ta tự lĩnh ngộ. Có vấn đề gì sao tổ tiên?"
Tổ Long tàn niệm trả lời, giọng nói vô cùng bình thản:
"Đạo tâm của ngươi rất tốt. Có thể xem là gần như hoàn mỹ đạo tâm. Tuy nhiên, có một vấn đề. Cô bé Nguyễn Minh Nguyệt kia phải chết. Ngươi phải tự tay giết chết nàng."
Nguyễn Long Duy tưởng rằng mình nghe lầm, vội vàng hỏi: "Tổ tiên, ngài đang nói giỡn phải không?"
Tổ Long tàn niệm: "Ta không nói giỡn. Ngươi phải giết cô gái kia, nếu không đạo đồ của ngươi sẽ không thể đi được xa.
Ngươi bây giờ lập tức rút đao, sát thê chứng đạo, lấy máu của nàng đem đi chứng hoàn mỹ đạo tâm."
Nguyễn Long Duy ánh mắt lạnh lẽo, trả lời: "Tổ tiên, ngươi đây là chạm vào ta nghịch lân."
Tổ Long tàn hồn đáp:
"Đạo tâm của ngươi chính là phải bảo vệ nàng, nhưng ngươi có thể làm được gì? Ngươi và nàng đều ở Tuyệt linh chi giới, nàng là phàm nhân, xác định sống chưa tới trăm tuổi. Còn ngươi thì sao? Tiền đồ của ngươi là không thể đo lường, ngươi dự định ở đây chờ chết cùng nàng? Để nàng sống thêm mấy chục năm, hay là ngươi bây giờ tự tay giết nàng có khác gì nhau hay không? Đối với những bậc tồn tại cao quý như chúng ta, mạng sống phàm nhân như cỏ rác, ngươi vì sao không thể động tay?"
Nguyễn Long Duy không hề để ý, trả lời: "Tổ tiên, ta sống chính là muốn che chở nàng. Tâm ta đã quyết, há có thể bị ngươi nói mấy lời này làm cho mê hoặc? Cơ duyên của ngươi mặc dù vô cùng to lớn, ta cũng không rõ ràng nó giá trị đến mức nào nhưng dựa vào lời kể của ngài, ta cũng đoán ra lai lịch của nó không tầm thường. Dù vậy, Minh Nguyệt là người ta muốn che chở, yêu cầu của ngươi, ta tuyệt đối sẽ không làm. Phiền tổ tiên đi tìm hậu duệ khác tu luyện Kim Long Lam Liên quyết."
Tổ Long tàn niệm thấy không thuyết phục được Nguyễn Long Duy, chỉ có cách thể lựa chọn cách khác.
"Ranh con mất dạy. Tổ tiên ta bây giờ không dạy được ngươi. Vậy thì ta tự tay điều khiển ngươi cầm đao đi giết."
Tổ Long tàn niệm khởi động Ấn ký trên đầu Nguyễn Long Duy, tia sáng bắt đầu chiếu rọi, lại một lần nữa mong muốn khống chế cơ thể của hắn.
Nguyễn Long Duy phát hiện không ổn, hét to ra lệnh: "Minh Nguyệt, không ổn. Mau chạy. Cưỡi Heo Đen mà chạy. Không được quay đầu. Tuyệt đối không được đến tìm ta."
Nguyễn Minh Nguyệt đang ngồi đan áo, bỗng bị tiếng thét của Nguyễn Long Duy làm giật mình: "Công tử, ngươi làm sao vậy? Có chuyện gì"
Nguyễn Long Duy hai mắt ứa đỏ, khắp người được ánh sáng chiếu rọi, vẫn tiếp tục la hét: "Minh Nguyệt, nghe ta. Phải mau chạy, tuyệt đối không được đi tìm ta. Ta không khống chế được bản thân. Mau chạy."
Nguyễn Minh Nguyệt lần đầu tiên thấy Nguyễn Long Duy điên rồ như vậy. Nàng không dám nói nhiều, để lại vật dụng, chạy ra đầu xe, tháo dây cột trâu sau đó leo lên người trâu mà phóng chạy đi xa.
Nguyễn Long Duy nhìn thấy bóng người dần xa khuất, mới chậm rãi thở dài: "Phù, may mà vẫn còn kịp."
Sau đó, Nguyễn Long Duy lại mất dần ý thức với thế giới bên ngoài.
"Đây là đâu? Vì sao lần này lại không bất tỉnh?" Nguyễn Long Duy cảm giác được tâm trí mình vẫn còn tỉnh táo, chỉ là không vận dụng được giác quan mà thôi. Hắn bắt đầu cảm nhận cơ thể của mình, cố gắng giành lấy quyền khống chế thân thể.
Giọng nói của Tổ Long tàn niệm vang lên trong đầu hắn:
"Ranh con, ngươi dám chống cự? Ngoan ngoãn ở yên cho ta."
Nguyễn Long Duy chợt cảm thấy vô số hình ảnh tràn vào trong đầu của hắn. Có cái là hình ảnh gia đình của Nguyễn Long Duy, có cái là hình ảnh A Nguyệt bị tên bắn chết, cũng có cái là Trần Tam bị giết trong chiến tranh, cũng có cái là những tên thổ phỉ, sơn tặc bị Nguyễn Long Duy giết chết hiện hồn về ám...
Rất nhiều hình ảnh lộn xộn hiện ra trong đầu Nguyễn Long Duy, làm cho tinh thần hắn vô cùng rối loạn. Đây chính là khả năng của Tổ Long tàn niệm. Tổ Long tàn niệm sử dụng năng lực của Diệt Thế Hắc Liên trong Lam Liên Quyết, khiêu gợi ra tâm ma của Nguyễn Long Duy.
Lúc này, cơ thể của Nguyễn Long Duy đang dần bị những sợ dây ánh sáng cắm vào sâu bên trong, một lần nữa sắp thành công chiếm đoạt quyền điều khiển. Từng sợi, từng sợi dây đâm xuyên vào từng kinh mạch, lạc mạch, tế bào, tạo ra cho Nguyễn Long Duy cơn đau vô tận, vô cùng khủng khiếp. Lần này, Tổ Long tàn hồn cưỡng ép chiếm quyền điều khiển một cách thô bạo, gây nên ảnh hưởng rất lớn đến thân thể của Nguyễn Long Duy.
"Ranh con, ngươi yên tâm. Ta lần này tuy rằng hủy đi một chút thân thể của ngươi nhưng chỉ cần giết được nàng. Ngươi sẽ đúc thành hoàn mỹ đạo tâm, từ đó khôi phục lại thời đại quang vinh của Long tộc."
Tay của Nguyễn Long Duy đã hoàn toàn bị điều khiển, đang hướng về phía trên rút ra thanh đao. Một bên khác, Nguyễn Long Duy lúc này đang bị tâm ma xâm chiếm, lúc nào cũng có thể hóa điên. Hắn không còn có khả năng chống cự lại Tổ Long tàn niệm.
Ngay lúc Nguyễn Long Duy chuẩn bị mất hết ý thức, trong đầu hắn hiện lên một hình ảnh, nàng xõa tóc ở sau, cài lên trâm ngọc, dịu dàng ở phía xa nhìn lấy hắn. Nhìn thấy hình ảnh này, Nguyễn Long Duy bắt đầu khôi phục lại ý thức, dần dần thoát khỏi tâm ma.
"Tâm ma khốn kiếp, dám loạn tâm ta. Cút."
Nguyễn Long Duy trấn định tinh thần, bắt đầu tranh giành quyền kiểm soát thân thể cùng với Tổ Long tàn niệm.
"Tổ tiên, ngài không cần làm như vậy, ta đây không muốn. Ta biết ngài muốn tốt cho ta, nhưng ta mới thật sự biết ta muốn cái gì. Xin hãy dừng tay lại." Nguyễn Long Duy vừa tranh giành vừa tranh thủ khuyên nhủ Tổ Long tàn niệm.
"Ranh con, đạo tâm của ngươi vô cùng kiên định. Chỉ cần ngươi giết được nàng, ngươi sẽ không còn điểm yếu. Ngươi phải nghe ta." Tổ Long tàn niệm không để tâm, ngược lại trách móc
"Tổ tiên, ngươi phải nghe ta. Van cầu ngươi." Nguyễn Long Duy càng ra sức khẩn cầu.
Trải qua hơn hai ngày hai đêm, Nguyễn Long Duy và Tổ Long tàn niệm tranh đấu không hề dừng lại.
Tổ Long tàn niệm nói: "Ranh con, ngươi đừng cùng ta tranh, ngươi đang phá hủy đi thân thể của chính mình, đến lúc đó ngươi sẽ khó có thể mà phản tổ được."
Nguyễn Long Duy không để ý, hắn nhận thấy Tổ Long tàn niệm bắt đầu suy yếu, quyền khống chế cơ thể cũng đang trở về.
Tổ Long tàn niệm nhận thấy khuyên nhủ không thành công, lại nói: "Ranh con, cho dù lão phu không thể để ngươi tự tay giết nàng thì lão phu vẫn có thể tự mình làm. Tuy rằng ngươi sẽ rơi vào trạng thái vô cùng đau khổ, thậm chí gục ngã. Nhưng ta tin tưởng ngươi có thể vực dậy, sau đó quật khởi dẫn đầu Long tộc."
Nguyễn Long Duy nghe vậy vội vàng run lên, van cầu: "Tổ tiên, ngươi đừng làm liều. Nếu ngươi thật sự làm vậy, ta cùng Long tộc không đội trời chung."
Tổ Long tàn niệm lúc này đã điên rồi, không quan tâm đến lời của Nguyễn Long Duy nói. Ấn ký trên đầu Nguyễn Long Duy bắt đầu ngưng thực, hóa thành một miếng vảy rồng màu xanh lam. Vảy rồng phóng thẳng ra ngoài, thẳng về phía Nguyễn Minh Nguyệt bỏ chạy. Khi Nguyễn Long Duy tuyệt vọng nhìn vảy rồng bay đi, giọng nói của Tổ Long tàn hồn vang lên trong tai hắn.
"Ranh con, đừng trách lão phu. Long tộc cần ngươi, 3000 phiến long lân của lão phu, trải qua vô số năm tháng, dài dằng dặc trôi qua, cũng không có bao nhiêu người thành công dung hợp. Nếu như ngươi đã làm được, chứng tỏ đó là số mệnh của ngươi. Vậy nên lão phu thay ngươi đi giải quyết nghiệt duyên này.
Đạo tâm của ngươi mặc dù sẽ bị ảnh hưởng nhưng ta tin tưởng ngươi có thể vượt qua được nhanh thôi. Bởi vì ngươi là người thức tỉnh được Kim Long Lam Liên Ấn ở Tuyệt linh chi giới, tương lai không thể đo lường. Sau này, mong ngươi có thể hiểu cho quyết định của lão phu."
Giọng nói của Tổ Long tàn niệm khi thì mang theo giọng giận dữ, độc ác, khi thì mang theo vẻ ôn nhu, hiền lành, khi thì mang theo vẻ tiếc hận.
Lúc mà Nguyễn Long Duy nghe thấy được mấy lời này, thì miếng vảy rồng đã bay tới bên cạnh Nguyễn Minh Nguyệt, xuyên thẳng qua trái tim nàng.