• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nguyễn Long Duy chậm rãi mở mắt, lấy tay dụi dụi ghèn trong mắt mình, ngơ ngác nhìn về Lão Tử đang ngồi ở đối diện. Nguyễn Long Duy, chậm rãi hít một hơi, kính cẩn nói ra: "Lão Tử đại nhân, chuyện lúc nãy ta nói với ngài, liệu ngài có thể đáp ứng? Nếu như vậy thì ta có thể làm việc kia giúp ngài."

Lão Tử đáp: "Có thể."

Nguyễn Long Duy nghe được như vậy, nhẹ nhàng thở ra một hơi, lẩm bẩm nói: "Trần Tam a, Trần Tam. Ta chỉ có thể cố gắng đến như vậy. Hi vọng lần này ngươi có thể thật sự được sống thảnh thơi."

Sau đó, Nguyễn Long Duy lại nhìn về phía Lão Tử, hỏi: "Việc kia, ta phải bắt đầu từ đâu bây giờ? Ngài có thể cho ta lời khuyên hay không?"

Lão Tử nhìn Nguyễn Long Duy, lại nhìn bàn cờ, tay trái vo vo 2 viên cờ đen trắng, bình thản nói: "Tùy tâm mà làm, ngươi muốn gì có thể làm đó."

Nguyễn Long Duy nghĩ một chút, lại nói: "Ta không cần tu luyện Kim Long Lam Liên Quyết, ta tự cảm thấy không hợp với nó. Nhưng ta nghĩ nên thử một lần đi tìm tiên đạo. Lão Tử đại nhân, ngài có thể giúp ta?"

Lão Tử chậm rãi đặt quân cờ đen xuống bàn cờ. Xung quanh, các quân cờ tự biến thành màu trắng, thay nhau xếp thành hình. Nguyễn Long Duy nhìn vào bàn cờ rồi lại suy nghĩ một tí về câu đố này.

"Lão Tử đại nhân, đây có phải là bản đồ Văn Lang hay không? Ngài muốn ta đi đến điểm đen này?"

Lão Tử giải thích: "Ta sẽ nói rõ. Trong lịch sử của nước ngươi, ngươi có nhớ đến một người tên là Phù Đổng hay không?"

"Đại nhân, ý của ngài là Phù Đổng Thiên Vương, Thánh Gióng? Ta có đọc qua, người này trong truyền thuyết lấy thân một người chống lại cả đại quân. Chẳng lẽ đây là thật?"

Lão Tử vuốt ve râu, cười một chút: "Người này trời sinh đạo cốt, là bậc thiên tài ngàn năm có một. Hắn về sau huyết mạch phản tổ, được triệu hồi trở về quê hương các ngươi."

Nguyễn Long Duy thắc mắc hỏi, không hiểu lại hỏi: "Lão Tử đại nhân, ngài nói ta nghe không hiểu. Quê hương chúng ta là sao? Nằm ở đâu, huyết mạch phản tổ lại là sao? Có phải Phù Đổng Thiên Vương giống như ta cũng mang huyết mạch Tổ Long."

Lão Tử nói: "Ừm, không giống lắm. Văn Lang quốc của các ngươi, tuy là cũng có huyết mạch của Long tộc, nhưng không phải giống như ngươi. Cái này phải kể đến lúc xa xưa, truy về nguồn gốc.

Khi xưa, Văn Lang quốc, hay là Bách Việt nói chung. Người sáng lập đều là con dân của Đại Việt Tiên Quốc, bọn họ vì có lí do riêng của mình mà phải lưu đày đến đây. Trong đó, Vua Hùng đầu tiên lập nên Văn Lang, là một vị con trai của Lạc Long Quân. Lạc Long Quân ý nghĩa của từng chữ, Lạc là biểu tượng cho tên nước, Long là biểu trưng cho Long tộc, Quân biểu thị cho Quân vương.

Lạc Long Quân là vua một nước tên gọi là Lạc Việt, mà Đại Việt Tiên Triều lại là bao gồm rất nhiều nước Việt hợp lại. Cho nên, huyết mạch của người Văn Lang, hay Bách Việt đều mang là đặc thù. Phù Đổng thức tỉnh được đạo cốt, được Tiên triều biết được, liền báo mộng dạy cho hắn tu hành, cũng dạy cho hắn biết cách nào để trở về quê hương."

Nguyễn Long Duy đã hiểu. Lý do lúc trước Tổ Long tàn niệm đã nói với hắn, ký hiệu hình xăm trên người của dân Bách Việt trông rất thần bí, chắc hẳn là do có nguồn gốc như thế. Nguyễn Long Duy thắc mắc, nói ra suy nghĩ của mình cho Lão Tử.

Lão Tử trả lời: "Đúng vậy, hình xăm trên người dân Bách Việt có nguồn gốc từ Đại Việt Tiên Triều. Dân Đại Việt mang huyết mạch Long tộc, cho nên sức lực lớn vô cùng. Bọn họ học hỏi theo phù đạo, trận đạo, từ đó khắc rất nhiều loại hình vẽ vào người, được gọi là xăm đạo. Ví dụ, dân Văn Lang khắc hình thủy quái là vì các ngươi muốn phòng trừ thủy quái.

Nguyễn Long Duy hỏi: "Đại nhân, cái tên xăm đạo xấu như vậy, vì sao không đổi?"

Lão Tử nói: "Đạo khả đạo, phi thường đạo. Nào có cái đạo nào là đẹp xấu? Ngươi có thể đừng nói nhảm, ta thấy rất phiền."

Nguyễn Long Duy vô cùng xúc động. Thật sự là xúc động, hóa ra nước Việt ta có nguồn gốc ghê gớm như vậy. Hắn lại suy nghĩ một chút, hỏi Lão Tử: "Đại nhân, như vậy phía Trung Hoa cũng có truyền thuyết, vậy bọn họ có Tiên triều hay không?"

Lão Tử trả lời: "Có, bọn họ bắt nguồn từ Trung Vực, nên bây giờ vẫn lấy tên này gọi mình là Trung Hoa hay Trung quốc. Tên là Đại Thương Tiên triều."

Nguyễn Long Duy lại suy nghĩ, hắn nhớ đến Tam Hoàng Ngũ đế được người dân Trung quốc tôn sùng, nhưng không biết cái nào là thật, cái nào là truyền thuyết?

Nguyễn Long Duy lại hỏi: "Như vậy còn Tam Hoàng Ngũ Đế? Bọn họ không phải người Trung Hoa sao?"

Lão Tử lắc đầu, lại gật đầu: "Tam Hoàng bao gồm Thiên Hoàng, Địa Hoàng, Nhân Hoàng đều làm thuộc về thiên đình từ xưa, như vậy làm sao lại thuộc về Trung Hoa. Bọn họ nếu như là tiên tổ của Trung Hoa, thì cũng là tiên tổ của các nước khác trong thiên địa. Như vậy tính cũng như không tính.

Về phần Ngũ Đế, đó là năm người chứng được cảnh giới Tiên đế của Trung Hoa mà thôi. Tiên đế tuy rằng không phải rất nhiều, nhưng Tiên Triều nào cũng đều có."

Nguyễn Long Duy cảm thấy như Lão Tử đại nhân đang dìm Trung Quốc, nhưng hắn không dám nói ra. Nguyễn Long Duy lại trở về chủ đề của Phù Đổng Thiên Vương.

"Lão Tử đại nhân, như vậy ta đi đến chỗ kia có liên quan gì đến Phù Đổng Thiên Vương? Có phải nơi đó có thể giúp ta đến được Đại Việt Tiên Triều hay không?"

Lão Tử phủ nhận: "Không thể, nhưng ngươi có thể lợi dụng điểm tiếp dẫn đó, đưa ngươi đi tìm tiên đạo. Còn lại ngươi phải tự tìm hiểu, lão phu sẽ không nhúng tay vào, kể cả sống chết của ngươi."

Nguyễn Long Duy buồn bực trong lòng, ngoài miệng lại tiếp tục hỏi: "Đại nhân, vì sao ngài không giúp ta một tay? Như vậy có thể nhanh hơn hay không?"

Lão Tử hỏi lại: " Vì sao lão phu phải giúp ngươi? Ngươi chẳng phải muốn tự mình tìm đường riêng hay sao? Đường này không đi được thì ta đi đường khác.

Ngươi đã có đạo tâm kiên định như vậy thì lão phu sẽ ủng hộ ngươi, không nhúng tay vào."

Nguyễn Long Duy lại tiếp tục lải nhải: "Đại nhân, ngài đã lỡ nói ra nhiều thông tin như vậy rồi, cũng không tính là không nhúng tay nha."

Lão Tử hơi chột dạ, vội ho khan một cái, tìm lí do đuổi Nguyễn Long Duy đi: "Khục, khục. Lão phu giúp ngươi tới đây thôi, nhớ kỹ hoàn thành việc ngươi đã đáp ứng. Ừm, hình xăm dùng loại tốt một tí, nếu không sẽ dễ chết yểu giữa đường." Lão Tử nói xong, tay giơ nhẹ, đuổi Nguyễn Long Duy ra khỏi Duy cảnh. Lúc đó, một đoàn sương khói mờ ảo pháp lực chậm rãi bay vào cổ áo Nguyễn Long Duy mà hắn không hề hay biết.

Hiện thực, Nguyễn Long Duy té ngã nhào trên đất, hắn vẫy tay phủi bụi đất dính trên quần áo mình. Thân thể hắn lúc này đã hồi phục một chút. Tuy là thân thể chịu đựng thương tổn, nhưng Lão Tử cũng đã giúp Nguyễn Long Duy chữ trị lại như cũ. Nói đúng ra, thân thể có thể phản tổ trở thành Tổ Long xuống cấp thành thân thể người bình thường, một số vị trí lạc mạch quan trọng đã bị phế đi lúc trước. Ít nhất hiện tại, mạnh hơn người bình thường một chút vì Nguyễn Long Duy sử dụng được chân khí.

"Ừm, thân thể hoạt động không tệ. Tuy nhiên, ta giống như yếu hơn trước đây. Chân khí vẫn có thể sử dụng, nhưng thân thể không khỏe mạnh như trước, có một số chỗ giống như vẫn còn chịu thương tổn. Có vẻ như là không còn được Kim Long Lam Liên Ấn trợ giúp."

Nguyễn Long Duy chải vuốt suy nghĩ, tiện tay sờ cổ vuốt ve ngọc bội của mình. Khi hắn đưa tay vào sờ ngọc bội lại thấy ngạc nhiên.

"Ừm, vì sao Kim Long Lam Liên Ngọc lại biến mất? Đâu ra cái ngọc bội tròn này vậy?"

Nguyễn Long Duy lấy ngọc bội ra, nhìn kỹ ngọc bội một chút. Hắn thấy được một viên ngọc bội hình tròn, chính giữa có khắc một chữ Nguyệt.

Nguyễn Long Duy vo đầu bứt tai một chút, nghĩ mãi không ra được lí do. Hắn đoán mò, có thể là do Kim Long Lam Liên Ấn ảnh hưởng nên ngọc bội chuyển thành hình này, hoặc là do Lão Tử đại nhân đổi lại hình dạng. Vấn đề này cũng không quá lớn, dù sao Lão Tử đại nhân cũng không hại hắn, không cần phải e sợ.

Suy nghĩ xong xuôi, Nguyễn Long Duy đứng dậy, phi nhanh chạy đi tìm con trâu.

Một lúc sau, một người một trâu lại lên đường đi tiếp, không hề có cỗ xe nào được nhớ tới.

"Ừm Heo đen, ngươi thật sự đau lòng cho Trần Tam sao? Đừng lo, đại nhân nói hắn sẽ không sao rồi. Chúng ta không cần lo lắng, tiếp tục hành trình là được."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK