"Ai da, câu đố chữ a."
Nguyễn Long Duy vô cùng buồn bực, cứ tưởng rằng sắp được sắp Lão Tử đại nhân đến nơi, đâu ngờ lại gặp phải câu đố chữ.
Chẳng lẽ ý của Lão Tử đại nhân là ta còn chưa hiểu được mình? Ta hiện đã biết dùng chân khí, còn tìm ra tâm của mình.
Như vậy thì ta còn thiếu cái gì đây? Nguyễn Long Duy vừa suy nghĩ vừa sờ tay vào khối ngọc trên cổ. Khối ngọc này Nguyễn Long Duy có được ở Văn Lang. Nguyễn Long Duy mỗi lần chạm vào nó đều cảm thấy lòng mình dịu lại một ít. Hắn suy đoán đây là công dụng của ngọc này.
Ừm, hay là đi về nhìn lại làng một chút? Dù gì ở nơi xa lạ cũng không để làm gì. Hiện tại cũng không có nơi khác để đi. Tiện đường ghé nhìn một cái Cố Thanh, A Nguyệt một cái. Ừm, chỉ là tiện đường ghé qua nhìn một chút, ta tuyệt đối không có ý nghĩ gì khác. Nguyễn Long Duy một bên vừa cố nói những lời này với bản thân, một bên liếc mắt nhìn về phía túi vải đựng cây quạt giấy. Ừm, thật là chỉ nhìn một chút.
Nguyễn Long Duy suy nghĩ xong xuôi, quyết định bỏ ra 1 tháng đi dạo quanh một số thành, trấn gần đây bổ sung thêm lương khô, mua một ít quà lưu niệm lên đường khởi hành quay lại cố hương của Chử Sen.
Một tháng sau, một người một trâu rời khỏi Hàm Cốc quan. Nguyễn Long Duy trước khi đi cúi đầu hướng về phía kinh đô Tần quốc thi lễ tạm biệt một cái rồi rời đi. Nguyễn Long Duy biết vị quốc công này chỉ còn sống thêm được 4 năm, khó còn cơ hội gặp lại.
Nguyễn Long Duy chợt nhớ đến một người, khẽ than: "Đáng tiếc a, không biết khi nào mới gặp lại Tiểu Tam." Đây là người duy nhất Nguyễn Long Duy từng nghịch thiên cải mệnh, cho hắn một con đường sống nên Nguyễn Long Duy cũng tương đối quan tâm.
Nguyễn Long Duy cưỡi trâu nhẹ, đường quen một đường đi về đến Thượng quận, Ngụy quốc. Đi đến tòa thành nơi từng gặp qua Thương Ưởng, Nguyễn Long Duy nghe lại một tiếng nói quen thuộc quanh quẩn bên tai "Tiên sinh, tiên sinh.". Nguyễn Long Duy khẽ lắc đầu:
"Là ảo giác, làm sao lại có thể gặp được cơ chứ."
Nhưng mà tiếng kêu này không ngừng lại, mà càng càng tiến lại gần hơn. Nguyễn Long Duy mở mắt nhìn lại nơi thanh âm phát ra mới thấy được một vị thư đồng đang không ngừng hô kêu hắn.
"Tiểu Đồng, là ngươi?" Nguyễn Long Duy hỏi dò.
"Tiên sinh, là ta. Chủ tử nhà ta lại cho mời ngài gặp mặt một lần."
"Chủ tử nhà ngươi tìm ta làm gì? Chúng ta mới gặp nhau mấy tháng trước thôi mà?"
"Tiên sinh, tiểu nhân không biết. Ta chỉ biết chủ tử nhà cho mời ngài uống trà."
"Ừm, dẫn đường đi."
Nguyễn Long Duy cũng không từ chối. Hắn đoán lần này Thương Ưởng là thay Công Thúc Tọa đến chuyển lời.
Nguyễn Long Duy bước vào quán trà, đi lên lầu nhìn thấy Thương Ưởng. Người này vẫn giống như trước đây mấy tháng, vô cùng tuấn dật, thậm chí so với trước đây còn có phần hơn.
"Công Tôn đệ, mấy tháng không gặp, gần đây không có vấn đề gì chứ?" Nguyễn Long Duy mở miệng chào hỏi.
Thương Ưởng đứng dậy hành lễ, mở miệng nói: "Long Duy huynh, ta vẫn như cũ, sống rất tốt. Không giấu gì ngươi, lần này Ưởng đến đây là thay gia sư làm việc."
Nguyễn Long Duy hỏi dò: "Công Thúc tướng quốc có gì dặn dò ta hay?"
Thương Ưởng khoát tay, nói ra: " Không có, lần này gia sư nói muốn để ta đến đây xin lỗi Long Duy huynh. Gia sư cảm thấy lần trước đã hiểu lầm, phái ta đến ép hỏi ngươi là thất lễ cho nên lần này đặc biệt chuẩn bị một ít lễ vật bồi tội." Thương Ưởng nói xong, vỗ nhẹ tay ra hiệu cho người làm.
Nguyễn Long Duy nghĩ trong lòng: "Ừm, có vẻ như Thương Ưởng không biết việc Ngụy Tọa phái người ám sát ta."
Nguyễn Long Duy khoát khoát tay từ chối, hắn không muốn nhận quà của người lạ, nhất là kẻ thù:
"Không cần phải làm thế. Ta đây không phải kẻ ham..." Lời nói Nguyễn Long Duy còn chưa dứt. Một đống rương chứa đồ, lớn nhỏ các loại được khiêng lên đặc trước bàn.
Nguyễn Long Duy nuốt nước bọn, "ực", "ực" mấy tiếng. Đây cũng quá nhiều nha.
"Long Duy huynh, ngươi không cần ngại, Ngụy quốc chúng ta nằm trong Thất hùng, nếu bao nhiêu đây cũng không có món nào làm cho ngươi vừa lòng thì đợi ta gửi thư về, phái người chuẩn bị thêm." Thương Ưởng nói ra.
"Quả là nhà giàu nha. Nhưng ta Nguyễn Long Duy không ham mê tiền tài. Đủ dùng là được." Nguyễn Long Duy tự trấn định.
Sau khoảng nửa canh giờ được Thương Ưởng "thuyết phục", Nguyễn Long Duy chỉ có thể chọn lựa một ít "quà tạ lễ".
"Long Duy huynh, đao này là loại tốt nhất của Ngụy quốc chúng ta, xưởng thợ rèn phải tốn hơn 50 năm tích lũy, tổng hợp kinh nghiệm từ nhiều người mới có thể rèn ra loại đao này nha. Long Duy huynh đúng là có mắt nhìn hàng."
"Còn món trâm ngọc này, món vòng tay ngọc này, là loại được điêu khắc bằng ngọc quý, có công dụng ôn dưỡng tâm thần, làm dịu tính khí..."
Nguyễn Long Duy hơi bất ngờ, nửa canh giờ qua hắn đã có nhận thức mới về Thương Ưởng. Người này đâu hề giống như là một vị chính trị gia nổi tiếng, người có công lớn giúp Tần quốc trở thành bá chủ. Nguyễn Long Duy nhìn kiểu nào cũng thấy Thương Ưởng giống mấy người hay bán hàng online trên tiktok, giọng điệu vô cùng lưu loát.
Nguyễn Long Duy vội vàng cắt lời: "Công Tôn đệ, tấm lòng của Ngụy quốc ta đã hiểu. Ta sẽ lấy một ít thứ. Ngươi uống chút nước trà đi."
Thật ra Nguyễn Long Duy cũng có nghĩ qua lấy hết, sau đó đem về Văn Lang cho mọi người. Nhưng mà suy nghĩ vừa hiện lên trong đầu, Nguyễn Long Duy đã nghe thấy tiếng sấm bên tai. Hắn chỉ còn cách dẹp bỏ suy nghĩ này.
Sau đó, Nguyễn Long Duy cùng Thương Ưởng trò chuyện, hắn cùng Thương Ưởng trò chuyện rất nhiều về pháp luật, đa phần là các pháp luật mà Thương Ưởng tương lai sẽ đưa ra.
Càng nghe, Nguyễn Long Duy càng nhìn kỹ hơn người này. Không hổ là người làm việc bá đạo, không nói ân đức. Nguyễn Long Duy tin chắc lịch sử chép đúng, Thương Ưởng tương lai sẽ định tội Thái tử, lừa bắt công tử Ngang. Có điều đáng tiếc, vì hắn làm việc như vậy nên hắn và gia đình hắn chết thảm. Đáng tiếc cho idol của ta.
Hai người trò chuyện cho đến tận trời tối, lúc này mới cáo biệt. Nguyễn Long Duy kiếm một phòng trọ nghỉ ngơi một phen, sáng mai lại tiếp tục lên đường.
Nằm nghỉ trên giường, Nguyễn Long Duy nghĩ đến Công Thúc Tọa.
"Ngụy Tọa, nếu như ngươi đã biết điều như vậy thì ta cũng sẽ không ghi hận lần trước. Dù gì thì ngươi cũng không uy hiếp được ta."
Vào thời xưa huy động trăm tên sát thủ đã là rất nhiều, lần tổn thất trước có thể coi như là Công Thúc Tọa hao tổn gần hết sát thủ tinh nhuệ. Còn nếu như Ngụy quốc muốn điều ngàn binh lính hay vạn binh lính chỉ để giết Nguyễn Long Duy cũng không hề dễ dàng. Một là điều động quy mô lớn như vậy sẽ khiến các nước chú ý, không ngoài trường hợp bị thừa cơ tấn công. Thứ hai, Nguyễn Long Duy chưa hề có hành động nào thể hiện địch ý với Ngụy quốc, quan lại, quý tộc của nước này sẽ đồng ý huy động nhiều binh lính như vậy làm một việc vô nghĩa. Việc ám sát Nguyễn Long Duy chỉ là do một mình Công Thúc Tọa làm ra mà thôi.
Sáng hôm sau, Nguyễn Long Duy chào tạm biệt Thương Ưởng cưỡi trâu lên đường.
Thương Ưởng nhìn bóng lưng Nguyễn Long Duy đi xa, Thương Ưởng bình luận một câu:
"Áo xanh lam cưỡi trâu, nhìn như là một sinh vật vô hại nhưng thật ra lại là chân long đang ngủ say. Một dao giết trăm người, trên mặt không gợn sóng, thật sự là kinh hãi.
Gia sư a, cũng may là Long Duy huynh tha thứ cho ngài."