Con trâu hiện tại chạy rất nhanh, tốc độ còn nhanh hơn ngựa bình thường. Con trâu chạy từ xa nhìn như một chiếc xe ô tô, dáng người nó to gấp đôi con ngựa. Nguyễn Long Duy thì ngồi trên lưng trâu cầm cây châm ngọc ngồi vọc qua vọc lại.
Cái này có gọi là đẹp không? Ta cũng không có rành đồ trang sức nha. Nhưng mà màu ngọc trông rất đẹp, màu sắc nhìn giống với miếng ngọc của ta. Chẳng lẽ trâm ngọc này cũng có tác dụng như Thương Ưởng nói, hắn không phải khoác loác?
Nguyễn Long Duy bắt đầu mơ tưởng lung tung. Sau đó hắn gõ đầu mình "cốc, "cốc". Không được, A Nguyệt năm nay 23 tuổi rồi, chắc hẳn cũng đã gả ra ngoài nha. Ta cũng không nên nghĩ lung tung. Ta còn phải bận rộn nghĩ cách đi gặp Lão Tử đại nhân, thời gian đâu mà lo chuyện trai gái.
Tiếp đến, Nguyễn Long Duy lấy ra thanh đao mới nhận được, đao rèn bằng sắt, lưỡi đao cong vút, chiều dài tầm nửa thân người. Nguyễn Long Duy cầm nó rất vừa tay, hắn thử một chút, vận dụng một ít chân khí đưa vào đao, vung tay thử chém nhẹ về phía trước. Nhẹ nhàng một đao, hàng cây đổ sụp.
"Vết cắt cũng khá gọn, đao này tốt. Xem ra Ngụy Tọa cũng tính là biết điều."
Nguyễn Long Duy cất đao vào vỏ, con trâu quẹo qua đường khác mà đi, đường phía trước đã bị cây đổ chặn mất. Hành trình của cả hai kéo dài 3 tháng đã gần trở về đến tòa thành nhà Cố Thanh. Vì háo hức trở về, Nguyễn Long Duy không dừng lại quanh các thôn trấn, mà là thúc trâu phi tốc. Chỉ khi nào đói mới dừng lại săn thú rừng nướng ăn một tí rồi lại lên đường. Trên đường đi, Nguyễn Long Duy cũng tiện tay diệt trừ vài đám sơn tặc hay là thổ phỉ.
"Đi mất 3 năm, về mất 3 tháng. Thật là vi diệu." Nguyễn Long Duy cảm thán một câu rồi tiến vào cổng thành.
"Người đến là ai? Vui lòng báo cáo thân phận." Một binh lính mở miệng hỏi. Lúc hắn ngẩng đầu lên nhìn kỹ, nhận ra là 1 vị thanh niên cao, ốm cưỡi trâu, người mặc áo xanh lam, tay xòe cây quạt đang mỉm cười nhìn lấy hắn. Binh lính ngẩn người, mở miệng lắp bắp: "Hắc, Hắc Ngưu Tiên sinh, ngài trở về rồi?"
Nguyễn Long Duy vẫn tươi cười, trả lời: "Ừm, là ta, ta về gặp mặt một ít bạn cũ. Phiền binh sĩ đại nhân cho ta vào thành."
Binh lính gãi gãi đầu suy nghĩ, sau đó hấp tấp giơ tay ra làm một thế mời, giọng ngượng ngùng nói: "Tiên sinh, ngài tự nhiên đi vào, tự nhiên đi vào. Ngài xưng ta là Tiểu Bính là được."
Nguyễn Long Duy tiến vào, không quên nói tiếng cảm ơn.
Phủ tướng quân.
Cố Trường Thiên lúc này đang đọc báo cáo thường ngày thì bị tiếng Lâm quản sự cắt ngang.
"Lão gia, lão gia, có quý nhân đến nhà." Lâm quản sự hấp tấp nói, vừa nói vừa thở hỗn hễn.
"Là ai đến? Ngươi lớn tuổi rồi, làm việc phải chú ý một tí, sao có thể để cho cảm xúc lấn át như vậy." Cố Trường Thiên nghiêm giọng nhắc nhở.
"Lão gia, là Hắc Ngưu Tiên sinh đến. Người đã vào thành rồi."
Cố Trường Thiên mặt mày bình thản trả lời: " Ừm, Hắc Ngưu Tiên sinh mà thôi, không cần vội." Nói xong, bỗng nhiên sắc mặt Cố Trương Thiên đột nhiên thay đổi, giọng nói cũng trở nên gấp, hỏi lại: "Chờ đã, ngươi ngươi nói cái gì? Nói lại một lần nữa!"
Lâm quản sự trả lời: " Đại nhân, ngôn nói là Hắc Ngưu Tiên sinh, là Hắc Ngưu Tiên sinh."
Lời của Lâm quản sự còn chưa dứt, Cố Trường Thiên đã vụt ra khỏi phòng, tự mình chạy đi xác nhận.
Sở dĩ Cố Trường Thiên hấp tấp như vậy là vì mấy tháng trước, hắn nhận được thông tin là Nguyễn Long Duy trên đường đi từ Ngụy quốc đến Hàm Cốc quan gặp ám sát. Diễn biến trận chiến không ai biết, nhưng khi đến nơi thì đã thấy hơn trăm cỗ thi thể, cỗ thi thể nào cũng đều là bị một kiếm chém làm hai nửa.
Bởi vì từ tòa thành trì đến Hàm Cốc cách nhau rất xa, cho nên tin tức cũng không được linh thông. Ở thời này, chỉ có chiến tin quan trọng hoặc thư tình mật yếu mới có thể chuyển cáo nhanh chóng, còn lại các loại tin tức khác đều rất lạc hậu, thường cách rất lâu thời gian mới có thể nhận được tin tức. Vì vậy nên, Cố Trường Thiên kể từ khi đó không nhận được thêm tin tức nào về Nguyễn Long Duy. Việc Nguyễn Long Duy đột nhiên xuất hiện như vậy khiến cho hắn rất ngoài ý muốn. Đơn giản là chiến trường kia quá mức kinh hãi, không ai dám phớt lờ vị khách quý này đến nhà.
Giờ phút này, Nguyễn Long Duy đang cưỡi trâu thong thả dạo quanh thành, hắn ngắm nhìn xung quanh khắp nơi. Có mấy quán ăn hắn từng ăn qua, cũng có mấy quán hắn chưa thấy bao giờ, là quán mới mở. Hắn nhìn qua mấy con đường hắn từng cùng A Nguyệt tản bộ qua, nhìn qua tửu lâu hắn cùng Cố Thanh uống trà, trong lòng có một cảm giác khuây khỏa, dù cho hắn chưa nhìn thấy được người quen cũ nhưng cũng có cảm giác như đang nhìn thấy qua.
"Long Duy đệ đệ, ngươi trở về rồi. Ha ha ha."
Một tiếng cười vang vọng khắp con phố, hướng vào lỗ tai của Nguyễn Long Duy, cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn.
"Ừm, giọng nói quen quen." Nguyễn Long Duy tự nghĩ, nhìn về nơi phát ra thanh âm. Nơi xa là một vị thanh niên, mặc quần áo nho nhã, lưng đeo bội kiếm, nhìn rất ra dáng con nhà quan văn. Chính là Cố Thanh.
Nhận ra được bằng hữu, Nguyễn Long Duy vui vẻ, đáp lời: "Cố huynh, ta ghé thăm ngươi."
Cố Thanh tiến lại gần, nhìn Nguyễn Long Duy một cút, lại đến gần sát hắn nhỏ giọng trêu ghẹo nói: "Ha ha ha. Chỉ thăm mỗi ta thôi sao?"
Nguyễn Long Duy nội tâm thầm mắng Cố Thanh, muốn đánh hắn một trận nhưng mở miệng cười nói: "Còn có bá phụ nữa nha."
Cố Thanh cười càng to hơn, khoát vai Nguyễn Long Duy: "Ha ha ha, đã ngươi nói như vậy, vậy thì cùng đi gặp cha ta trước."
Nguyễn Long Duy bất đắc dĩ, chỉ đành thuận theo: "Được thôi Cố Huynh, ngươi lên ngựa của ngươi, ta ngồi trâu của ta."
Hai người vừa cưỡi ngựa, cưỡi trâu vừa nói nhảm trên trời dưới đất trên đường đi tới phủ tướng quân.
"Long Duy đệ đệ, 3 năm nay ta chăm sóc rất là tốt cho đệ muội nha."
"Ngươi nói nhảm cái gì đó Cố huynh?"
"Chính là cô nương A Nguyệt của ngươi."
"Cái gì mà A Nguyệt của ta? Ta chẳng phải đã nhờ ngươi kiếm người gả nàng đi ngoài sao?"
"Long Duy đệ đệ, ta thật không dám. Ta sợ ta mà dám khi dễ Nguyệt công nương là ngươi sẽ bất chấp tình huynh đệ băm ta một đao nha. Nhìn thanh đao sau lưng ngươi kia, trông thật là ghê gớm đó."
"Cố huynh, ba năm không gặp, miệng lưỡi của ngươi càng ngày càng lợi hại. Ta thực sự hoài nghi ngươi thay vì chăm chỉ luyện võ thì suốt ngày đi học nói nhảm."
"Long Duy đệ đệ, ngươi quá khen. Không nói giỡn chuyện này nữa, ngươi kể cho ta mấy năm nay ngươi du lịch ra sao đi."
"Ta mấy năm qua như thế này, như thế kia..."
Nguyễn Long Duy bắt đầu kể ra hành trình của mình. Đến khi cả hai đi đến phủ tướng quân, hắn mới ngừng kể. Lúc này, Cố Trường Thiên vừa lúc xông ra ngoài, muốn đi nghênh đón Nguyễn Long Duy.
Nguyễn Long Duy vội vàng chào hỏi: "Cố tướng quân, Long Duy đến thăm hỏi ngài. Ba năm nay ngài vẫn khỏe chứ?"
Cố Thanh cũng phụ họa: "Cha, Long Duy đệ đệ ưu tiên đến vấn an người trước đó, gác lại cô nương của hắn ở phía sau luôn."
Cố Trường Thiên thụ sủng nhược kinh, giọng hơi không được bình thường: "Đứa trẻ ngoan, ngươi đi xa vẫn nhớ đến vấn an bá phụ, bá phụ trong lòng rất vui. Lão phu sức khỏe rất tốt. Mau vào trong, chúng ta cùng uống trà, đánh cờ."
Nguyễn Long Duy nghe được hai chữ đánh cờ, trong lòng kinh hãi. Hắn thật sự không giỏi bộ môn này. Nguyễn Long Duy từ chối: "Bá phụ thông cảm, Long Duy đi xa về mệt mỏi không tiện đánh cờ."
Nhìn thấy Nguyễn Long Duy biểu lộ không thích, Cố Trường Thiên cũng không dám giữ người lại, nói: "Ừm, nếu hiền điệt thấy không khỏe thì ngày khác lại ghé phủ chơi với lão phu. Hiện tại cũng không gấp."
"Đa tạ bá phụ thông cảm, Long Duy ngày sau sẽ ghé thăm bá phụ."
Cầu bình luận, cầu góp ý!