Cuộc họp cổ đông diễn ra ngay sau đó, đúng như Hạo Thiên đã sắp xếp, Vĩ Thành, Trương Minh cùng các cổ đông nhất trí bán lại cổ phần của mình. Chủ tịch Lý Hạo Thiên đại diện tập đoàn Horizon đứng ra thu mua toàn bộ cổ phần của Hân Thành Phát, chính thức tiến hành các bước chuyển giao quyền lực và sát nhập vào Horizon.
Tin tức chấn động tiếp theo như cơn sóng thần cuốn trôi mọi vấn đề tiêu cực trước đó. Tập đoàn Hân Thành Phát chính thức sát nhập vào Horizon. Lập tức giá cổ phiếu của Horizon tăng lên chóng mặt.
Horizon cử người sang tiếp quản Hân Thành Phát. Công cuộc thay máu nhân sự điều hành nhanh chóng diễn ra. Hàng loạt vị trí mới được bổ nhiệm. Suốt một tháng trời, tin tức về thương vụ sát nhập tỉ đô này liên tục xuất hiện trên các phương tiện truyền thông, trở thành chủ đề được bàn tán nhiều nhất khắp cả Trung Quốc và các nước liên quan.
Vĩ Thành từ sau ngày đó thì cả ngày cứ thất thần, không nói lời nào. Dương Tử Lan vợ ông càng nhìn càng đau lòng. Công sức cả đời của chồng bà nay chỉ còn lại mỗi cái tên Hân Thành Phát.
Gia Hân nhìn thấy ba mình buồn rầu cả ngày, thật không cam lòng. Cô không thể nào ngờ chuyện lại ra nông nỗi này, càng không thể ngờ cách xử lý vấn đề của Hạo Thiên. Con rể nuốt luôn công ty của ba vợ, bình thường như chuyện cá lớn nuốt cá bé giữa những người dưng.
Chuyện mất mặt này khiến Gia Hân không tự tin mỗi khi ra ngoài. Cô sợ người ta nhận ra mình, sợ những lời đàm tiếu dị nghị, dù đã chất vấn Hạo Thiên nhiều lần nhưng anh luôn có cách để làm cô xiêu lòng.
_Gia Hân, anh biết làm như vậy là thiệt thòi cho ba em và em. Nhưng nếu không, Lục Hàn Phong hắn sẽ không để cho ba em được yên thân. Tới lúc đó không chỉ ba em có thể đi tù mà cả cái tên Hân Thành Phát do ba em xây dựng nên cũng không còn.
_Nếu trách thì trách ngay từ đầu em và ba đã quá nóng vội. Em phải biết thế lực nhà họ Lục đến anh còn phải chín bỏ làm mười.
_Nếu anh bỏ tiền ra cho ba em thâu hết cổ phần thì chưa chắc các cổ đông đã đồng ý đâu. Họ sẽ liên kết với Trương Minh để lật đổ ba em. Khi đó Hân Thành Phát cũng sẽ là của họ.
Nói tới nói lui, đường nào Hạo Thiên cũng đúng. Gia Hân càng nghĩ càng hận, ấm ức vì bản thân vô lực bất tài không giúp được cha già. Nhưng suy cho cùng lại chỉ thấy chỉ vì sự xuất hiện của Hạ Thư Di đó mới gây ra bao nhiêu khốn đốn cho cô và gia đình.
****
Hôm nay chủ nhật, thời tiết ôn hòa, nắng ấm dễ chịu. Đã hơn một tháng từ ngày xuất viện, các vết thương trên người Thư Di đã hoàn toàn lành lặn, chỉ còn sẹo mờ mờ. Tóc cũng đã dài ra hơn đủ để cô tỉa gọn thành tóc tém, nhìn rất cá tính.
Thư Di mặc nguyên một cây màu trắng của hãng thời trang MLB, từ áo thun dài giấu quần, đến nón và giày, cả balô. Nhìn tổng thể rất trẻ trung, năng động, không thể đoán được là cô đã 27 tuổi.
Bác Văn cũng làm một cây trắng cùng hãng, nón, áo thun, quần jeans và đôi dép lê. Thêm chiếc kính râm Ray-Ban, vậy mà trông anh đẹp đến nỗi có lẽ các vị thần trên đỉnh Olympus cũng phải ghen tị. Thần thái bức người của anh làm Thư Di đôi khi muốn ngộp thở.
Bác Văn đưa Thư Di đi lấy xe theo hẹn. Vì chiếc McLaren lần trước đã nát bét sau tai nạn, nên anh đặc biệt đặt một chiếc xe khác làm quà cho cô. Thư Di không hề hay biết cho tới khi xe đi vào showroom của hãng
_Anh mua xe nữa hả ông xã?
_Ừ!
Bác Văn cười bí hiểm. Quản lý thấy xe vô liền vội vàng ra chào đón khách VIP.
_Thiếu gia, thiếu phu nhân. Xin mời!
Thư Di nhìn chồng nghi ngờ
_Anh là VIP của hãng này hả Bác Văn?
_Ừ.
Các nhân viên ở đó đều ngoái nhìn cặp đôi mới bước vào. Thư Di còn nhận ra ánh mắt si mê lẫn ghen tị của mấy cô nàng đang nhìn chằm chằm chồng mình. Anh chàng quản lý hớn hở đưa cả hai vợ chồng sang khu vực kế bên. Ở đó đậu sẵn một chiếc Porsche 918 Spyder màu trắng mới cáu cạnh đã gắn biển số xe. Anh ta nói với Bác Văn đầy tự hào
_Đúng như thiếu gia yêu cầu đây ạ.
Bác Văn quay sang Thư Di mỉm cười âu yếm
_Em có thích không bảo bối?
_...
_Cái này là dành cho em. Anh nghĩ màu trắng sẽ hợp với em hơn.
_...
Thư Di cứ ngẩn người ra nhìn chiếc xe. Cái gì mà hợp màu trắng, lại còn là mẫu xe y hệt chiếc xe anh đang đi. Vậy là diện đồ cặp, rồi bây giờ còn là xe...cặp nữa hả?! Nghĩ đến đó tự dưng mặt Thư Di đỏ bừng lên. Anh chàng quản lý thấy vẻ mặt tò te của Thư Di lại tưởng cô đang sung sướng hạnh phúc quá cơ.
_Thiếu phu nhân, đây là mẫu xe thể thao hội đủ tiêu chuẩn vừa đẹp vừa nhanh lại rất an toàn. Trẻ trung như thiếu phu nhân đây lái chiếc này đúng là quá hoàn hảo.
Thư Di không để ý mấy lời lấy lòng của người quản lý. Cô chỉ lí nhí vừa đủ để Bác Văn nghe
_Sao lại là Porsche?
_Vì anh đang đi Porsche.
_Vậy còn màu trắng?
_Vì anh thích em đi xe màu trắng!
_...?!
Thư Di không tin nổi đây là chồng mình. Anh bắt đầu độc đoán từ khi nào vậy. Không! Cô chỉ muốn chiếc McLaren cũ của mình mà thôi.
Bác Văn biết cô đang nghĩ gì, anh cười đầy gian xảo
_Cưng à, em mà không chịu thì anh sẽ không bao giờ để cho em tự lái xe nữa. .
_Không! Em đồng ý, em đồng ý mà ông xã!
Thư Di muốn khóc ròng. Dù cô không ưng mẫu xe này lắm, nhưng dù sao, cũng là anh mua cho cô. Là món quà đầu tiên từ ngày quen biết, tốt nhất cứ nhận cho anh vui.
_Ngoan lắm!
Bác Văn hôn phớt lên môi cô ra vẻ vô cùng cưng chiều. Đến cả anh chàng quản lý nhìn vào còn thấy ghen tị với Thư Di. Không biết cô gái này kiếp trước giải cứu thế giới hay sao mà kiếp này lại lấy được người chồng vừa đẹp trai bất phàm, vừa giàu có lại còn yêu thương mình như thế.
Vậy là mỗi người một chiếc, ra khỏi showroom, hòa vào dòng xe trên đường. Hôm nay chị cả Tố Cẩm trở về nên Bác Văn đưa Thư Di về biệt thự Eden ăn cơm chung với mọi người.
Hai chiếc xe nối đuôi nhau vào sân. Hàn Phong nhìn chiếc xe mới cáu, bất giác nhếch môi cười. Đứa em trai này của anh "lậm" vợ quá rồi. Tự dưng Hàn Phong lại nhớ tới Tuệ Mẫn, dạo gần đây cô luôn viện đủ lý do trên đời để né tránh đến nhà anh. Ở công ty thì xoay vòng với công việc, khiến anh không có chút thời gian riêng nào dành cho cô. Có lẽ phải sắp xếp đi nghỉ phép thôi.
Tố Cẩm phấn khích chạy ra đón vợ chồng Bác Văn. Đây là lần đầu tiên cô gặp mặt em dâu. Không ngờ con bé nhìn trẻ và đáng yêu quá, giống như lời mẹ nói. Tố Cẩm giờ có em dâu rồi chẳng thèm để mắt tới Bác Văn, theo thói quen nhào tới ôm chầm Thư Di
_Em dâu, có biết chị là ai không?
Thư Di mỉm cười, lễ phép cúi chào
_Chị chồng, em là Thư Di, lần đầu ra mắt chị.
Tố Cẩm nghe như vậy thì gương mặt lộ hết sự sung sướng, í ới vào trong
_Mẹ, mẹ ơi. Em dâu chào con này.
Lục phu nhân lắc đầu. Mỗi lần Tố Cẩm trở về là không khí cứ rộn hết cả lên. Thật không biết con bé này năm nay bao nhiêu tuổi nữa.
Thư Di đã nghe kể về Tố Cẩm, không ngờ ngoài đời còn vui nhộn hơn. Nhưng ánh mắt của cô chợt ngưng lại trên gương mặt mới lạ phía sau Tố Cẩm
_Chị cả, đây là...
Tố Cẩm sực nhớ ra liền quay lại kéo tay cô gái đó
_À, đây là Khương Du, bạn thời đại học với chị. Khương Du, đây là Thư Di, em dâu mình.
_Em chào chị!
_Chào em, chị là Khương Du. Rất vui được biết mặt.
Thư Di cúi chào theo lễ, cô gái kia cũng gật đầu mỉm cười. Nhưng ánh mắt lại rơi vào người bên cạnh cô, Thư Di tinh ý nhìn qua Bác Văn, thấy sắc mặt anh rất lạnh lùng, chán ghét.