• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Tử Long, không được vô lễ. Quỳ xuống xin lỗi công tử." Rồng mẹ lớn tiếng gầm lên.

"A, mẹ. Vì sao ta phải xin lỗi? Hắn bắt nạt Tử Long trước. Mẹ thiên vị người ngoài." Tử Long nằm một chỗ khóc kêu oan.

Rồng mẹ bất lực nhìn con mình, lại thở dài nhìn sang Nguyễn Long Duy: "Công tử, con ta còn nhỏ, chỉ mới vẻn vẹn 2 ngàn tuổi. Mong công tử tha tội cho nó."

Nguyễn Long Duy cười bất đắc dĩ, hắn thật sự không dám ý kiến. Nếu mà không cẩn thận bị rồng mẹ phát hiện ra hắn phải tự thân lo liệu, Lão Tử đại nhân chỉ nuôi thả hắn, không hề quan tâm sống chết. Nguyễn Long Duy không tin là rồng mẹ sẽ còn đối xử như vậy với hắn.

Rồng mẹ tiếp tục nói: "Ban nãy, công tử ngài vẫn chưa trả lời nô gia. Mong công tử cho nô gia biết ngài đến điểm tiếp dẫn ở nơi nào, để nô gia có thể giúp ngài."

Nguyễn Long Duy thắc mắc hỏi: "Long Mẫu đại nhân, ta thật sự không biết nơi tiếp dẫn là cái gì. Ngài có thể giải thích hay không?"

Rồng mẹ nghe xong câu này, nhìn một chút cảnh giới của Nguyễn Long Duy, lại châm chước lời nói một phen, chậm rãi nói: "Công tử, ngài không cần gọi nô gia là Long Mẫu đại nhân, cứ gọi nô gia Nhược Mộc là được.

Sau đây, Nhược Mộc sẽ giải thích dễ hiểu cho ngài. Ở Tuyệt Linh chi giới, có những nơi gọi là Hỗn Độn Hố. Hỗn Độn Hố là một nơi vô cùng hỗn loạn, pháp tắc không gian và thời gian không theo lẽ thường, tất cả mọi thứ đi vào đó đều sẽ chết.

Tuy nhiên, bên trong hố đen lại có đường để đi đến các giới khác. Đó là cũng là cách để chúng ta tiến vào Tuyệt Linh chi giới. Giới này được tạo ra từ máu của Thánh cảnh cường giả, cho nên người bình thường không thể nào tiếp nhận nổi. Nhưng đối với tiên nhân trở lên thì lại khác, tiên nhân có thể tùy ý ra vào. Chỉ cần cẩn thận chú ý không chạm vào những điểm "nổ" của hố đen là được."

Nguyễn Long Duy nghe xong, đầu óc rối bời. Hắn cố gắng tập trung suy nghĩ mấy thông tin vừa rồi. Hỗn độn hố, pháp tắc hỗn lộn, mấy mô tả này rất giống hố đen. Tiếp đến, có đường ra ngoài nhưng phải là tiên nhân, cấp bậc này là cao đến cỡ nào? Hắn kiếm đâu ra tiên nhân cơ chứ? Chẳng lẽ rồng mẹ đại nhân là tiên nhân? Rồi còn có điểm "nổ" là cái gì?

Suy nghĩ xong xuôi, Nguyễn Long Duy cẩn thận hỏi: "Nhược Mộc đại nhân, ngài có phải là tiên nhân hay không? Và cái điểm nổ này là cái gì?"

Nhược Mộc vội vàng hồi đáp: "Công tử, nô gia may mắn có một ít tu vi, miễn cưỡng gọi là tiên nhân. Có thể trợ giúp đưa ngài đi vào hỗn độn hố. Còn về điểm "nổ", Tuyệt Linh chi giới sinh ra là do một vụ nổ, mà vụ nổ này không đầy đủ pháp tác cho nên vẫn còn sót lại một số nơi gọi là điểm nổ trong Hỗn Độn Hố, nếu tiên nhân không cẩn thận chạm vào điểm nổ, nhẹ thì sẽ chết, nặng thì hồn tiêu phách tán, không còn có thể chuyển thế đầu thai."

Kinh khủng như thế! Nguyễn Long Duy âm thầm kinh hãi. Trên mặt vẫn cố gắng bảo trì trấn định. Hiện tại Nguyễn Long Duy không còn Ấn ký giúp đỡ cho nên cảm xúc cũng không còn dễ dàng kiểm soát.

Nguyễn Long Duy gật gật đầu, sau đó lại nói: "Nhược Mộc đại nhân, Lão Tử đại nhân không cho ta vị trí tiếp dẫn, nếu như vậy phải làm gì?"

Nhược Mộc nghe vậy trong lòng hơi thắc mắc: "Tại sao Đạo Quân không cho người này vị trí tiếp dẫn? Nếu không có thì khác gì người mù cầm đèn đi đêm?". Nhược Mộc hỏi dò Nguyễn Long Duy: "Công tử, Đạo Quân có dặn dò ngài gì không?"

Nguyễn Long Duy ăn ngay nói thẳng, không giấu giếm: "Có, Lão Tử đại nhân nói ta hai điều, một là đường này không được thì đi tìm đường khác, hai là xăm hình tốt một chút."

Nhược Mộc nghe vậy, nhìn một chút hình xăm trên người Nguyễn Long Duy. Nàng hơi ngạc nhiên, ngạc nhiên vì mấy phù văn trên đó đều dùng để tránh thủy quái, không phải để bảo hộ khi đi vào Hỗn Độn Hố. Còn nữa, không đi đường này được thì tìm cái khác?

Nhược Mộc vô cùng hoang mang. Điểm tiếp dẫn là để tìm đến đường đi vào giới diện khác. Điều kiện là, điểm tiếp dẫn đó cũng phải được phía giới diện bên kia mở ra, nếu không không thể vào. Đây chẳng lẽ có ý là nàng phải đưa người này đi mò đường trong Hỗn Độn Hố, đến khi tìm ra một cái? Đây cũng là bóc lột sức lao động quá mức. Nhược Mộc vô cùng bực bội cùng ủy khuất nhưng đây là người do Đạo Quân chỉ dẫn đến, nàng không thể từ chối được.

Nhược Mộc cố nén cảm xúc, khóe miệng nàng hơi nhếch lên, nhẹ giọng mở miệng: "Công tử, ngài có biết ngài muốn đi đâu, làm gì hay không? Thêm nữa, hình xăm của ngài có vẻ như là sai, có thể để cho nô gia giúp chỉnh sửa không?"

Nguyễn Long Duy nghe vậy, vô cùng hợp tác, mở miệng đồng ý với nàng: "Nhược Mộc đại nhân, ta muốn đi tìm hiểu Tiên đạo, lúc đầu ta muốn đi đến Đại Việt Tiên Quốc nhưng mà Lão Tử đại nhân nói không được. Nên bây giờ ta chỉ cần đi ra khỏi đây tìm tiên đạo là được. Hình xăm thì ta cất trong giỏ, ngài giúp ta vẽ hình ta sẽ tự xăm." Nguyễn Long Duy nói xong, bước lại con trâu lấy bình mực henna.

Nhược Mộc nghe vậy, trong lòng thầm vui mừng. Ra là vậy, chỉ cần tìm đại một nơi có thể truy cầu tiên đạo là được. Giọng của Nhược Mộc phát ra, thanh âm có vẻ vui vẻ hơn: "Không cần, công tử cứ đứng yên. Nô gia tự mình thay giúp ngài."

Nhược Mộc dùng móng tay chấm nhẹ vào da thịt, lấy ra một giọt máu, thi triển pháp lực hướng về phía Nguyễn Long Duy. Giọt máu khi chạm vào người Nguyễn Long Duy, bắt đầu chuyển thành màu đen, như là mực vẽ, lan tràn ra khắp người Nguyễn Long Duy, hình thành những phù văn có hình thù kỳ lạ.

"Công tử, đã xong. Khi nào ngài muốn khởi hành có thể tìm nô gia." Nhược Mộc nhẹ nhàng nói.

Nguyễn Long Duy suy nghĩ một chút, nhìn sang con trâu, lại nhìn sang Nhược Mộc nói: "Nhược Mộc đại nhân, ta muốn bây giờ đi ngay, nhưng ta có một việc muốn nhờ ngài."

Nhược Mộc tùy ý trả lời: "Công tử, mời nói."

Nguyễn Long Duy đưa tay chỉ về hướng con trâu, chầm chầm nói: "Nhược Mộc đại nhân, con trâu này tên là Heo Đen, đã đi theo ta từ nhỏ, nó rất ngoan. Mấy năm trước còn được Lạc đại nhân cho nó ăn một viên đậu thần cho nên sức lực và trí tuệ của nó tăng lên nhiều. Không biết ngài có thể giúp ta chăm sóc nó hay không? Ta rời đi để lại nó một mình thật sự rất lo lắng."

Nhược Mộc nghe vậy, cười đáp: "Có thể. Công tử ngươi đúng là người tốt."

Nguyễn Long Duy nghe được Nhược Mộc đồng ý, cúi đầu thật sâu cảm ơn. Đối với hắn, con trâu rất quan trọng. Nếu như có thể mang con trâu theo, hắn nhất định sẽ đem nó theo, nhưng rất tiếc hắn lại không thể.

Nguyễn Long Duy bước lại gần con trâu, vuốt ve đầu nó, lại nói nhỏ: "Trâu à, ta đi du ngoạn thế gian một chút. Ngươi đợi ta, ta sẽ sớm về, đến lúc đó ta lại dẫn ngươi đi du ngoạn chư thiên."

Con trâu nghe vậy, vui mừng kêu lên "Nghé ọ", dựa đầu vào người Nguyễn Long Duy. Nguyễn Long Duy cố gắng kiềm nén nước mắt tuôn rơi, khẽ thở dài một hơi. Hắn cũng không biết mình có thật sự làm được lời nói hay không nhưng hắn vẫn nói. Hắn không muốn con trâu sống trong buồn bã, ít nhất đưa ra một lời hứa cho nó vui vẻ cũng là việc nên làm.

Chia tay hoàn tất, Nguyễn Long Duy chọn lựa một ít vật dụng, chuẩn bị rời khỏi quê hương. Hắn soạn ra một túi vải, bên trong đựng mấy tấm thẻ gỗ, mỗi tấm có ghi tên từng người hắn quen và một miếng da cuộn tròn. Bên trong miếng da là chiếc quạt quý giá của hắn, viết lên một chữ Nhàn.

Nguyễn Long Duy lấy ra cây quạt, nhìn một chút, lại mở quạt ra, quạt nhẹ trên người.

"Gió của quê hương a, ta phải đi thật rồi."

Lời nói vừa dứt, Nguyễn Long Duy lơ lửng trên không trung, cùng Nhược Mộc bay lên trời biến mất vào không gian.

Nhàn rỗi du hành ngắm thế gian

Hai tay thong thả vuốt thế nhân

Thong dong vạn bước lòng không đổi

Tam sinh vạn vật, hiểu sự tình.

Hết quyển 1: Tâm nhập nhân sinh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK