_Sếp, anh làm gì vậy? Mau buông ra!
Hàn Phong nhìn thấy cô như vậy thì rất thích thú. Bình thường cô toàn trưng ra vẻ mặt nghiêm túc với anh. Ai bảo cô hôm nay lớn gan lớn mật dám gây sự trước, giờ làm sao nói tha là tha ngay được
_Thư kí Tô, không ngờ thân hình của em lại khá như vậy. Em bảo tôi bây giờ làm sao buông ra đây?
_Vô sỉ!
Tuệ Mẫn quẫn bách thốt lên, Hàn Phong liền sa sầm nét mặt, đôi mắt ánh lên tia độc ác khiến cô giật mình lo sợ
_Xem ra không phạt em thì em vẫn không biết lỗi của mình rồi.
Nói xong liền giữ lấy phía sau cổ của cô, ghì sát lại, Tuệ Mẫn chưa kịp phản ứng thì bờ môi đã bị anh nuốt trọn. Cô nhất thời bất động, để mặc cho Hàn Phong say sưa cắn mút. Đến khi cảm giác bất ngờ qua đi, Tuệ Mẫn liền vùng vẫy, nhưng đã bị anh giữ rất chặt. Sức lực của anh quá lớn, cô không tài nào thoát được, đành để mặc anh tự tung tự tác.
Hàn Phong càng hôn càng say mê. Lúc đầu chỉ định dọa cô một chút, nhưng không ngờ mùi vị của cô lại kích thích đến vậy. Tuy còn thiếu kinh nghiệm nhưng vẫn khiến anh rạo rực.
Cảm giác được thân thể trong lòng không còn kháng cự nữa, bàn tay Hàn Phong bắt đầu vén áo sơmi của cô lên, luồn vào trong, trực tiếp mơn trớn làn da mịn màng. Da thịt cô mềm mại quá, anh không hề muốn dừng lại.
Tuệ Mẫn thật sự sợ hãi. Cô không hề muốn mọi chuyện đi đến mức này. Sự thật là bao năm làm việc bên cạnh Hàn Phong, cô luôn tự hiểu bản thân không bao giờ có thể với tới anh được. Nếu đã không thể yêu thì thà là không bao giờ vướng vào. Cô không muốn thành kẻ làm ấm giường cho anh để rồi bị vứt bỏ.
Sau chuyện này, chắc cô chỉ có thể xin nghỉ việc mà thôi. Nghĩ đến đó, tự dưng thấy ấm ức vô cùng, nước mắt bắt đầu tuôn ra.
Hàn Phong nghe tiếng cô nức nở thì giật mình, nước mắt nóng hổi dính lan sang cả mặt của anh. Anh vội rời môi cô, thấy cô mang một mặt cam chịu uất ức thì vô cùng bối rối
_Em làm sao vậy?
Tuệ Mẫn cứ lắc đầu. Anh càng quan tâm thì cô càng muốn khóc nhiều hơn. Hàn Phong buồn bực đưa tay lau nước mắt cho cô, thái độ trở nên ôn nhu lạ thường
_Em sợ tôi đến vậy à?
Lại lắc đầu. Tuệ Mẫn lúc này thật không thể nào giải thích nổi tình cảm trong lòng. Cô chỉ muốn khóc, khóc cho đã. Cũng chẳng biết là do tác dụng của rượu hay vì những áp lực dồn nén bao năm qua. Mọi thứ bây giờ cứ vỡ òa không thể ngăn nổi.
Hàn Phong nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, vỗ về như một đứa trẻ, mặc cho cô cứ khóc nấc, cả người run lên. Một hồi lâu, Tuệ Mẫn thiếp đi lúc nào không hay, Hàn Phong vẫn ngồi ôm cô thêm chút nữa rồi mới bồng cô vào giường. Nhìn gương mặt cô tèm lem nước mắt, đỏ au, sưng húp mà buồn cười.
Hàn Phong tìm khăn, nhúng nước rồi nhẹ nhàng lau mặt cho cô. Đây là lần đầu tiên anh làm việc này cho người khác. Nhìn thấy cô đã ngủ say, anh đi ra khóa cửa, tắt đèn rồi nhẹ nhàng leo lên giường nằm cạnh, ôm lấy thân thể mềm ấm kia. Tuệ Mẫn tưởng anh là gối ôm, theo thói quen vòng tay qua ôm, chân cũng gác lên người. Hàn Phong suy nghĩ về chuyện lúc nãy, anh hôn lên tóc của cô
_Thư kí Tô, em đúng là đồ ngốc!
****
Trung tâm thương mại Shanghai IFC Mall, Phố Đông
Hôm nay Lục phu nhân đích thân đưa con dâu tương lai đi mua sắm. Bà đặc biệt yêu thích đứa trẻ này, không hiểu sao càng nhìn càng mến. Bác Văn vì đến công ty thăm Thành Minh nên không thể đi cùng.
Chủ yếu là mẹ chồng và nàng dâu kiếm cớ ra ngoài gặp riêng để nói chuyện nhiều hơn, chứ cũng chẳng dự định mua sắm gì. Trần Lộ Khiết tuy là phu nhân danh gia vọng tộc nhưng tâm tính rất là cởi mở, gần gũi. Đi với bà, Thư Di cảm giác như là mẹ ruột, hai người vừa đi dạo xem đồ vừa nói chuyện vô cùng ăn ý.
Giữa chừng, Lộ Khiết nhận được điện thoại. Thư Di biết ý liền đi lại mấy gian hàng gần đó để mẹ chồng nói chuyện riêng.
Cô nhìn vào gian hàng trang sức của hãng Cartier danh tiếng, bắt gặp một đôi hoa tai tinh xảo vừa mắt liền mở lời muốn xem. Nhân viên niềm nở lấy ra. Thư Di vừa cầm trên tay, bỗng dưng nghe tiếng chế giễu từ đằng sau
_Hạng như cô mà cũng muốn học đòi làm sang sao?
Là Gia Hân. Trùng hợp hôm nay cô ta cùng Hạo Thiên cũng đến đây mua sắm. Lúc lên đây vô tình nhìn thấy Thư Di, nhớ lại những chuyện lần trước, cô ta ôm hận muốn đến dạy dỗ một trận cho hả. Gia Hân nói dối với chồng là muốn đi vào phòng vệ sinh, nhưng thực ra là lẩn đi gặp Thư Di. Vốn dĩ Gia Hân vẫn tưởng Thư Di là gái làm tiền, mấy lần trước là vì muốn đeo bám Bác Văn nên mới bày trò hạ nhục cô ta.
Nhìn thấy phu nhân của Lý tổng bước đến, nhân viên cửa hàng vui vẻ cúi chào. Thư Di vẫn vờ như không nghe thấy. Gia Hân tức tối bước tới giật lấy đôi hoa tai trên tay của cô, ra lệnh với nhân viên
_Tôi muốn lấy đôi này!
_Nhưng...thưa phu nhân, vị tiểu thư đây đã chọn nó rồi ạ.
_Cô dám cãi lời tôi sao?
Cô nhân viên mặt mày méo xệch nhìn sang Thư Di cầu cứu. Thư Di không muốn hơn thua với những kẻ ngu xuẩn
_Nếu phu nhân của Lý tổng đã có nhã ý như vậy thì tôi xin nhường lại.
Gia Hân nghe ra ý tứ châm chọc trong lời nói vừa rồi thì mất bình tĩnh
_Ai cần cô nhường chứ. Những thứ này người như cô mới không xứng đeo chúng.
Thư Di toan bỏ đi liền bị Gia Hân lôi lại
_Cô tưởng giả câm giả điếc thì sẽ thoát à?.
_Vậy Lý phu nhân muốn thế nào?
Gia Hân mỉm cười ác ý
_Nếu cô chịu quỳ xuống xin lỗi tôi thì tôi sẽ để cô đi.
_Còn nếu không...?
_Tôi sẽ sai người lôi cổ cô ra ngoài. Từ nay đừng hòng bước chân vào đây nửa bước.
_...