Nơi mà Nguyễn Long Duy muốn đến chính là một vùng vịnh biển, nơi sau này được gọi bằng cái tên Hạ Long.
Nguyễn Long Duy đứng trên đỉnh núi ngắm nhìn phong cảnh kỳ vỹ, hoang sơ đập vào mắt của mình.
"Lần đầu tiên tới đây, đúng là đẹp như miêu tả trong sách báo."
Từ trên cao nhìn xuống, vịnh Hạ Long như một bức tranh thủy mặc khổng lồ vô cùng sống động với hàng ngàn đảo đá. Có chỗ thì tụ tập lại gần sát với nhau, chen lấn vô cùng, có chỗ lại đứng lẻ loi một mình giữa trời đất, không bị đám đông ảnh hưởng, tạo những nét chấm phá mang ý nghĩa khác nhau vô cùng độc đáo. Nhờ vào quá trình tự nhiên, từng tảng đá bị xói mòn qua bao nhiêu năm tháng tạo thành nên những hình dáng đặc thù. Có tảng đá như rùa, có tảng đá như cơn sóng biển lại có tảng đá như một ông lão đang ngắm nhìn nơi xa.
"Nơi này có thể được gọi là tiên cảnh. Quả thật rất là đẹp."
Nguyễn Long Duy nói xong, lại nhin sau lưng mình. Con trâu đang kéo một cái xe gỗ lớn, bên trên xe gỗ là một chiếc thuyền gỗ. Thuyền này là Nguyễn Long Duy đặc biệt nhờ người chế tạo cho hắn. Dù sao, rời khỏi đây tiền cũng đã vô dụng, cho nên Nguyễn Long Duy vung tay cũng không tiếc tiền. Hắn mua rất nhiều thịt, lạp xưởng, chả các loại, chất đầy lên thuyền.
Thuyền gỗ không quá lớn, nhưng được làm bằng gỗ đắt tiền, bên trên khắc họa rất nhiều cái tên, hình ảnh. Những cái tên đều là người quen của hắn, hình ảnh đều là kể lại quá trình hắn trải qua ở nơi đây. Nguyễn Long Duy hi vọng, sau khi hắn rời đi nơi đây, có thể mấy ngàn năm sau chiếc thuyền này có thể bị tìm ra, đến lúc đó sẽ có người ghi lại hành trình của hắn. Dù sao, nổi tiếng cũng rất tốt, nhất là khi nổi tiếng mà lại còn không bị người khác làm phiền.
Nguyễn Long Duy ngắm nhìn phong cảnh xong lại đưa thuyền xuống biển, bắt đầu hành trình tìm kiếm vùng đất mới.
Nguyễn Long Duy đứng trên thuyền nhìn về nơi xa, lại hô to nói: "Thủy thủ đoàn Heo Đen, tiến lên nào."
Con trâu mang theo dây kéo trên người, vừa bơi vừa kéo thuyền tiến về phía trước. Đây không phải là Nguyễn Long Duy bóc lột con trâu, mà là do con trâu không muốn lên thuyền, nó vừa thấy nước biển đã nhảy xuống bơi. Nguyễn Long Duy gọi mãi không được nên thuận tiện giao cho nó nhiệm vụ kéo thuyền. Xin đừng hiểu lầm Nguyễn Long Duy.
Hành trình trải qua vô cùng thuận lợi, hay có thể nói là không có bất gì trở ngại nào xuất hiện. Ngày qua ngày, tháng qua tháng, Nguyễn Long Duy chăm chỉ đi qua từng hòn đảo, tìm kiếm vùng tiếp dẫn mà Lão Tử đại nhân từng nói đến.
Hôm nay, Nguyễn Long Duy vừa ngồi trên thuyền, tay hắn cầm cần câu gỗ do hắn tiện tay làm. Cần câu mắc một miếng thịt heo làm mồi câu, Nguyễn Long Duy vừa đi thuyền vừa thả câu.
"Chết tiệt. Nơi này rộng quá, ta phải tìm đến bao giờ? Trong tư liệu ghi chép vịnh Hạ Long có đến gần 2000 hòn đảo lớn nhỏ (chính xác là 1969 hòn đảo). Đã vậy, nơi này còn rộng đến hơn 1500 kilomet vuông (chính xác là 1553 kilomet vuông) ."
"Chúng ta lênh đênh suốt 3 tháng mới tìm kiếm được 318 hòn đảo, thật sự là hiệu suất làm việc quá chậm. Cứ như vậy Nguyễn Long Duy ta sẽ chết già mất."
Nguyễn Long Duy cảm thấy vô cùng buồn bực, lẩm bẩm cả ngày.
Lại qua nửa ngày, Nguyễn Long Duy nằm trên ghế gỗ, hắn thất vọng lẩm bẩm: "Hòn đảo thứ 319 cũng không thấy." Nguyễn Long Duy bực bội không biết phải tìm cái gì để đập cho hả giận, hắn tiện tay vận dụng chân khí, một chưởng thẳng xuống biển. "Ầm", "Ầm" sóng biển đập vào mặt Nguyễn Long Duy.
Đang lúc Nguyễn Long Duy muốn tiếp tục than vãn thì phía bên kia chiếc thuyền, cây cần câu tưởng như lúc nào cũng chỉ biết yên lặng đợi một chỗ lại bắt đầu rục rịch. Rung động càng lúc càng mạnh, mãi cho đến khi cần câu phóng xuống biển mới dừng.
Nguyễn Long Duy nghe thấy tiếng "Tõm", "Tõm", trong lòng hơi rung nhẹ. Đây là trường hợp gì? Vì sao lại có cá kéo cần câu xuống? Ta cố định cần câu rồi mà, làm sao có cá nào có thể kéo được?
Nguyễn Long Duy lại bắt đầu suy nghĩ. Ta từng đọc qua, vùng biển Quảng Ninh có nhiệt độ thấp hơn các vùng biển khác, nơi này khó có thể nào xuất hiện cá mập ăn thịt, cho nên cần câu không thể nào bị cá mập kéo. Lại nói tiếp, vì sao lại kéo? Cắn đứt dây câu là được thôi mà, dây câu ta dùng loại chỉ rẻ tiền buộc vào chơi thôi chứ có phải cứng cáp gì đâu?
Nguyễn Long Duy nghĩ xong lại xanh mặt. Chẳng lẽ, nơi này có thuồng luồng? Trong truyền thuyết dân gian, nhưng thuồng luồng thường ở sông ngòi, ta ở biển cơ mà. Hơn nữa, ở thế kỉ 21, các chuyên gia không tìm thấy dấu vết gì của sinh vật tên là Thuồng luồng. Ừm, ta lo nghĩ viển vông, không cần phải sợ.
Nguyễn Long Duy tự trấn an mình, một bên dùng mực henna bôi lên khắp người, hắn vẽ lên các hình dáng theo phong tục của Văn Lang. Mực henna này là loại Nguyễn Long Duy mới cải tiến, trải qua quá trình lựa chọn nguyên vật liệu kỹ lưỡng mới điều chế hoàn chỉnh loại mực henna này. Mực tồn tại trên người 1 tháng, muốn bôi ra rất khó, trừ phi hắn lấy nhiều chanh hay là vật liệu có tính axit cao thì mới tẩy ra được.
Bôi mực, vẽ hình xăm khắp người, Nguyễn Long Duy đã trở nên bình tĩnh, đầu óc trở nên minh mẫn lại như bình thường. Hắn nhìn về nơi xa một chút, lại suy nghĩ xem có nên bơi xuống kiếm lại cần câu hay không. Nhưng hắn lắc đầu, không phải sợ đánh không lại, mà là sợ ướt người. Hơn nữa, Nguyễn Long Duy không có lợi thế dưới biển, cho nên cũng không muốn đánh nhau, dĩ hòa vi quý, có thể thương lượng là tốt nhất.
Nguyễn Long Duy tính toán kỹ càng lợi và hại, lấy ra một cái cần câu khác, lại mắc lên một miếng thịt heo sau đó thả câu xuống biển. Hắn muốn gặp gỡ kẻ trộm mồi câu, dù sao hắn phải lang thang trên biển mấy năm trời, không thể né tránh tên trộm này mãi được. Cũng không phải đợi bao lâu, cần câu lại rớt xuống.
"Tõm, tõm."
Ngay khoảnh khắc cần câu chuẩn bị rơi xuống nước, Nguyễn Long Duy nhẹ nhàng chộp lấy, kéo mạnh cần câu lên. Dựa theo tính toán của Nguyễn Long Duy, cần câu hoặc dây câu phải bị đứt ra, bởi vì cả hai cùng dùng lực. Lần thử này chỉ dùng để thử xem kẻ trộm thịt heo có thể bị mắc câu lần nữa hay không.
Ngoài dự tính của Nguyễn Long Duy, cần câu không hề đứt. Ngược lại, hắn kéo lên thuyền được một con lươn da vàng. À không đúng, lươn vảy vàng.
Nguyễn Long Duy nhìn thấy được hung thủ, lập tức lấy cái bao vải bên cạnh, trùm đầu con lươn cột lại, thả vào thùng nước. Bạn không lầm, trên thuyền có một thùng nước, nếu không có thì Nguyễn Long Duy uống nước bằng cách gì? Hắn không thể uống nước biển.
Nguyễn Long Duy, mở bao ra, lạnh lùng tra hỏi: "Con lươn, ngươi nghe hiểu tiếng người hay không?"
Con lươn nghe được câu này, im lặng một chút lại lắc lắc đầu, ra hiệu không biết.
Nguyễn Long Duy lại hỏi tiếp: "Con lươn, ngươi không hiểu ta nói gì?"
Con lươn lần này phản ứng nhanh hơn, lia lịa gật đầu.
Nguyễn Long Duy cười ha hả: "Con lươn kia, ta không biết nên nói ngươi là Lươn ngu dốt hay Lươn thông minh. Ngươi quá dễ bị lừa. Không cần giả bộ, mau thành thật khai báo, sẽ được công tử đây khai ân."
Con lươn tiếp tục lắc lắc đầy biểu thị nó nghe không hiểu, mãi đến khi Nguyễn Long Duy lấy ra mấy món đồ ăn trước mặt nó, con lươn mới mở miệng:
"Con người, ta không phải lươn. Ngươi gọi đúng tên ta thì ta mới trả lời."
Nguyễn Long Duy dừng ăn, đáp ứng con lươn: "Được, ngươi nói tên đi."
Con lươn tự hào nói: "Bản long tên là Tử Long. Con người, ngươi có thể gọi ta là Tử Long gia gia."
Nguyễn Long Duy nghe vậy, chọi cục thịt đang ăn dở vô đầu con lươn.
Con lươn ủy khuất nói: "Ngươi vì sao đánh bản long? Đợi ta méc mẹ ta thì ngươi chết chắc."
Nguyễn Long Duy nói: "Trêu ghẹo ngươi một chút thôi. Ừm, ngươi nói ngươi là rồng, nhưng vì sao lại giống con lươn như vậy? Còn nữa, mẹ ngươi cũng là rồng? Có thể dẫn ta đi gặp nàng hay không? Ta sẽ cho ngươi rất nhiều thịt."
Nguyễn Long Duy nghe thấy con lươn xưng là rồng thì cũng không còn sợ, ngược lại hiểu rõ vấn đề. Dân tộc hắn mang dòng máu rồng, cho nên ở gần đây có rồng chứng tỏ rồng này là người thân. Không có việc gì phải sợ. Hơn nữa, Nguyễn Long Duy đoán rằng vị rồng mẹ này biết được nơi mà Phù Đổng Thiên Vương từng tới, từ đó hắn đỡ phải đi tìm.
"Ngươi muốn gặp mẹ bản long? Vì sao ta phải nghe lời ngươi. Ư, ư, mùi thịt thơm quá. Ngươi cho ta thêm gấp đôi, à không gấp ba. Ta có thể suy nghĩ thêm."
Nguyễn Long Duy cười đáp ứng, trong lời nói tràn đầy dụ hoặc con lươn: "Được, Lươn con. Ngươi dẫn ta đi gặp mẹ ngươi, ta cho ngươi hết. Thịt này là ta khổ công tìm kiếm gia vị, vô cùng là cực khổ đó. Ngươi không thể kiếm được ở nơi khác có thịt khô ướp ngon như vậy đâu."
Tử Long trong giọng nói tràn ngập đắc ý: "Con người, ngươi dám ăn hiếp bản long, đợi đến khi ngươi gặp mẹ ta. Ta sẽ kêu mẹ ta đánh nát mông ngươi. Đến lúc đó, ta xem ai sẽ là người cười."
Hôm qua đi tối về dính phải mưa, ta chỉ có thể nằm ngủ, không có tranh thủ ra chương. Thật có lỗi.