• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngày ngày trôi qua, Nguyễn Long Duy sinh hoạt vô cùng vui vẻ. Lịch trình bao gồm trêu ghẹo A Nguyệt, tắm rửa, ăn, tu luyện và ngủ.

Một tháng sau, Nguyễn Long Duy xuất phát ra khỏi thành, chuẩn bị hướng Nam mà đi, trở về quê hương Văn Lang. Nguyễn Long Duy đã chào tạm biệt xong Cố Trường Thiên, hiện giờ đang cùng Cố Thanh nói chuyện phím.

"Long Duy đệ đệ, lần này ngươi rời đi nhìn giống y như 3 năm trước, chỉ có điều cao lớn hơn. Quần áo vẫn màu lam, nhiều thêm một cái đao sau lưng. Ừm, cây quạt của ngươi đâu?"

Nguyễn Long Duy chỉ vào túi đựng, nói: "Ta sợ quạt hư, cất vào túi rồi."

Cố Thanh hỏi: "Chỉ là một cây quạt, hư thì làm cái mới. Vì sao lại sợ hư?"

Nguyễn Long Duy đáp: "Đúng thật là quạt thì thế gian không thiếu, nhưng mà quạt này mua không có ai bán."

Cố Thanh không hiểu, lại muốn hỏi thêm nhưng Nguyễn Long Duy chặn lại, nói: "Cố huynh, ta cũng nên xuất phát. A Nguyệt phiền ngươi lại dòm chừng, kiếm được nhà nào gả đi càng tốt. Ta cũng không biết khi nào trở về. Ngắn thì vài tháng, dài thì chục năm. Cố huynh ngươi giữ gìn sức khỏe. Cố gắng nhiều vào, lần sau ta muốn thấy ngươi mặc tướng giáp."

Cố Thanh muốn nói lại thôi: "Long Duy đệ đệ à, ngươi có điều chưa biết..."

Nguyễn Long Duy khoát khoát tay: "Ngươi không cần nhiều lời. Ta lên đường đây."

Nguyễn Long Duy nói xong, tay vác mấy cái giỏ đồ, loay hoay tìm kiếm con trâu để chất lên.

"Ừm, Cố Huynh. Ngươi có nhìn thấy trâu của ta đâu không?"

Cố Thanh cười, chỉ tay ở ngoài phía đường lớn, nói: "Đường này nhỏ, đậu không vừa. Con trâu ra ngoài rồi."

Nguyễn Long Duy không hiểu: "Vì sao không vừa? Ngày nào nó chẳng ở đây đi ra đi vào."

Cố Thanh trả lời: "Ngươi ra xem sẽ hiểu."

Nguyễn Long Duy bước ra đường lớn, thấy con trâu đang đứng đó. Trên người nó có nhiều thêm mấy sợi dây kéo. Sau lưng con trâu là một cỗ xe ngựa. Xe ngựa khá rộng, có chỗ ngồi ở 3 cạnh, chỉ riêng cửa vào phía đầu xe là không có ghế. Chỗ ngồi lót đệm bông, dài vừa đủ cho Nguyễn Long Duy nằm thẳng chân ngủ.

Nguyễn Long Duy nghĩ ra một đáp án, nhưng không muốn tin, hắn lại hỏi Cố Thanh: "Cố huynh, cái gì đây?"

Cố Thanh cười nói, biểu lộ vô cùng đắc ý, giống như đang khoe khoang chiến tích của mình:

"Tháng trước A Nguyệt nhờ ta tìm người chế tạo cỗ xe này, thiết kế này là dựa theo yêu cầu mà làm. Tiền công là từ tiền ngươi cho A Nguyệt làm của hồi môn. Nói cách khác, xe ngựa này là của ngươi trả tiền làm. Thấy thế nào? Trông đẹp chứ, thợ của chúng ta đã dùng vật liệu tốt nhất để làm xe ngựa cho ngươi đó."

Nguyễn Long Duy khuôn mặt vô cùng bất đắc dĩ, hắn nhận ra mình lại bị hố.

"Cố huynh, ngươi cũng biết ta đi chuyến này là vô cùng gian nan, đường núi vô cùng trắc trở. Làm sao ta có thể để A Nguyệt đi cùng được? Dù cho ta có muốn thì đường núi cũng không cho xe này qua."

Cố Thanh nghe cái này, cũng gãi đầu, ngượng ngùng nói ra: "Ta lúc đầu cũng nghĩ như vậy, nhưng khi ta nói với cha ta. Cha ta nói cứ làm, đường trắc trở đến mấy thì ngươi cũng sẽ rút đao chém mấy phát mở đường mới. Ta nghe cũng không hiểu lắm, chỉ làm theo. Long Duy đệ đệ, ngươi thật sự kinh khủng như vậy sao? Cầm đao mở đường, trước nay ta chưa từng nghe qua."

Nguyễn Long Duy bắt đầu hối hận vì đã kể cho Cố Trường Thiên nghe.

Xe ngựa hay nói đúng hơn là xe trâu rời khỏi thành. Trên xe, có một nam đang im lặng cúi đầu còn một nữ nhìn người nam.

"A Nguyệt, ngươi không nghe lời ta." Nguyễn Long Duy cúi đầu, nhỏ giọng trách cứ.

"Công tử, ngài nói sai. Nô tỳ rất nghe lời. Công tử nói rằng tiền này để ta kiếm chồng. Ta dùng tiền này mua cỗ xe ngựa về nhà chồng đâu có gì sai đâu nha." A Nguyệt nói ra.

"Nhưng mà ngươi đi theo ta làm gì?"

"Nô tỳ đi theo công tử về nhà chồng."

"Nhưng ta là đang đi về quê, không phải nhà chồng của ngươi."

"Ừm, ý của công tử là gì?" A Nguyệt giọng điệu hơi trầm xuống, giống như bắt đầu nghiêm túc.

"Ý của ta là, ý của ta là A Nguyệt ngươi đi nhầm chỗ. Quê ta không phải là nhà chồng ngươi nha."

"Công tử, ngài nói sai. Quê ngài là nhà chồng của nô tỳ."

"Hả? A Nguyệt, ngươi nói đùa."

Từ sau câu nói này, Nguyễn Long Duy bắt đầu bị a Nguyệt dạy dỗ lại. 2 canh giờ sau, Nguyễn Long Duy đã trở nên biết điều hơn.

Nguyễn Long Duy khuôn mặt bầm dập, trên người nhiều thêm vết thương, lúc này hắn mở miệng nói:

"A Nguyệt, ngươi nhéo ta, cắn ta làm gì? Bây giờ lại sức thuốc cho ta. Ta nhưng là nói thật, ta thật sự còn có quãng đường dài phải đi nha. Ai da, đau. Thủ hạ lưu tình, xin hãy nhẹ tay."

"Công tử, nô tỳ nói rồi nha. Ngài đi đâu nô tỳ đi theo đó nha. Công tử không muốn có thể đuổi nô tỳ đi nha."

Nguyễn Long Duy thật sự không dám đuổi A Nguyệt. Một là hắn đuổi A Nguyệt xuống không được. Hai là hắn cũng thích A Nguyệt bên cạnh mình, chỉ là lý trí của hắn liên tục nói với hắn hành trình của hắn dài lắm, A Nguyệt theo hắn là phải chịu khổ.

Nguyễn Long Duy nhỏ giọng nói: "A Nguyệt, ta nói thật. Ta hiện tại phải đi nhiều nơi lắm, không cố định hành trình, cũng không cố định công việc. Ngươi đi theo ta sẽ phải gặp không ít khổ sở."

"Công tử, ngài yên tâm. Cố thiếu gia cho ta rất nhiều tiền. Đủ cho chúng ta sinh hoạt mấy năm."

"A. Sao ngươi lại lấy tiền của người ta??? A Nguyệt như vậy là không nên. Chúng ta vòng lại trả tiền cho Cố gia."

"Nhưng Cố Thiếu gia nói tiền này không phải là của hắn, mà là của Tần quốc nhờ hắn đưa cho nô tỳ thôi."

"Ngươi nói Tần quốc? Là ai gửi?"

"Cố Thiếu gia không biết, người kia chỉ nói là dựa theo Đam tiên sinh yêu cầu mà làm thôi."

"Như vậy cũng không được, chúng ta quay lại trả. Ừm, khoan đã, ngươi nói Đam tiên sinh?"

"Đúng, công tử. Là Đam tiên sinh."

Nguyễn Long Duy suy nghĩ một chút, nếu đã là của Lão Tử đại nhân cho hắn thì đương nhiên phải nhận. Dù sao hắn cũng đang đi tìm Lão Tử đại nhân.

"Vậy thôi, không cần lo. Tiền này chúng ta có thể nhận. A Nguyệt, trong đó có bao nhiêu tiền."

"2 rương tiền, mỗi rương, 1000 xâu tiền tròn."

"2000 xâu? Như vậy đủ để sống cả đời. Đem sang Việt quốc đổi một mớ chắc cũng không cần lo thiếu ăn."

Nguyễn Long Duy bắt đầu ẩn ẩn có ý nghĩ cầm tiền đi trốn, cùng A Nguyệt sống qua ngày. Nhưng mà Nguyễn Long Duy trốn không thoát Lão Tử đại nhân, chỉ có cách đi giải câu đố chữ mà thôi.

Qua một ngày lưỡng lự đấu tranh suy nghĩ, Nguyễn Long Duy bị con tim lấn át cảm xúc, hắn quyết định cùng với A Nguyệt du ngoạn, trong lúc đó cũng đang suy nghĩ như thế nào mới là "hiểu được mình".

Hai người trải qua thời gian rất vui vẻ. Khi thì trừ gian diệt ác, khi thì dạy chữ cho con nít các thôn trấn, bởi vì A Nguyệt lúc nhỏ là dân Việt quốc, cho nên nàng cũng có thể giao tiếp với mọi người. Trên đường đi, Nguyễn Long Duy chém biết nhiêu con đường, sau khi đi qua lại chém nát, hủy đi con đường vừa mở, đây là bởi vì Nguyễn Long Duy không được phép can thiệp quá nhiều vào lịch sử.

Một năm trôi qua, tình cảm của Nguyễn Long Duy và A Nguyệt càng ngày càng được vun đắp, lửa gần rơm lâu ngày cũng cháy. Nguyễn Long Duy dự định mau chóng giải xong câu đố chữ, sau đó còn lấy A Nguyệt làm vợ. Vì vậy nên Nguyễn Long Duy ngày nào cũng tự hỏi tâm của mình, như thế nào là tự hiểu mình. Mỗi ngày hắn đều cảm giác mình đến gần hơn được đến câu trả lời, tuy nhiên khoảng cách này vẫn chưa thể chạm tới.

Cầu bình luận!

Cầu đề cử!

Cầu truy đọc!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK