• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nói là làm, Gia Hân lấy điện thoại gọi cho ai đó. Phút sau đã nhìn thấy một người mặc đồ quản lý và mấy người bảo vệ chạy đến. Anh chàng quản lý liền cúi chào Gia Hân



_Lý phu nhân, không biết có gì cần dặn dò?



Gia Hân vô cùng đắc ý, nhìn sang thấy Thư Di vẫn im lặng, chắc là bị dọa cho sợ mất mật rồi. Để xem hôm nay tôi trừng trị cô thế nào. Càng nghĩ càng hả hê



_Cô ta dám tranh mua đồ với tôi, anh xem phải làm thế nào?



_Quản lý à, thật ra...



Cô nhân viên trong quầy bức xúc lên tiếng muốn giải thích nhưng lại bị ánh mắt đe dọa của Gia Hân làm cho nín bặt.



Người quản lý vì sợ uy danh của Lý Hạo Thiên, tất nhiên không muốn làm phật lòng phu nhân của hắn. Chỉ sợ hắn nổi giận sẽ đóng cửa cả trung tâm này mất. Vậy là không cần biết đúng sai, cũng không nhìn tới Thư Di



_Lý phu nhân, chúng tôi sẽ tặng cho cô một món trang sức khác để đền bù ạ.



_Không cần! Tôi muốn cô ta quỳ xuống xin lỗi.



_Nhưng thưa phu nhân..



_Sao hả? Anh muốn trái lời tôi? Có biết chồng tôi là ai không hả?



Người quản lý giờ mới nhìn tới Thư Di, vô cùng khó xử, không làm theo sẽ lãnh hậu quả nghiêm trọng, mà làm theo thì trái lương tâm.



Gia Hân thấy quản lý chần chừ thì tức khí, la hét đám người bảo vệ phía sau



_Mấy người còn đứng đó làm gì? Mau bắt cô ta quỳ xuống!



Mấy người bảo vệ liền xông lên. Thư Di vội lùi lại, bất ngờ một thân ảnh cao to xuất hiện, chắn trước mặt cô. Là Việt Bân, anh ta lập tức tung liền mấy cước hạ gục đám bảo vệ.



_Tiểu thư, cô có sao không?



_Tôi không sao.



Cả Gia Hân và đám người ở đó đều một phen kinh hãi. Những người khách hiếu kì đã bu lại đầy xung quanh. Tất nhiên có người nhận ra Gia Hân chính là Lý phu nhân. Mọi người bắt đầu xì xào bàn tán. Thư Di lúc này mới đi về phía cô ta. Gia Hân liền cảm thấy không ổn, trừng mắt hung hăng



_Cô...cô...muốn gì?



_Bốp! Bốp!



Thư Di giang tay tát thẳng vào mặt Gia Hân hai cái đau điếng. Cô ta hoảng loạn té quỵ xuống, máu mũi, máu miệng cũng chảy ra luôn. Cả đám đông ở đó đều sửng sốt. Quản lý và nhân viên thì chết lặng. Phen này thì xong đời rồi. Chuẩn bị thất nghiệp cả nút.



Gương mặt Thư Di bây giờ lạnh lùng, tàn nhẫn nhìn Gia Hân vẻ khinh thường, vừa rút khăn lau tay vừa đe dọa



_Cái tát thứ nhất là vì cô dám chèn ép tôi. Cái tát thứ hai là vì tôi...thích. Phạm Gia Hân, cô nghe cho rõ đây, dám động đến tôi thì dù cô là phu nhân của Lý Hạo Thiên, tôi cũng có cách làm cho cô phải mất tất cả.



Gia Hân cả kinh trong lòng, cô ta không thể ngờ lại chịu nhục nhã như vậy. Càng không thể ngờ Thư Di dám tát cô ta, rõ ràng không xem uy danh của Lý Hạo Thiên ra gì. Những người xung quanh nín thở hồi hộp theo dõi, họ không biết cô gái này là ai mà dám động thủ với thiếu phu nhân nhà họ Lý.



_Có chuyện gì vậy?



Hạo Thiên cùng mấy vệ sĩ từ đằng xa đi tới, vừa hay đã nhìn thấy tất cả. Đám người xung quanh mặt mày xanh mét, nhanh chóng tản ra, chỉ còn lại mấy người nhân viên. Hạo Thiên bước tới ân cần đỡ Gia Hân đứng dậy. Cô ả chỉ chờ có vậy, liền khóc rống lên, chỉ vào mặt Thư Di



_Ông xã à, là cô ta vô cớ đánh người. Anh nhất định phải đòi lại công bằng cho em.



Thư Di vẫn giữ nguyên nét mặt, chẳng có cảm xúc gì. Hạo Thiên sai vệ sĩ đưa vợ mình ra ngoài nhưng Gia Hân cứ một mực muốn ở lại xem anh trừng phạt người như thế nào



_Hân nhi à, mặt của em đang sưng rất khó coi. Nếu ở lại đây e là không tiện đâu.



Hạo Thiên vẫn kiên nhẫn dỗ dành, Gia Hân đành hậm hực che mặt rời đi. Hạo Thiên cũng yêu cầu đám nhân viên giải tán. Họ mừng như bắt được vàng, lập tức biến đi ngay. Thật may quá, hôm nay Lý tổng không nổi trận lôi đình.



Bây giờ chỉ còn lại Hạo Thiên, Thư Di và Việt Bân.



Thư Di cũng không muốn ở lại thêm nữa, liền chào anh rồi rời đi



_Đứng lại!



_....



_Hạ Thư Di, gan của em đúng là không vừa. Vợ của Lý Hạo Thiên tôi mà em cũng dám động đến.



Thư Di nhếch môi, quay lại, nhìn thẳng vào mắt anh. Chẳng hiểu sao mỗi lần nhìn cô, Hạo Thiên đều có cảm giác như đã quen từ bao giờ



_Chủ tịch Lý, là do anh không biết dạy vợ, để cô ta ra ngoài cắn bậy. Tôi giúp anh dạy dỗ cô ta lần này, cũng để tránh sau này làm mất mặt anh mà thôi.



_Hạ Thư Di, đừng nghĩ rằng tôi nhân nhượng em thì em có quyền làm càn.



_Ai làm càn thì trong lòng anh tự biết rõ, đừng đổ cho tôi.



Hạ Thư Di ánh mắt vô cùng cương quyết, lạnh lùng, Hạo Thiên cảm thấy thái độ của cô hình như khác lạ, có vẻ rất khó chịu với anh. Không hiểu sao anh lại thấy hơi...hụt hẫng.



Thư Di không muốn sinh thêm rắc rối, liền cúi chào rồi nhanh chân rời đi. Việt Bân cũng nối sát gót theo sau.



Hạo Thiên nhìn theo cô, trong lòng dấy lên một cảm giác kì lạ, như vừa mất đi thứ gì đó.



_Hạ Thư Di, rốt cuộc em là người như thế nào?!



****



Thư Di ra ngoài xe thì thấy Lục phu nhân đã chờ sẵn. Bà lo lắng nhìn cô



_Thư Di, con thế nào rồi, con làm ta lo quá!



Thư Di nắm lấy tay bà, vỗ về



_Mẹ, con không sao, con xin lỗi đã làm mẹ phải lo lắng rồi.



_Con gái ngốc, đương nhiên ta phải lo cho con rồi.



Trần Lộ Khiết âu yếm nhìn Thư Di. Lúc nãy khi vừa nhìn thấy Gia Hân muốn gây sự với cô, bà đã muốn ra mặt giải vây, không ngờ Việt Bân ở đâu xuất hiện ngăn lại, còn khuyên bà là không nên can thiệp. Rốt cuộc nhờ vậy lại chứng kiến được một màn hay ho. Đứa con dâu này, khí chất mạnh mẽ như vậy, bà cũng an tâm phần nào. Xem ra hôm nay đi dạo chơi lại có chuyện hay ho về kể cho lão gia nghe rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK