_Alô!
"_Đồ tiện nhân!"
Bác Văn nhíu mày sa sầm, nhận ra ngay đó là giọng của Gia Hân.
"_Thiếu phu nhân!"
"_Gia Hân, Thư Di là khách do ba mời đến, ai cho phép con hành xử lỗ mãng như vậy hả?"
Thanh âm cự cãi hỗn loạn, Bác Văn nắm chặt tay, đứng dậy lao ra cửa
_Bác Văn, cậu đi đâu vậy?
_Thư Di có chuyện rồi, mình phải đi gấp!
Thành Minh liền nhìn qua Trần Kiến
_Cậu đi theo Bác Văn đi, đừng để cậu ta lái xe.
Trần Kiến vâng lời, lập tức đuổi theo.
****
Ở nhà hàng,
Việt Bân lao tới đỡ lấy Thư Di, tay phải định rút súng ra thì bị cô cản lại. Vừa nãy nhắm thấy tình hình không ổn, nên anh đã lén nhấn nút gọi khẩn cấp cho tam thiếu gia, không ngờ phu nhân Lý tổng lại hành động nhanh như vậy.
Gia Hân nhìn sắc mặt tái xanh vì tức giận của ba chồng, tuy có hơi lo sợ nhưng vẫn không giấu được sự hả hê. Cảm giác vô cùng thỏa mãn. Cô ta đã cố tình xoay mặt nhẫn góc cạnh vào trong, kết quả là bên má trái của Thư Di đã xước một đường rướm máu.
Vĩ Thành cũng bị màn vừa rồi làm cho bất ngờ, nhìn thấy thái độ bênh vực của Hâm Bằng làm ông hơi chột dạ, liền nói vớt vát
_Gia Hân, còn có người lớn ở đây, con không được vô phép vô tắc như vậy.
Hâm Bằng bỏ ngoài tai hết, ông vừa thấy có lỗi vừa khó xử. Chỉ định gặp cô nói chuyện, không ngờ lại để cô bị uất ức. Ông muốn bước lên an ủi Thư Di nhưng gương mặt cô bây giờ lạnh lẽo âm trì khiến ông không dám
_Mọi người làm gì tụ ở đây hết vậy?
Vĩ Thành giật mình nhìn qua, thấy Hạo Thiên cùng thư kí Dương đang đi vào, theo sau còn có ba bốn vệ sĩ. Ông ta và đám vệ sĩ của mình liền né sang bên nhường chỗ
_Hạo Thiên, con tới rồi!
Gia Hân nhìn thấy chồng thì mắt sáng rỡ, vẻ mặt lập tức trở về vẻ vô tội bình thường
_Ông xã!
Thư Di lúc này mới quay đầu nhìn lên, cơ mặt liền thay đổi bày ra một vẻ ai oán, đôi mắt rơm rớm như muốn khóc. Bốn mắt chạm nhau, Hạo Thiên nhìn một bên má của cô hằn vết đỏ, còn trầy một đường dài, tự dưng trong lòng như có kiến cắn, vô cùng khó chịu.
Anh quay lại nói với Vĩ Thành
_Ba, phiền ba đưa vợ con về trước được không?
_Được, được, Hạo Thiên. Để ba đưa Gia Hân về.
Vĩ Thành đang lo không biết làm sao rời khỏi đây thì Hạo Thiên đã lên tiếng trước, tất nhiên ông ta gật đầu ngay. Nhưng Gia Hân thì lại không chịu, liền chạy đến ôm tay anh, vùng vằng nũng nịu.
_Ông xã, em không muốn về, em muốn ở lại với anh thôi.
Gia Hân vừa nói vừa nhìn Thư Di bày tỏ đắc ý. Cô muốn chứng tỏ cho tình địch biết là không có khả năng xen vào giữa hai vợ chồng họ. Thư Di nhìn điệu bộ đó lại cười thầm trong bụng.
Hạo Thiên ra vẻ cưng chiều, nhẹ nhàng khuyên nhủ cô vợ nhỏ
_Gia Hân, về nhà trước đợi anh. Xong việc anh sẽ về ngay.
_Nhưng mà...
_Ôi trời, cái con bé này, Hạo Thiên đã nói như vậy thì con mau làm theo, còn ở đây làm gì cho vướng tay vướng chân.
Vĩ Thành nóng ruột bước lên kéo tay Gia Hân lôi đi. Con gái ông đúng là nông cạn, không biết tốt xấu, đã đánh người ra nông nỗi đó, giờ còn muốn ở lại đây, chẳng lẽ muốn đợi người nhà Lục Kiến Quốc tới hỏi chuyện hay sao. Bây giờ đã có Hạo Thiên đứng ra lo liệu, cha con ông tốt nhất cứ tránh đi là hơn.
_Hạo Thiên, vậy chúng ta về trước đây!
_Ông xã, anh nhớ về sớm.
Đợi cho hai người họ đi khuất rồi, Hạo Thiên lại nhìn tới ba mình, ra lệnh cho mấy người vệ sĩ
_Đưa ba tôi về nhà nghỉ ngơi đi. Người mới hết bệnh không nên đi lại nhiều.
Hai người vệ sĩ đi lên trước cung kính mời Hâm Bằng. Ông biết nếu không nghe theo, Hạo Thiên chắc chắn sẽ dùng vũ lực khống chế. Nhưng Hâm Bằng vẫn thấy lo cho Thư Di, từ nãy giờ, cô cứ đứng im lặng, hoàn toàn không nói câu nào
_Hạo Thiên, con...không được quá đáng với Thư Di.
Nói rồi liền nhìn sang cô
_Ta về trước!
Thư Di chẳng phản ứng gì, một mặt lạnh tanh. Ông lo lắng cho cô ư, nhưng chẳng phải vì ông mà cô mới chịu sự sỉ nhục này.
Cuối cùng trong phòng chỉ còn lại mấy người, Hạo Thiên nhìn vết thương trên mặt Thư Di, bàn tay ngứa ngáy muốn chạm vào, nhưng anh vẫn cố bình thản như không, hai tay cho vào túi quần kiềm chế
_Tôi muốn nói chuyện riêng với em, có được không?
Thư Di bây giờ mới mỉm cười bất cần, đôi mắt long lanh nhìn thẳng vào anh, không hề do dự
_Tất nhiên là được.
Nói rồi liền nhìn Việt Bân ra hiệu. Anh ta hiểu ý bước ngay ra ngoài. Hai người vệ sĩ và Tăng Bình cũng lui ra, khép cửa lại. Trong phòng bây giờ chỉ còn lại Hạo Thiên và Thư Di, cô nhàn nhã đi lại bàn, ngồi xuống, chỉ tay vào ghế đối diện
_Chủ tịch Lý, xin mời.
****
Bác Văn ngồi trong xe mà ruột gan như có lửa đốt, khiến Trần Kiến ngồi ở ghế lái cũng sốt ruột theo.
_Anh Văn đừng lo lắng quá, chị dâu rất có bản lĩnh, chắc chắn sẽ không sao đâu.
_Ừ!
Bác Văn thừa biết điều đó, nhưng mà Thư Di chỉ đi cùng Việt Bân, anh chỉ lo đám người kia cậy thế đông người mà bắt vợ anh chịu thiệt. Thời gian bây giờ như cọng dây thun bị kéo dãn tối đa, Bác Văn nhìn dòng xe nối đuôi nhau trên đường mà như phát điên, chỉ ước có thể nhắm mắt một giây đã đến nơi.
****
Bên má Thư Di bây giờ mới thấm cảm giác vừa ê vừa xót. Ngày hôm nay đúng là xúi quẩy, liên tục gặp phải những người không muốn gặp. Cô bây giờ vừa buồn ngủ vừa mệt, chỉ muốn được tắm nước nóng rồi ngủ một giấc cho đã đời.
Người phục vụ đi vào dọn đi đồ cũ và bày ra hai ly nước mới. Hạo Thiên chẳng thèm nhìn tới, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề
_Ba tôi tìm em có chuyện gì?
_Ông ấy hỏi tôi có phải là Hạ Kim Hoa, con gái của Hạ Quân Tường và Triệu Đình không.
Quả nhiên là vậy. Một tia thất vọng hiện lên trong đáy mắt Hạo Thiên. Ba anh đúng là vẫn cố chấp đến cùng. Một tiếng trước, hai cha con Gia Hân có ghé qua biệt thự để thăm ông nhưng người không có ở nhà. Gia Hân gọi báo cho anh, anh nghi ngờ liền gọi cho vệ sĩ thân cận thì biết ông đã đặt phòng riêng ở nhà hàng này. Anh đã định tới ngay lúc đó nhưng bận chút việc công ty, không ngờ ba vợ và Gia Hân đã đi trước.
_Rồi em trả lời thế nào?
Thư Di hớp nhẹ một ngụm nước, cười cười
_Tất nhiên là ba anh đã nhận nhầm người rồi. Tôi không phải Hạ Kim Hoa ông ta cần tìm. Tôi là Hạ Thư Di.
Hạo Thiên nhíu mày
_Em đang muốn chối bỏ xuất thân của mình?
_Bây giờ đến cả anh cũng lú lẫn như ba mình sao Hạo Thiên?
Thư Di bắt đầu mất kiên nhẫn. Cô không hiểu những người này cứ cố chấp như vậy để được lợi gì, trong khi cô chỉ muốn được yên thân. Thư Di thực sự chỉ muốn bỏ về ngay lập tức.
Hạo Thiên nhìn chằm chằm Thư Di như hổ rình mồi. Anh thừa nhận bản thân mỗi lần gặp cô đều không nỡ xuống tay làm hại. Đôi mắt của cô, gương mặt và cả mùi thơm thoang thoảng nhè nhẹ trên người, cứ ám ảnh anh, đến nỗi anh nghĩ rằng mình đã từng gặp cô trước đây.
Hạo Thiên không biết mình muốn gì, anh không muốn nghe chính miệng cô thừa nhận là con gái của kẻ mà anh vốn căm hận, nhưng khi cô phủ nhận, anh vẫn không cam tâm. Chỉ là lúc này lại nhớ tới lời của Vĩ Thành, hình ảnh về người mẹ quá cố đáng thương lại ùa về khiến anh không ngăn được nộ khí
_Tôi không lú lẫn, Hạ Thư Di, tôi chỉ muốn em biết rõ, dù cho em có ngàn lần phủ nhận mình không phải Hạ Kim Hoa thì sự thực em vẫn là đứa con do người đàn bà đáng chết đó sinh ra.
Thư Di nhận ra ánh mắt thù hận dọa dẫm của người đối diện, đến nước này, cô cũng chẳng muốn nhân nhượng nữa
_Vậy thì sao hả Lý tổng?! Ai mà chẳng có người sinh ra mình. Hạ Kim Hoa đó đâu có được chọn lựa. Hơn nữa cả nhà cô ta đã chết hết, không lẽ Lý tổng vẫn chưa hài lòng?!