_Thư Di, Việt Bân là gì của em?
_Anh ấy giống như là quản gia của em vậy.
Dường như hiểu được ý của Bác Văn. Thư Di lại nói thêm
_Bác Văn, em là đứa trẻ mồ côi từ khi mới lọt lòng.
_Ba mẹ của em..
_ Họ mất hết rồi.
Bác Văn nhìn thấy cô thật bình thản khi nhắc chuyện đau lòng mà lòng anh gợn lên khó chịu, anh siết cô ôm lấy vào lòng, thầm thì
_Thư Di, anh muốn đưa em về gặp ba mẹ anh.
Thư Di quay người lại, tròn mắt nhìn anh. Bác Văn nhìn cô mong chờ
_Được không?
Thư Di mỉm cười gật đầu. Lần trở về này, cô cũng nên đến chào Lục lão gia một tiếng.
****
Lễ cưới của Hạo Thiên và Gia Hân được tổ chức ngoài trời, vô cùng trang trọng và quy mô. Hai tập đoàn lớn là Horizon và Hân Thành Phát giờ đây lại trở nên thân thiết hơn, quả thật không thể xem thường. Khách mời được yêu cầu chỉ mặc trang phục màu đen và trắng. Tuy số lượng được giới hạn chỉ 1000 người nhưng mức độ xa xỉ và hoành tráng không có gì sánh bằng.
Hôm nay, Gia Hân thật xinh đẹp lộng lẫy, tự hào sánh bước cùng Hạo Thiên trong đám cưới thế kỉ. Khách mời ai ai cũng đẹp đẽ xa hoa, họ đến đây còn lo tranh thủ ngoại giao, tìm kiếm thêm các mối hợp tác làm ăn.
Vợ chồng Lục Kiến Quốc và Trần Lộ Khiết bước tới bắt tay chúc mừng Lý Hâm Bằng và vợ chồng Phạm Vĩ Thành, Dương Tử Lan.
_Kiến Quốc, bao giờ thì tới lượt bọn trẻ nhà chú đây?
Lục lão gia cười cười, Hạo Thiên và Gia Hân đều là con một, chỉ có vợ chồng ông là sinh được ba người con, nhưng cả ba đứa nó đều vẫn còn độc thân.
_Anh Bằng, cái này thì anh và Vĩ Thành may mắn hơn em rồi.
_Do Hàn Phong nhà chú mải lo sự nghiệp quá, cứ nhìn thế lực của Lục thị bây giờ lớn mạnh như hổ mọc thêm cánh là biết rồi.
_Ha ha, anh Bằng lại quá lời, chẳng phải Hạo Thiên của anh còn hơn như vậy mấy lần sao.
Hai người họ cứ kẻ hát, người bè khiến Vĩ Thành trong lòng có ý ganh tức. Chỉ tiếc ông ta không có con trai, nếu không chắc chắn cũng không thua kém gì đâu.
_Anh Bằng, Hàn Phong của Kiến Quốc thì tài giỏi ai ai cũng biết rồi, nhưng mà hình như anh quên tam thiếu gia họ Lục cũng nổi tiếng chẳng kém đâu.
Hâm Bằng nghe qua có phần khó chịu, vốn xưa nay ông không ưa cái tính ghen ăn tức ở của Vĩ Thành. Cũng vì Hạo Thiên con ông cương quyết cưới Gia Hân, nếu không, đời nào ông chịu kết thông gia với hạng người này. Lục Kiến Quốc dư biết Vĩ Thành muốn phá mình nhưng ông vẫn bình tĩnh trưng ra bộ mặt thân thiện
_Haha, Vĩ Thành, cậu nhắc tôi mới nhớ, cũng may Bác Văn so với Hạo Thiên đúng là một trời một vực, nếu không Gia Hân của cậu chắc là khó nghĩ rồi.
_...
Phạm Vĩ Thành thầm giật mình, ông ta chỉ sợ kinh động đến Lý Hâm Bằng, vội nhìn qua thì thấy Hâm Bằng đang lo tiếp chuyện với những người khác, hình như không để ý đến lời nói vừa nãy của Kiến Quốc, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
Không khí xung quanh họ bỗng trở nên căng thẳng, tuy ngoài mặt ai cũng vui vẻ cười nói nhưng trong lòng đều có toan tính riêng.
Hàn Phong hôm nay đi dự cùng Tuệ Mẫn, thư kí của anh. Cô xinh đẹp, thông minh, tháo vát, hội đủ yếu tố của một thư kí hoàn hảo, quan trọng nhất là Tuệ Mẫn không hề dao động trước sức hút của Lục Hàn Phong. Điều đó giúp cô sát cánh bên anh suốt 5 năm nay mà không hề dính tai tiếng thị phi gì.
Còn Tố Cẩm tánh vốn vui vẻ, lại quen cách sống của người Tây cho nên cô nàng đi đến đâu cũng có thể bắt chuyện với mọi người, trò chuyện rôm rả.
Gần đến giờ làm lễ, mọi người đã vào chỗ, hướng mắt về khu trung tâm, đón chờ cô dâu chú rể. Tuệ Mẫn ghé tai nói nhỏ với Hàn Phong
_Sếp, có tin báo là chủ tịch Lý đã mua lại 10% cổ phần của Hân Thành Phát.
_Thông tin chính xác không?
_Chắc chắn.
Hàn Phong nhàn nhã cầm ly của Tuệ Mẫn đưa lên môi. Cô giật mình nhìn anh
_Sếp, đó là ly của tôi mà!
_Cô không vừa ý?
Hàn Phong nhíu mày, gương mặt lạnh như băng nhìn Tuệ Mẫn làm cô hơi hoảng
_À... không, ý tôi là sếp không ngại...bẩn à?
Hàn Phong không trả lời, cứ tiếp tục uống rượu trong ly. Tuệ Mẫn đành chịu thua. Cô không thể đi so đo với sếp tổng được, anh ta mà nổi điên lên cho cô nghỉ việc thì nguy. Cô xoay qua tìm người phục vụ, muốn đổi ly mới thì Hàn Phong ngăn cản, lại đưa ly của mình sang cho cô
_Yên tâm đi, tôi chưa uống đâu.
Tuệ Mẫn không nhịn được, làu bàu
_Đúng là đồ thần kinh!
Hàn Phong nhếch môi cười gian, ghé sát tai cô thì thầm
_Thư kí Tô, nói xấu cấp trên sẽ bị trừ lương rất nặng đấy.
Tuệ Mẫn nín bặt, giả lơ quay sang nở nụ cười thương mại với anh, rồi vội cầm ly lên uống. Nhịn! Phải nhịn! Nguyên tắc làm việc trước giờ của cô là: "Điều thứ nhất, sếp luôn luôn đúng. Điều thứ hai, nếu sếp sai thì quay lại điều thứ nhất".
Tuệ Mẫn hơi ấm ức, nếu không vì chế độ đãi ngộ và lương thưởng của Lục thị quá tốt thì cô đã không cắn răng chịu đựng cái tính mưa nắng thất thường của Hàn Phong suốt bao năm qua. Thử hỏi anh ta đi đâu tìm ra một thư kí hoàn hảo như cô chứ. Nhiều lần cô muốn xin nghỉ việc cho anh ta hiểu được tầm quan trọng của cô, nhưng nghĩ là nghĩ vậy thôi chứ cô vẫn mê tiền hơn, nên là nhịn cho xong.
****
Sau đám cưới, Tố Cẩm liền trở về Pháp để chuẩn bị cho show thời trang mới. Bác Văn thời gian này cũng không về nhà, anh đưa Thư Di đi du lịch ở thiên đường nghỉ dưỡng Maldives. Cả hai như đôi uyên ương mới cưới đi hưởng tuần trăng mật, ở đây quên hết sự đời, quấn quýt bên nhau vô cùng ngọt ngào tình tứ.
Sau khi trở về, Bác Văn quyết định đưa Thư Di về ra mắt ba mẹ. Thư Di không có vẻ gì là lo lắng, hồi hộp, ngược lại còn rất vui. Nghe tin này, Lục phu nhân vô cùng phấn khích. Lần đầu tiên con trai bà chịu dẫn bạn gái về nhà, bà hào hứng tới nỗi cứ huyên thuyên suốt ngày khiến Lục lão gia cũng lắc đầu.
Buổi trưa, xe của Bác Văn đã về tới khuôn viên biệt thự Eden, anh cùng Thư Di bước vào trong nhà. Vợ chồng Lục lão gia đã ngồi đợi sẵn ở phòng khách. Bác Văn cúi chào họ
_Thưa ba mẹ con mới về!
Trần Lộ Khiết nhìn ra thì thấy một cô gái xinh xắn đáng yêu đứng cạnh con trai mình, trong lòng liền có cảm tình ngay. Bà nhìn sang ông, hình như thấy ông mỉm cười, ánh mắt ôn nhu vô cùng. Thư Di vui vẻ cúi đầu lễ phép
_Bác trai, bác gái, lần đầu ra mắt, con tên là Hạ Thư Di.