_Năm xưa mẹ em chính là tiểu tam phá hoại gia đình người khác. Biết rõ ba tôi đã có vợ mà vẫn đeo bám, đến khi bà ta chết rồi vẫn khiến mẹ tôi sống đau khổ không bằng chết suốt hơn chục năm trời, cuối cùng phải treo cổ tự vẫn. Hạ Thư Di, em bảo tôi có thể hài lòng không?
_Vậy còn ba anh thì sao? Nếu mẹ tôi năm đó là hồ ly tinh, thì Lý Hâm Bằng ông ta chính là kẻ làm bại hoại chính gia đình mình. Vậy tại sao chỉ có ba mẹ tôi chết, còn ông ta vẫn sống bình an?
_...
Thư Di nhìn Hạo Thiên, ánh mắt không hề tỏ ra ý gì sợ hãi, anh đã muốn gây chiến thì cô cũng sẵn sàng tiếp
_Người anh căm hận đã chết từ lâu, còn tôi, ngay cả mặt ba mẹ cũng không nhớ, Hạo Thiên, anh lấy quyền gì mà chất vấn. Tại sao tội lỗi do người khác gây ra, lại bắt tôi phải chịu?!
_Bởi vì em chính là con của người đàn bà đó. Bà ta chết là đáng tội, còn mẹ tôi tại sao phải kết thúc cuộc đời sớm như vậy? Hạ Thư Di, nhìn thấy em chẳng khác nào tôi nhìn thấy kẻ phá nát nhà mình năm xưa, em có hiểu chưa?
_Tại sao tôi phải hiểu?
Thư Di nhất quyết không chịu thua, trừng mắt nhìn Hạo Thiên như tỏ ý nghênh chiến. Hai bên đều đã lật bài, không khí xung quanh trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết. Một nam, một nữ, không ai chịu nhường ai, bên nào cũng chỉ muốn dìm chết đối phương.
Thư Di không muốn nhịn nữa, cô nhận ra những người này đều không muốn buông tha cho cô, cô càng né tránh, họ càng lấn tới. Cô muốn buông nhưng họ vẫn khăng khăng giữ lấy. Đã vậy chi bằng nói hết một lần cho xong
_Anh luôn nghĩ rằng mẹ anh Chương Khởi Nguyệt là vì đau khổ tận cùng mà chết phải không? Hạo Thiên, để tôi nói cho anh biết, bà ta là vì ám ảnh tội lỗi mình gây ra nên mới chịu không nổi mà phải tự vận để giải thoát!
_Hạ Thư Di!!!
Hạo Thiên gằn từng tiếng, bất thình lình chồm tới bóp cổ Thư Di, gương mặt bừng bừng sát khí, thật chỉ muốn một tay bóp chết cô ngay lập tức. Anh như con hổ đã vồ được mồi, chỉ chờ nhe nanh cắn xé.
Thư Di vẫn không dừng lại, cô ngẩng mặt nở nụ cười bất cần khinh khi
_Anh tưởng rằng vụ hỏa hoạn năm đó là cướp của giết người bình thường sao? Chính mẹ anh và Phạm Vĩ Thành đã bày kế hại chết cả nhà tôi. Lý Hạo Thiên, nếu nói công bằng thì chính các người mới nợ gia đình tôi một mạng! Anh còn dám ở đây giở trò khóc lóc sao.
Ánh mắt Hạo Thiên bây giờ như có lửa, hằn rõ ác ý. Anh nghiến chặt răng, lực đạo nơi các khớp tay cũng mạnh hơn, bấu chặt vào chiếc cổ mong manh. Thư Di cảm thấy đau đớn đang bóp nghẹt lấy cổ họng, hô hấp trở nên khó khăn, máu dồn lên mặt đỏ au, cô đưa tay cố gắng gỡ tay đối phương ra nhưng bất lực, đôi mắt mở to, ngân ngấn nước nhìn anh đầy phẫn uất
_Thư Di!
_Thiếu phu nhân!
Tiếng kêu thảng thốt cất lên, Hạo Thiên giật mình nới lỏng bàn tay, chớp mắt đã thấy một bóng dáng cao lớn lao tới lôi mạnh người mình. Hạo Thiên bất ngờ bị kéo ra, chưa kịp định hình đã lãnh ngay một đấm vào mặt, chảy cả máu miệng. Việt Bân lập tức rút súng chĩa ngay đầu anh ta.
Thư Di ôm lấy cổ, thở dốc, cố hít vào thật nhiều không khí, nhìn lên hình dáng thân thương, cảm xúc như vỡ òa. Cuối cùng anh cũng tới rồi!
_Văn...
_Thư Di!
Bác Văn vội ào tới, đỡ lấy cô đứng dậy, ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng chở che như đang ôm báu vật, cảm giác như trút được cả ngàn cân đè nặng trong lòng. Thư Di ngửi được mùi hương quen thuộc, cảm nhận rõ hơi ấm từ anh đang bao bọc lấy mình, một phút yếu lòng run rẩy rúc vào ngực anh lí nhí
_Ông xã, anh tới rồi!
_Xin lỗi bảo bối, anh tới trễ.
Bác Văn ôm gọn thân thể mềm mại, vỗ về, dỗ dành như một đứa trẻ, nhìn sang thấy Hạo Thiên, hận không thể bắn chết anh ta
_Lý tổng!
Lúc này, hai người vệ sĩ của Hạo Thiên chạy vào kịp lúc. Nhìn thấy Hạo Thiên bị uy hiếp cũng liền rút súng chỉa thẳng vào người Bác Văn và Việt Bân. Trần Kiến và Dương Tăng Bình đều thất kinh hồn vía, cứ đứng trơ ra, không biết phải làm gì trong tình cảnh éo le này.
_Lý tổng, Lục thiếu gia, hai người có thể...
Dương Tăng Bình không biết khuyên giải làm sao. Nhìn mặt ai cũng đầy vẻ nghiêm trọng. Súng thật chứ có phải đùa đâu mà chỉa lung tung như vậy.
Hạo Thiên lúc này đã định thần lại, đưa tay chạm lên khóe miệng, đúng là đau thật, lại còn chảy máu. Không ngờ Bác Văn lại ra lực mạnh như vậy. Hạo Thiên cũng không màng tới họng súng đang chĩa vào mình, hướng mắt về phía vệ sĩ của mình ra lệnh
_Bỏ súng xuống!
Bọn họ liếc mắt qua Việt Bân thăm dò, thấy anh ta vẫn giữ nguyên tư thế. Hai người kia nhìn nhau, từ từ thu súng về, Việt Bân sau đó mới làm tương tự.
Tăng Bình và Trần Kiến lúc này đã có thể thở phào nhẹ nhõm. Lúc nãy khi vừa đến nơi, vệ sĩ của Hạo Thiên có ý ngăn cản liền bị Bác Văn và Việt Bân hạ đo ván tại chỗ. Tăng Bình và Trần Kiến vốn chẳng biết đánh đấm gì, nên chỉ đứng ngoài tránh nạn cho chắc.
_Hạo Thiên, anh bị làm sao vậy?
_Anh không sao! Em quay lại đây làm gì?
Gia Hân bỗng từ đâu xuất hiện, chạy vào ào tới bên cạnh chồng, nhìn mặt anh rồi lại nhìn sang đám người Bác Văn, trừng mắt hung dữ
_Các người dám đánh anh ấy?
Bác Văn lúc này vẫn ôm chặt Thư Di, anh nhìn Gia Hân như kẻ thù truyền kiếp, giọng nói đều đều vô cảm
_Lý tổng dám dung túng cho vợ mình làm càn thì bị đánh là hiển nhiên. Hay là phu nhân đây muốn nhận thay chồng, nếu vậy tôi cũng không hẹp hòi mà sẵn sàng đâu.
_Bác Văn, anh...!
Gia Hân tái mặt, tay nắm chặt kiềm chế, không ngờ có ngày Bác Văn lại muốn ra tay với cô vì một người phụ nữ khác, xem ra tình yêu anh dành cho ả hồ ly kia không phải tầm thường. Đáng lý cô đã trở về nhà nhưng nửa đường lại không yên tâm nên mới quay lại. Không tin nổi lại bị làm cho bẽ mặt, Gia Hân thật không cam lòng, vừa thẹn vừa tức.
Bác Văn nhìn hai vợ chồng họ, lời nói đầy ẩn ý
_Hôm nay tạm tính tới đây, nếu các người vẫn còn bám lấy vợ tôi thì đừng trách tôi nợ cũ nợ mới tính gộp một lần.
Hạo Thiên hơi nhíu mày. Gia Hân vì giận quá lại hóa...ngu
_Anh đừng có xàm ngôn, cái gì mà nợ cũ nợ mới. Đừng ỷ có thế lực người nhà chống lưng thì muốn làm càn.
Bác Văn đi tới gần hơn, ánh mắt lạnh lẽo lại chỉ nhìn mỗi Gia Hân làm cô ta hơi sợ. Quen nhau trước đây, Gia Hân cũng chưa bao giờ nhìn thấy sắc diện lạnh lùng như băng này của anh. Cô liền nắm chặt lấy cánh tay Hạo Thiên để trấn an tinh thần
_Gia Hân, vụ tai nạn xe lần trước, tôi đã không tính với các người. Nhưng nếu còn dám động vào Thư Di thì tự tay tôi sẽ tiễn cha con cô xuống mồ!
_...
Hạo Thiên hơi cong khóe môi. Xem ra Bác Văn này không phải vô dụng như lời đồn đâu. Lại liếc sang người bên cạnh, nhìn xem, Gia Hân nhà anh đúng là bị hù cho bủn rủn tay chân, á khẩu không dám đáp trả luôn rồi.
Bác Văn nói xong thì quay lại bế Thư Di đi ra cửa, lúc ngang qua hai người họ, Gia Hân nhìn thấy Thư Di nhìn mình chăm chăm, khóe môi hiện lên ý cười khinh miệt, bỗng dưng cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng, làm cô ta đứng không vững. Hạo Thiên vội đỡ lấy thân thể đang mềm nhũn từ từ khụy xuống
_Gia Hân, em sao vậy?
_Em....em không sao!
Gia Hân không màng đến hình tượng, ngồi bệt trên sàn nhà, tim đập nhanh đến mức ngộp thở, cảm giác sợ hãi vô cùng. Hạ Thư Di đó, tại sao lại có khí thế bức người như vậy, thật dọa chết người mà.