"Long Duy đệ đệ, sao ngươi lại muốn cùng ta đến tửu lâu. Ta nhớ được ngươi không thích uống rượu."
Nguyễn Long Duy ngồi xếp bằng trên lưng trâu, mượn lí do nói: "Cố Huynh, không có rượu thì uống nước. Ta thấy đói rồi, đi ăn một chút."
Cố Thanh thấy đùa giỡn Nguyễn Long Duy rất vui, châm chọc nói: "Ngươi đói thì về đình viện cũ của ngươi mà ăn đi, ta còn giữ nguyên mọi thứ ở đó cho ngươi. Chỉ có điều, một cô nàng đã gả ra ngoài rồi nha."
"A? Cô nàng nào? Cố Huynh, ngươi nói ta nghe một tí. Nói tên càng tốt." Nguyễn Long Duy đang biểu tình trở nên nghiêm túc, ánh mắt chăm chăm nhìn về phía Cố Thanh. Hắn cho con trâu sát lại gần ngựa của Cố Thanh.
"Nàng tên là A Hoa, hai năm trước đã gả ra ngoài, là một nhà bán gạo. Là ta thay ngươi dắt mối đó."
Nguyễn Long Duy thở dài. Ra là A Hoa. May mắn, may mắn.
Cố Thanh nhìn Nguyễn Long Duy một chút, không thấy được biểu lộ gì nên Cố Thanh lại tiếp tục nói: "Còn một cô nương tên A Nguyệt, ta cũng đang tìm mối cho cô nàng. Mấy lần trước ta dắt mối nhưng cô nàng không chịu, chắc là cô nàng đã thích anh chàng nào đó rồi." Cố Thanh nói xong thì nhìn chằm chằm Nguyễn Long Duy.
Nguyễn Long Duy trong lòng nổi sóng, bên ngoài điềm tĩnh tự nhiên, mở miệng hỏi dò: "Ừm? Là con trai nhà ai? Nếu như là người A Nguyệt thích thì ta có thể giúp đỡ dẫn hắn tới gặp A Nguyệt nói chuyện một phen."
Cố Thanh cười: "Ha ha. Ngươi có thật là muốn giúp đỡ?"
Nguyễn Long Duy tỏ ra chắc chắn, vỗ ngực đảm bảo: "Thật, ta Nguyễn Long Duy xưa nay không nói hai lời."
Cố Thanh cười nói: "Ừm, người kia họ Nguyễn, tên Long Duy. Nghe nói là một vị tiên sinh dạy chữ, thích đi du ngoạn bốn phương. Người này tính tình không tốt, bỏ lại cô nương người ta một mình rồi lại cưỡi trâu đi chơi. Ngươi nói thử xem, ngươi thật có thể giúp?"
Nguyễn Long Duy lần này khuôn mặt hơi cứng lại, mở miệng nói: "Cố huynh, ngươi đây là đang nói đùa. Ta và A Nguyệt không có cái gì nha."
"Ừm không có gì. Nhưng mà khi nãy ngươi bảo đàn ông không nói hai lời nha. Ngươi phải dẫn tên tiên sinh kia đến gặp A Nguyệt."
Nguyễn Long Duy biện hộ trong bất lực: "Cố huynh, đó là ngươi hố ta. Ta với A Nguyệt là hoàn toàn trong sáng. Ngươi đừng hiểu lầm."
Cố Thanh dừng lại ngựa, nói: "Ừm, ta hiểu lầm. Tới nơi rồi, ngươi vào giải thích với cô nương là được, ta đi trước."
Cố Thanh nói xong, thúc ngựa chạy đi.
Nguyễn Long Duy vì mải lo nói chuyện, không để ý đến bốn phía xung quanh, vừa rồi được Cố Thanh nhắc nhở hắn mới phát hiện mình đã đến trước cửa đình viện cũ mà mình từng ở 3 năm trước. Đang lúc Nguyễn Long Duy bối rối muốn bỏ trốn, cửa viện từ bên trong mở ra. Một bóng hình xinh đẹp hiện ra, nàng vẫn mặc bộ đồ vải cũ sờn màu, tóc rũ sau lưng, trên đầu ghim một cây châm cài gỗ. Trâm cài gỗ này là vật Nguyễn Long Duy trước đây tiện tay mua tặng cho A Hoa, A Nguyệt mỗi người một cái. Người con gái vừa bước ra đã khựng lại. Nàng nhìn thấy được một bóng người vừa xa lạ, vừa quen thuộc. Một bộ áo lam, ngồi trên lưng trâu, cùng nàng mắt đối mắt. Nguyễn Long Duy rời đi ba năm, trong trí nhớ của nàng khi đó hắn vẫn còn nhỏ, không cao lớn như bây giờ.
Cô gái hơi tay hơi run, giỏ xách nàng cầm cũng rớt xuống đát, nàng mở miệng ấp úng, giọng nói nghẹn ngào, phải rất lâu mới thốt ra thành lời: "Công tử, công tử là người thật sự trở về sao?"
Nguyễn Long Duy giờ phút này cũng vô cùng bối rối, tuy là nhìn thấy bóng người hắn ngày nghĩ đêm suy nhưng hắn lại không biết nói gì. Hắn một tay gãi gãi đầu, tay còn lại đụng đụng chân, nhìn vô cùng lúng túng. Hắn mở miệng nói sảng, hai mắt thì chăm chú nhìn ngắm cô gái không rời: "Ừm, A Nguyệt, ta trở lại nhìn mọi người một chút, chỉ nhìn một chút."
Cô gái chính là A Nguyệt. Nguyệt năm 23 tuổi, làn da càng trắng nõn, xinh xắn hơn, hai má đỏ hồng, đôi môi anh đào nhỏ nhắn, khuôn mặt không tì vết dù không hề điểm son vẽ phấn. Đây cũng là nhờ được Cố Thanh đặc biệt cho người chiếu cố nên cuộc sống của nàng vô cùng thoải mái.
A Nguyệt nhìn thấy công tử nhà mình, khẽ cười nói: "Công tử nhìn một chút thôi ư? Công tử có muốn vào ăn một chút hay không?"
Nguyễn Long Duy chợt nhận ra mình mất bình tĩnh, cố trấn định lại. Hắn ho nhẹ một tiếng, lại nói: "Khục khục. A Nguyệt ngươi dạo gần đây rất xinh đẹp nha. Công tử ta nhìn một chút, không có ý gì khác."
Sau đó, Nguyễn Long Duy lại thấy cái giỏ ở trên mặt đất. Ừm, đây là giỏ đi mua thức ăn mà? Sao A Nguyệt lại mời ta vào ăn. Nguyễn Long Duy nghĩ một tí, chợt mất bình tĩnh phần dưới bụng. Hắn lại ho khan, gương mặt hơi ửng đỏ, lại nói thêm:
"Khục khục, A Nguyệt, ngươi cũng đừng trêu chọc công tử ta. Công nương xinh đẹp không nên trêu ghẹo nam nhân nha, như vậy sẽ không tốt."
Nhìn thấy Nguyễn Long Duy bị mình đùa giỡn, A Nguyệt cũng không trêu đùa. Nàng mở rộng hai cửa lớn, mời Nguyễn Long Duy vào đình viện.
"Công tử, mời vào nhà."
Nguyễn Long Duy cả tuần hôm đó đa phần chỉ ở lại đình viện nghỉ ngơi, kể chuyện trên trời dưới đất cho A Nguyệt nghe. A Nguyệt cũng không hỏi nhiều vấn đề, chỉ thắc mắc công tử khi nào có phu nhân. Dĩ nhiên, Nguyễn Long Duy không trả lời vấn đề này.
Hôm nay, cũng như mọi hôm, Nguyễn Long Duy tiếp tục né tránh câu hỏi của A Nguyệt:
"A Nguyệt, cây trâm ngọc ta đưa cho ngươi mấy ngày dùng có ổn không? Nghe seller nói loại hàng này có tác dụng ôn dưỡng tâm thần."
"Công tử, seller là ai ? Có phải là vị cô nương tặng cho ngài cây trâm này không?"
"A, không phải, không phải. A Nguyệt tuyệt đối không được hiểu lầm. Công tử chưa có cô nương nào nha. Seller là tên gian Thương (Ưởng) bán cho công tử ta cây trâm và vòng ngọc."
"Vâng công tử, là chưa có." A Nguyệt khẽ cười, nhấn mạnh từ "chưa".
"A Nguyệt. Ngươi nhìn nhầm trọng điểm. Trọng điểm là cây châm với vòng ngọc này công tử đặc biệt lấy cho ngươi."
"Nô tỳ biết rõ. Công tử không cần gấp gáp chống chế."
"Ta thật không có. Ai, ngươi nói sao cũng được. Ta chịu thua rồi."
A Nguyệt khẽ cười, lại nhìn chăm chú Nguyễn Long Duy hỏi: "Công tử đừng giận nha. Hôm nay Cố thiếu gia lại đến mời, công tử có dự định ra ngoài không?"
A Nguyệt xưng hô Cố Thanh là Cố thiếu gia, không phải thiếu chủ. Vì trước đó Nguyễn Long Duy có dặn dò, nên Cố Thanh xé khế ước của A Nguyệt, từ giờ A Nguyệt không còn là nha hoàn, mà mang thân phận tự do.
Nguyễn Long Duy thấy đôi mắt to tròn, xinh xắn nhìn chằm chằm mình, sau lưng lại hiện lên lạnh buốt. Hiện tại ngoài Thiên Đạo ra, A Nguyệt là người thứ hai khiến cho hắn có cảm giác này.
"A Nguyệt, bình tĩnh. Ta hôm qua có giải thích lí do về trễ rồi. Hôm qua Cố Tướng quân ép ta đánh với hắn hai mươi ván cờ, ta thật sự hết cách mới về nhà trễ. Hôm nay tuyệt đối không ra ngoài."
"Vậy thì nô tỳ phải trả lời Cố thiếu gia như thế nào đây công tử?"
"Không cần trả lời, để Cố Huynh đến thì rủ hắn vào nhà chơi là được rồi A Nguyệt. Ta thật sự sẽ không ra ngoài chơi." Nguyễn Long Duy thành khẩn nói.
Ngày hôm qua, Cố Trường Thiên mời Nguyễn Long Duy đến nhà, muốn thăm dò hư thực việc Nguyễn Long Duy gặp sát thủ, cộng thêm lí do Nguyễn Long Duy trong vòng mấy tháng đã từ Hàm Cốc về đến đây. Nguyễn Long Duy cũng không giấu giếm, thành thật kể hết cho Cố Trường Thiên, chỉ dặn dò Cố Trường Thiên không tiết lộ ra ngoài, ảnh hưởng đến cuộc sống của Nguyễn Long Duy.
Kỳ thật, Nguyễn Long Duy cũng sợ gặp phiền phức nhưng Cố gia đối xử với hắn rất tốt. Nguyễn Long Duy cũng không muốn giấu diếm Cố Trường Thiên, tin tức này dù sao cũng đã có một số người biết được, cùng lắm thì Nguyễn Long Duy chỉ thêm một chút phiền mà thôi. Đối với Nguyễn Long Duy những điều này đều không thành vấn đề.
Buổi chiều, Cố Thanh lại đến gõ cửa mời Nguyễn Long Duy đi uống rượu. Nguyễn Long Duy nói không đi, ngược lại kêu Cố Thanh chuẩn bị đồ ăn đem đến đình viện cùng hắn nhấm nháp thì được.
Bây giờ, ba người đang ngồi trên bàn uống rượu. A Nguyệt bị Nguyễn Long Duy bắt ngồi xuống, hắn không thích nhìn A Nguyệt đứng.
Cố Thanh tay cầm đùi gà, nhấp một ngụm rượu, mở miệng hỏi: "Long Duy đệ đệ, ngươi dự định sẽ về quê hương sao? Có phải nơi đó tên Văn Lang hay không?"
Nguyễn Long Duy uống một ngụm trà loãng, trả lời: "Ừm, nơi đó gọi là Văn Lang. Là quê hương ta, ta rất là yêu thích nơi đó, vô cùng bình dị. Ta ở nơi đó cảm thấy vô cùng bình an. Bao năm qua du ngoạn khắp nơi, ta cũng không tìm được nơi nào bình dị như vậy."
Cố Thanh hỏi: "Ở đây cũng không?"
Nguyễn Long Duy hơi nhìn A Nguyệt một chút, lại nói: "Ở đây cảm giác cũng rất thoải mái, nhưng lâu lâu ta vẫn nhớ về quê hương, muốn nhìn xem một chút mọi người."
Cố Thanh trêu ghẹo nói: "Lại nhìn một chút?"
"Khục khục, Cố huynh, ngươi nghiêm túc nha." Nguyễn Long Duy ho, ngăn chặn chủ đề này.
"Không phải là ngươi dự định ở lại đây kiếm người gả A Nguyệt đi rồi lại rời đi đó chứ?" Cố Thanh nói thêm.
"Ui da" Nguyễn Long Duy hơi rên la.
Cố Thanh ngạc nhiên, vội vàng hỏi: "Long Duy đệ đệ, ngươi bị làm sao?"
Nguyễn Long Duy nhịn đau trả lời, mắt không dám nhìn sang A Nguyệt.
"Ta vô ý đạp vào ổ kiến, bị kiến cắn."
"Kiến ở đâu, ta không thấy." Cố Thanh lại hỏi.
Nguyễn Long Duy trong lòng buồn bực. Cố huynh, sao ngươi cứ hại ta vậy chứ.
Cầu bình luận!
Cầu truy đọc!