• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Văn phòng chủ tịch tập đoàn Mercy, Phố Đông



Tiếng gõ cửa vang lên dè dặt, Hàn Phong theo thói quen, chỉ nhàn nhạt lên tiếng



_Vào đi!



_Chủ tịch!



Cửa phòng mở ra, người đã ở trước mặt, Hàn Phong bây giờ mới ngẩng đầu lên. Biểu cảm nghiêm túc, lạnh lùng của anh không làm giám đốc Lưu Vị Dân lo lắng, bởi lẽ đã quá quen thuộc. Họ Lưu nhanh chóng đi tới, để lên bàn một bộ hồ sơ



_Chủ tịch, đây là người mới, theo đúng yêu cầu của ngài.



_Được rồi, anh ra ngoài trước đi.



Lưu Vị Dân cúi chào rồi nhanh chóng bước ra, lúc đi ngang qua cô gái phía sau, anh chỉ kịp nháy mắt ra hiệu



_Cố lên!



Tuệ Mẫn mím môi khẽ gật đầu, đồng thời len lén quan sát người đàn ông đang ngồi trước mặt. Anh ta quả thật đẹp trai nhưng có vẻ cao ngạo quá, khí chất tỏa ra lạnh lùng, khó gần giống như bậc đế vương quyền quý. Hàn Phong cầm bộ hồ sơ lên, chỉ nhìn sơ qua ba chữ Tô Tuệ Mẫn



_Cô là tiểu thư con cái nhà ai?



_Dạ?!



Tuệ Mẫn thầm giật mình, nãy giờ cô mải lo ngắm nghía, đánh giá mà quên mất tình huống thực tại. Tuệ Mẫn cố gắng giữ bình tĩnh để giọng nói có thể diễn đạt tự nhiên nhất



_Dạ không, gia đình tôi đều đã sang định cư ở Canada, chỉ còn tôi là ở lại.



Ra là vậy. Thảo nào khi nãy giám đốc Lưu có vẻ rất tự tin. Nguyên do là vì Hàn Phong anh đã quá ngán ngẩm mấy cô tiểu thư cành vàng lá ngọc, đi làm mà tưởng mình là công chúa, lại còn suốt ngày bày đủ trò ve vãn, nên mới nhờ anh ta đích thân ra tay tìm người phù hợp hơn. Nhưng mà nhìn gương mặt này...



Tuệ Mẫn đứng im chờ đợi. Cô có cảm giác ánh mắt sắc lạnh của vị chủ tịch kia đang dò xét từ trên xuống dưới người mình. Tuệ Mẫn bẩm sinh rất dễ xấu hổ, vừa nghĩ đến điều này tự dưng cảm giác mặt đã nóng lên. Thật đúng là mất mặt, không khéo sẽ lại bị hiểu lầm mất



_Bỏ kính ra!



_Dạ?!



_Cô có bị cận không?



_Ơ, dạ không!



_Vậy thì bỏ kính ra.



Tuệ Mẫn cảm giác có điều không đúng đắn, nhưng ngẫm lại có thể cặp kính này khiến người đối diện khó chịu nên cô vẫn miễn cưỡng làm theo



_Thả tóc xuống!



_..!



Tuệ Mẫn như không tin vào tai mình. Vị chủ tịch này bị làm sao vậy?! Như vầy có phải đã đi quá giới hạn không. Nhưng mà cô nhìn như thế nào cũng không nhận ra ý đùa cợt, không lẽ anh ta thực sự nghiêm túc?!



Tuệ Mẫn cố ghìm lại bức xúc, mặc dù diễn biến trên mặt cô đã không còn vui vẻ nữa, mà thay vào là thái độ nhẫn nhịn. Cô ngại ngùng tháo kẹp tóc khiến toàn bộ mái tóc dài được dịp xổ tung, rơi xõa qua vai, uốn lượn nhẹ nhàng



Ánh mắt Hàn Phong khẽ lay động. Quả nhiên là giai nhân. Lại cố tình như vậy, không lẽ là muốn khiến bản thân trông bớt xinh đẹp hơn?!



Cô gái này, thật sự càng nhìn càng thấy thú vị. Hàn Phong chợt nổi hứng muốn trêu hoa ghẹo nguyệt một chút



_Chắc giám đốc Lưu đã nhắc nhở cô về nội quy ở đây rồi chứ?



_Dạ vâng!



_Nhắc lại cho tôi nghe!



Tuệ Mẫn lén hít một hơi, tâm tình cũng trở nên bình ổn. Có lẽ là cô đã quá đa nghi. Vị chủ tịch này vốn nổi tiếng lạnh lùng, nghiêm túc, không thể nào là kẻ háo sắc, thích quấy rối được



_Thứ nhất, nghiêm túc làm việc, hoàn thành xuất sắc mọi công việc được giao. Thứ hai, không được có hành động hò hẹn trai gái, qua lại với đồng nghiệp khác giới trong công ty. Thứ ba, không nói xấu sau lưng sếp. Thứ tư, tuyệt đối không được nảy sinh tình cảm riêng tư...với sếp!



Nói đến ý cuối, tự dưng hai má Tuệ Mẫn lại đỏ lên. Ánh mắt Hàn Phong cứ nhìn chằm chặp như vậy thật khiến cô không khỏi bồn chồn, lúng túng, chỉ sợ cứ tiếp tục thế này sẽ càng tăng thêm hiểu lầm mà thôi.



Hàn Phong nghe câu trả lời thì vô cùng ưng ý, nhưng mà vẫn chưa có ý định buông tha



_Vậy tại sao còn cố tình bày ra dáng vẻ này để câu dẫn tôi?



_...!



Tuệ Mẫn cảm giác như mình vừa rơi xuống một cái hố sâu thăm thẳm. Cái quái gì đang diễn ra vậy?! Nhìn vẻ đắc ý trên mặt người đối diện, thật chỉ muốn đấm vào mặt cho hả giận. Tuệ Mẫn nhất thời nóng nảy bộc phát thành lời, không hề nghĩ tới hậu quả tiếp theo



_Nếu chủ tịch là người dễ dàng động tâm với nữ sắc như vậy, chi bằng hãy tuyển thư kí nam là được, không cần phí thời giờ quý báu với một lính mới như tôi làm gì.



Khóe môi Hàn Phong cong lên một điệu cười ẩn ý. Cô gái này quả nhiên không tầm thường. Thật sự rất vừa ý và cả vừa mắt anh nữa. Tuệ Mẫn trông thấy nụ cười trên gương mặt nghiêm nghị kia, bất giác nhận ra anh ta thật sự còn có thể đẹp hơn nữa. Phút giây xáo động đi qua, trống ngực lại đập dồn khi nhìn thấy người đang rời khỏi ghế, từ từ tiến lại gần. Khí thế bất phàm, dung mạo tuấn mĩ, thật khiến người ta vừa sợ vừa thèm muốn. Hàn Phong dừng lại ngay trước mũi của Tuệ Mẫn, anh hơi cúi xuống, ghé sát vào bên tai cô gái đang căng thẳng, cảm nhận rõ ràng một mùi hương tươi xanh, mát lạnh rất nữ tính, thật sự dễ chịu



_Nhìn em xinh đẹp và thơm như miếng bánh Tart trứng nướng thế này, bảo tôi không được động lòng, vậy khác nào là đang khi dễ bản lĩnh đàn ông của tôi?



_..!



Gần nhau thế này, thân hình cao lớn của Hàn Phong như muốn nuốt gọn cơ thể của Tuệ Mẫn. Hương nước hoa tươi mát cứ lẩn quẩn trên đầu mũi, vừa nam tính lại có chút gợi tình. Tuệ Mẫn siết chặt nắm tay, người đàn ông này, quả nhiên nguy hiểm. Cô càng nhân nhượng thì anh ta càng lấn tới, lại còn dám buông lời cợt nhã. Thôi thì đã đến mức này, cô cũng không còn cần đến vị trí thư kí này nữa. Cùng lắm là bị đuổi cổ ngay ngày đầu tiên đi làm mà thôi, chứ nhất quyết không thể để bọn đàn ông ngạo mạn này khinh thường.



Trong lòng đã hạ quyết tâm, Tuệ Mẫn liền ngẩng cao đầu như muốn tỏ ý tuyên chiến. Hai má vẫn hồng hồng, nhưng ánh mắt thì vô cùng cương nghị, không hề có chút sợ hãi, nhìn thẳng mặt đối phương



_Chủ tịch, tôi được dạy là bản lĩnh của đàn ông nằm ở cái đầu trên cổ, chứ không phải nằm ở trong quần!



_..!



Hah! Đôi mắt Hàn Phong sáng lên, lấp lánh niềm hân hoan. Anh vội quay mặt đi che giấu nụ cười thỏa mãn, bước lại bàn ấn số nội bộ



_Mời giám đốc Lưu vào đây.



Tuệ Mẫn chỉ có thể nhìn thấy phía sau anh, lại xem hành động vừa rồi chính là sự không hài lòng. Xem ra cô thật sự sẽ bị sa thải rồi, nhưng mà dù sao cũng không hề thấy hối hận, tiếc nuối gì, ngược lại còn có cảm giác tự hào vì bản thân đã rất kiên cường.



Lưu Vị Dân mở cửa đi vào, việc đầu tiên là nhìn qua Tuệ Mẫn. Không biết sếp tổng gọi có chuyện gì. Không lẽ cô nhóc này cũng bị loại rồi?! Nếu như vậy thì chắc anh đành phải viết đơn từ chức giám đốc nhân sự cho xong



_Chủ tịch cho gọi tôi?



_Giám đốc Lưu, sắp xếp cho cô Tô đây. Từ bây giờ cô ấy sẽ chính thức là thư kí riêng của tôi.



_Vâng, thưa chủ tịch!



Lưu Vị Dân vui mừng không kể xiết. Đúng là trời không phụ lòng người mà. Bõ công anh bao nhiêu đêm thức khuya tìm hiểu hàng trăm bộ hồ sơ ứng tuyển. Cuối cùng kết quả cũng mĩ mãn rồi. Cứ nhìn thái độ của sếp tổng thì đủ hiểu mức độ hài lòng lần này là rất đáng kì vọng.



Tuệ Mẫn nhất thời không thích ứng kịp. Vốn nghĩ là sẽ bị đuổi, sao bây giờ lại thành công rồi. Nhìn cô cứ ngây ngốc bất động, khiến Hàn Phong cũng phải buồn cười. Anh chủ động đưa bàn tay ra, nụ cười trên môi rạng rỡ thân thiện đến khó tin



_Thư kí Tô, chào mừng cô đến với Mercy!



Tuệ Mẫn vẫn còn bị sốc, cô cứ đưa tay ra theo phản xạ tự nhiên, đến khi cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay to lớn kia, lý trí mới kịp trở về



_Cảm ơn chủ tịch, sau này xin được chỉ dẫn ạ.



Trong một thoáng, Tuệ Mẫn đã để tâm tư bị cuốn theo nụ cười quyến rũ mê hoặc của vị chủ tịch cao ngạo kia. Cô còn ảo giác hình như anh ta không muốn buông tay mình ra.



Lưu Vị Dân tinh tường nhìn ra điểm khác lạ, liền lên tiếng gỡ rối cho người mới



_Thư kí Tô, bây giờ cô đi theo tôi, tôi sẽ hướng dẫn cô đến phòng làm việc và đưa cô đi giới thiệu với mọi người.



_Dạ, cảm ơn giám đốc Lưu.



_Khách sáo rồi, bây giờ đã là đồng nghiệp. Sau này cần giúp đỡ gì, cứ nói với tôi một tiếng.



Sự nhiệt tình của Lưu Vị Dân vô tình lại khiến ai kia khó chịu



_Giám đốc Lưu, hôm nay anh nói nhiều quá!



_..?!



Lưu Vị Dân trong lòng thầm ngạc nhiên. Tôi đã nói gì sai sao?! Tuy nhiên anh vẫn giả đò cười cho qua



_Chủ tịch, tôi xin phép.



Lại quay qua Tuệ Mẫn



_Thư kí Tô, chúng ta đi thôi!



_Dạ.



_Khoan đã!



_..?!



Lại gì nữa đây?! Lưu Vị Dân quay lại, nhưng chỉ thấy chủ tịch đang dán mắt lên người Tuệ Mẫn



_Sau này đi làm hãy đeo kính và bới tóc giống như khi nãy. Như vậy nhìn đẹp hơn.



_..!



Lưu Vị Dân há hốc kinh ngạc, còn Tuệ Mẫn lại xấu hổ đỏ mặt



_Tôi đã hiểu thưa chủ tịch.



Cô cúi chào thật nhanh rồi tháo lui. Lưu Vị Dân đi phía sau, còn cố tình quay lại nháy mắt châm chọc



_"Xịn" không chủ tịch?



_Anh muốn bị trừ lương hả?



_..!



Lưu Vị Dân cứng họng, ấm ức đóng cửa lại. Đúng là đồ độc tài, rõ ràng là ưng ý như vậy, còn bày đặt ra vẻ không quan tâm. Đáng lý ra anh nên đòi sếp thưởng nóng mới phải.



...



Trời càng về khuya, Hàn Phong nhìn thế giới đang ngủ say trong lòng, cảm giác cũng bình yên đến lạ.



Tô Tuệ Mẫn, từ lúc em đặt chân vào văn phòng của anh, hình ảnh của em đã khắc sâu vào tâm trí Hàn Phong này. Cho em 5 năm là để em có thời gian trưởng thành, tự do tìm hiểu đối tượng yêu đương. Nhưng mà đồ ngốc nhà em không chịu tận dụng cơ hội, lại cứ ở trước mặt anh, bày ra dáng vẻ cứng ngắc đó. Bảo em đeo kính thì em cả ngày không bao giờ bỏ ra, bảo em búi tóc thì em nhất quyết không thả lỏng một ngày nào. Chẳng lẽ em không biết rằng dù che giấu thế nào thì anh vẫn là có thể nhận ra dáng vẻ xinh đẹp, đáng yêu của em?!



Chỉ là không muốn để người khác cũng nhìn ra vẻ đẹp đó. Chỉ là âm thầm giữ lấy em bên mình, từng ngày, từng ngày, chờ lúc nào đó em nhận ra tình cảm của anh. Nhưng mà trên đời này, sao vẫn còn tồn tại một cô gái như em, chuyên môn giỏi bao nhiêu thì nhắc đến tình cảm vẫn chỉ là đứa trẻ mới vỡ lòng, buộc anh phải chủ động bắt ép.



Hàn Phong siết nhẹ tay, áp thân thể mềm mại, ấm áp kia sát vào mình rồi từ từ rơi vào giấc ngủ muộn màng...



****



Vài ngày sau, ở một nơi bí mật, đâu đó tại Thượng Hải



Hàn Phong đảo mắt nhìn khắp căn phòng rộng lớn, đầy đủ tiện nghi, nhưng lại thiếu hẳn ánh sáng, tầm mắt thu vào một bóng hình đang thu mình trên ghế



_Chú định cứ thế này đến bao giờ?



Trong ánh sáng lờ mờ, dáng vẻ của người đàn ông ngồi quay lưng lại trông cô độc, buồn tênh. Giọng nói phát ra cũng khó khăn, méo mó dị thường



_Thái độ này của anh là ý gì?



Hàn Phong đi lại sofa ngồi xuống, thở dài



_Em dâu thật sự rất đau khổ trong khi chú cứ nhất quyết giam mình ở đây, trốn tránh cả đời hay sao?



_Anh đang lo cho Thư Di hay là lo cô ấy sẽ làm hại chị dâu?



_Vậy chú có từng nghĩ Thư Di sẽ tự làm hại mình hay không?



_Vậy anh bảo em phải mang hình hài gớm ghiếc này đi gặp cô ấy mới vừa lòng?



Bác Văn tức giận quay người lại. Ánh sáng yếu ớt hắt vào làm lộ ra khuôn mặt khiến người ta kinh hãi. Hàn Phong thật sự bế tắc, đến anh khi nhìn thấy em trai còn phải kinh động mấy phần. Nếu đổi lại là Thư Di, không biết em dâu sẽ phản ứng thế nào. Bác Văn thấy anh trai im lặng, trong lòng cũng đã dịu lại, chỉ khẽ thở dài



_Chuyện của chị dâu, anh không cần lo. Em bảo đảm Thư Di sẽ không làm hại ai đâu.



Hàn Phong trong lòng buồn bã, bất lực. Nhìn Bác Văn bây giờ, người không ra người, quỷ không ra quỷ. Đau khổ, dằn vặt. Một bên là em trai, một bên là em dâu, thật khó mà nói ai khổ hơn ai



_Nhưng chú cũng không thể cả đời tránh né mãi được. Sớm hay muộn Thư Di cũng sẽ biết sự thật thôi.



_Chỉ cần mọi người không nói, thì cô ấy sẽ không thể nào biết được.



_Nhưng nếu em dâu không thể quên được chú thì sao?



_Cô ấy chắc chắn sẽ quên.



_Bác Văn, chú có phải đã đánh giá quá thấp tình yêu của Thư Di hay không?



_...



Hàn Phong cứ nhắc tới Thư Di khiến trái tim Bác Văn như có ngàn vạn kim châm đâm vào đau đớn



_Trên đời không có tình yêu nào là vĩnh cửu. Nỗi đau nào rồi cũng phai nhòa theo thời gian. Chỉ cần cho cô ấy thời gian, nhất định Thư Di sẽ không còn nhớ đến người tên là Bác Văn nữa.



_Nhưng nếu 3 năm hay 5 năm sau mà em dâu vẫn không thể quên thì làm sao?



_Vậy thì 10 năm, 20 năm. Chắc chắn cô ấy sẽ quên!



_...



Hàn Phong đối với sự cố chấp của Bác Văn, thật sự đã hết cách. Anh đau lòng vì hình hài tuyệt mĩ của em trai bị hủy hoại, nhưng cũng không đành lòng nhìn Thư Di chìm trong tuyệt vọng.



_Anh hi vọng là chú đã quyết định đúng, Bác Văn! Nếu không, Thư Di mà có mệnh hệ gì, chú sẽ phải ân hận cả đời!



_...



Hàn Phong đi rồi, Bác Văn mới đứng dậy, khó khăn đi lại gần giường, mở ngăn kéo bàn lấy ra những tấm hình chụp Thư Di gần đây. Anh đưa tay lần trên từng đường nét quen thuộc, cảm giác khốn khổ, sống không bằng chết



_Thư Di, anh xin lỗi vì đã không giữ lời hứa với em. Nhưng em nhất định phải quên anh đi. Phải quên đi mà tiếp tục bước tới...



Thư Di...



****



_Thiếu phu nhân! Cẩn thận!



Huệ Quyên hốt hoảng lao ra kéo tay Thư Di lôi vào. Cả hai mất thăng bằng ngã lăn ra. Tài xế trong chiếc xe ló đầu ra ngoài, hét lớn



_Này, bộ chán sống rồi hả?



_Xin lỗi! Thành thật xin lỗi!



Huệ Quyên dập đầu xin lỗi liên tục. Người tài xế chỉ ném cái nhìn khó chịu về phía hai cô gái, rồi nhanh chóng lái xe đi



_Thiếu phu nhân, cô có sao không?



Huệ Quyên vội quay qua đỡ lấy Thư Di. Lúc nãy đi đứng thế nào mà lại suýt bị xe tông vào, cũng may là đường phố đông đúc, xe chạy chậm và cô cũng phản ứng kịp thời



_Tôi không sao.



Thư Di đứng dậy, phủi phủi rồi lại đi tiếp



_Thiếu phu nhân!



Huệ Quyên vội vã chạy theo sau. Thư Di thả bộ dọc theo con phố, mùa này hai bên đường hoa anh đào nở rộ, mùi thơm ngào ngạt lẫn trong gió khiến lòng người say mê



_Ôi nhìn kìa!



Thư Di theo tiếng nói xung quanh, bất giác nhìn lên, trông theo những cánh chuồn đang chao lượn ngả nghiêng



_Đẹp quá!



Huệ Quyên không kìm được mà thốt lên. Thư Di đưa tay với lên không trung, như muốn thâu tóm tất cả. Một mùa xuân nữa lại về rồi. Bác Văn, anh có thấy không?



Huệ Quyên đột nhiên nhìn thấy vết cắt mới trên cổ tay Thư Di, cô không nhịn được, vội vàng níu lấy người



_Thiếu phu nhân, cô lại tự rạch tay nữa phải không?



Thư Di nhìn cô vệ sĩ nhỏ đang giận dữ, trong lòng cũng chẳng còn cảm giác gì, chỉ quen miệng một câu nói mãi.



_Không sao đâu!



_Không sao! Không sao! Cô đừng có suốt ngày tự hành xác như vậy nữa được không? Cô có biết bản thân như vậy, khiến cho nhiều người mệt mỏi lắm không?



_...



Thư Di cau mày, cô lập tức gạt mạnh tay Huệ Quyên ra, ánh mắt cũng trở nên lạnh lùng, tàn nhẫn



_Thiếu...thiếu phu nhân!



_Biến đi! Đừng làm phiền tôi!



Nói xong, Thư Di nhanh chân bỏ đi một nước, hòa vào biển người đông đúc, mất hút. Huệ Quyên sửng sốt không thành lời, nhất thời bất động. Đến khi cô hoàn hồn, vội vàng chạy đi tìm thì đã không còn trông thấy bóng dáng quen thuộc đâu nữa, hoàn toàn vô vọng.



...



_Thiếu gia, tôi thật sự xin lỗi, nhưng mà tôi xin bỏ cuộc! Tôi không thể tiếp tục nhận nhiệm vụ này nữa.



Huệ Quyên rơi nước mắt bất lực khiến Lục Kiến Quốc cũng không đành lòng làm ngơ



_Bác Văn, ba nghĩ con nên cho Thư Di biết sự thật đi. Nếu không, con bé sẽ không trụ nổi nữa đâu.



Bác Văn nhắm mắt, cố nuốt nước mắt vào trong. Thư Di, tại sao em lại cố chấp như vậy?! Tại sao cứ phải đày đọa bản thân làm gì?! Anh bây giờ không còn là Bác Văn đẹp đẽ mà em từng si mê. Bác Văn đó đã chết rồi, chỉ còn lại một kẻ tật nguyền dị hình mà thôi



_Huệ Quyên, cô ra ngoài trước đi!



Huệ Quyên cúi đầu lặng lẽ rời đi. Trong phòng chỉ còn lại hai cha con, Lục Kiến Quốc một lần nữa, vẫn muốn thử thuyết phục con trai



_Thư Di tin là con đã chết nên mới tự hành hạ bản thân như vậy. Nếu con muốn con bé từ bỏ, chi bằng cứ gặp nhau một lần, có khi Thư Di sẽ chấp nhận buông tay.



_Không! Con không thể để cô ấy trông thấy bộ dạng này của con được.



_Bác Văn!



_Ba! Ba và anh hai đừng ép con!



Kiến Quốc thở dài, chẳng lẽ ông cứ trơ mắt nhìn hai đứa nó tự đày đọa bản thân, đày đọa nhau như vậy?!



_Bác Văn, con đừng nên ích kỉ chỉ nghĩ cho mình?



_Con ích kỉ sao?



_Đúng vậy. Nếu không tại sao con lại đồng ý phẫu thuật thay giác mạc?



_...



_Chẳng phải là vì con vẫn muốn được nhìn thấy con bé sao?



_...



_Con còn muốn nhìn thấy Thư Di, tức là con không thể quên được nó. Vậy tại sao lại bắt nó phải quên con?



_Nhưng cô ấy không biết con còn sống.



_Chẳng có gì khác nhau cả. Thư Di bây giờ vẫn là không thể quên được con. Cũng không có gì bảo đảm tương lai sẽ quên được. Con bảo là chờ thời gian, nhưng nếu như con bé xảy ra bất trắc gì trước khi quên được con thì con có vui vẻ nổi không?



_...



Bác Văn đương nhiên hiểu những rủi ro có thể xảy ra với Thư Di. Chính vì vậy mà anh mới nhờ ba mình sắp xếp Thẩm Huệ Quyên đi theo bên cạnh để đề phòng bất trắc. Nếu bây giờ để Thư Di nhìn thấy anh, nếu cô ấy sợ hãi không chấp nhận nổi sự thật thì sao? Nếu cô vì anh không còn toàn vẹn mà xa lánh, ghê sợ, thậm chí muốn quên anh thì anh phải làm sao?



Càng nghĩ càng thấy mỉa mai. Bác Văn vừa muốn Thư Di quên mình, lại vừa sợ viễn cảnh đó xảy ra. Anh thà để cô lưu giữ những kí ức đẹp đẽ hoàn hảo của hai vợ chồng, chứ không dám để cô chứng kiến hình hài ghê tởm hiện tại. Bác Văn đã an bài hết tất cả, nếu ngày mà Thư Di thật sự quên anh xảy ra, anh sẽ tự kết thúc cuộc đời mình. Anh thà ích kỉ giữ riêng Thư Di là vợ của mình, chứ không đủ bao dung rộng lượng nhìn cô hạnh phúc bên người khác.



Anh biết Thư Di đau khổ, nhưng mà anh cũng chẳng khác gì cô. Rõ ràng người gần bên, lại không thể gặp. Thư Di, hãy tha thứ cho anh. Anh thật sự phải để em chịu thiệt thòi rồi



_Bác Văn, ba vẫn hi vọng con suy nghĩ lại. Đừng để mọi chuyện vượt quá giới hạn. Mẹ con đã rất đau khổ khi mất đi con, nếu lại phải mất đi Thư Di, bà ấy chắc chắn sẽ không thể vượt qua nổi. Mong là con hiểu rõ thiệt hơn.



Lục Kiến Quốc ra khỏi phòng, để lại Bác Văn với muôn vàn ngổn ngang, khó chịu dằn vặt



_Thư Di, xin em hãy buông tay đi...



****



Công viên nghĩa trang Tĩnh An



Thư Di lần lượt để hoa xuống mộ. Một cho ba, một cho mẹ và một cho chính mình



_Ba, mẹ, hai người đã bỏ con đi. Bây giờ cả anh ấy cũng không còn ở đây nữa. Mọi người bảo con phải làm sao đây?!



Thư Di buồn bã ngồi xuống, mòn mỏi thiếp đi



_Thư Di!



_Ba, mẹ! Sắp tới con sẽ rời khỏi đây rồi, không thể đến thăm ba mẹ thường xuyên nữa.



_Con gái ngoan, con phải mạnh mẽ lên, nhất định không được bỏ cuộc. Chúng ta vẫn luôn ở bên cạnh con mà, con gái.



_Không, con mệt lắm. Con không muốn mạnh mẽ nữa. Bây giờ con chỉ muốn ngủ thôi.



_Thư Di?!



_Con chỉ muốn ngủ cho quên hết mọi đau khổ này mà thôi...Con mệt mỏi lắm rồi, ba mẹ ơi!



....



_Cháu gái! Cháu gái à, dậy đi! Đừng ngủ ở đây!



Thư Di mơ màng khó nhọc hé mắt ra, nhìn thấy trước mặt là một người đàn ông đã đứng tuổi, nét mặt phúc hậu, hiền từ



_Chú là ai?



_Tôi là người coi sóc mộ ở đây. Chắc là cháu mới gặp lần đầu nên không biết phải không?



_Dạ...



Thư Di vội đứng lên. Dạo gần đây, cơ thể của cô khá suy nhược nên mới dễ dàng ngủ quên như vậy. Ông chú kia nhìn vào những bia khắc trên mộ, đột nhiên nói ra một câu kì lạ



_Bọn họ chắc là cũng đau buồn như chúng ta vậy thôi.



_...?!



Thư Di chau mày ngạc nhiên, chưa hiểu rõ ý tứ lắm. Người đàn ông kia không hề để ý đến biểu cảm của cô, giọng nói vẫn rất từ tốn



_Chúng ta không thể nhìn thấy họ, không có nghĩa là họ không tồn tại. Họ đối với người còn sống như chúng ta, có thể cũng sợ đau buồn nên mới không thể ra mặt.



_..?!



_Chúng ta đau khổ vì không còn nhìn thấy họ. Nhưng mà họ chắc cũng khổ sở lắm vì không thể trò chuyện với chúng ta. Suy cho cùng, dù là người còn sống, hay người đã chết, đều là khổ ải phải vượt qua.



_...



Giây phút trầm mặc kéo dài kì lạ. Người đàn ông kia đột nhiên thở dài, quay sang nhìn Thư Di, nở một nụ cười vô cùng phúc hậu



_Cố lên con gái!



_..!



Người nói xong rồi thì cũng rời đi. Thư Di nhất thời bất động, đến khi giật mình nhìn theo đã không còn trông thấy người đâu nữa. Lại nhìn đến chiếc vòng Tiffany kỉ niệm trên tay, cảm giác như có cơn gió lạnh vừa thổi qua.



Vật còn đây, nhưng người giờ ở đâu...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK