_Thật tốt quá, loài yêu nghiệt như vậy không nên tồn tại, càng không nên để lại con cái. Cứ coi như là chồng và con của cô ta xui xẻo.
_Nhưng mà tôi vẫn lo anh Bằng sẽ...
_Chú lo cái gì, có phải chú là kẻ giết người đâu.
_Thì ra các người thông đồng với nhau?!
Vĩ Thành giật mình quay lại
_Không, anh Bằng, anh hiểu lầm rồi. Không phải em, chính chị Nguyệt mới là người chủ mưu! Chị ấy...
Vĩ Thành sợ đến líu lưỡi, chỉ tay về phía sau lưng, nhưng mà...không thấy người đâu nữa.
_Phạm Vĩ Thành!
Lại nghe tiếng người gọi, là Hạ Quân Tường, còn có cả Triệu Đình
_Quân giết người!
_Giết người!
_Không! Không phải tôi!
Vĩ Thành hoảng loạn thét lên, mở mắt ra thì thấy mình đang nằm trong thư phòng. Thì ra ông ngủ quên! Chỉ là một giấc mơ, nhưng cảm giác ớn lạnh cứ chạy dọc sống lưng. Vĩ Thành bất giác nhìn ngó xung quanh.
Từ sau hôm nhận được cuộc gọi kì quặc kia, ông cứ thấp thỏm không yên. Giọng nói trong điện thoại rất kì dị, không phải là giọng của Triệu Đình. Đoàn Tân đã giúp ông điều tra, nhưng đó là sim rác, không đăng kí chính chủ nên không tìm được thông tin gì. Điều này càng khiến ông tin chắc đây là trò đùa quái ác của kẻ nào đó, nhưng hắn là ai? Mục đích là gì?! Mà từ hôm đó đến nay đã hơn một tháng rồi, vẫn chưa thấy gì khác lạ. Lần này rút kinh nghiệm, Vĩ Thành cảm thấy không nên nóng vội mà tự gây thêm rắc rối.
Trước giờ, Phạm Vĩ Thành ông không hề hối hận vì chuyện đã làm. Đối với ông, ở mỗi thời điểm, đều tự thấy bản thân đã cố gắng hết sức, nếu nói sai lầm thì phải tìm cách sửa, chứ hối hận chẳng giúp ích được gì. Nhân quả trên đời chỉ là thứ đức tin mơ hồ để hù dọa những kẻ nhát gan. Bây giờ, điều ông quan tâm nhất chỉ là vợ và con gái. Nghĩ đúng trớ trêu, ông thà hi sinh gia đình người khác, lại chỉ muốn vợ con mình được hạnh phúc. Bây giờ, đến tuổi xế chiều, lại sợ hãi người chết. Đúng là nực cười!
****
Sự chờ đợi của Khương Du cuối cùng cũng đã có hồi đáp. Chiều nay, Hạo Thiên cho tài xế ghé đón cô đến nhà hàng Hiya. Anh bảo đã đặt phòng riêng ở đó, còn dặn dò cô phải ăn mặc thật đẹp. Tâm trạng của Khương Du lập tức tốt lên, cô còn cẩn thận chăm chút vẻ ngoài thật hoàn hảo, hi vọng có thể làm cho Hạo Thiên yêu thích. Nhưng khi cô đến nơi lại thấy Hạo Thiên đang ngồi cùng mấy vị khách nữa. Bên cạnh họ còn có mấy cô gái xinh đẹp khác. Vừa nhìn thấy cô, Hạo Thiên đã chỉ vào chỗ trống phía đối diện
_Khương tiểu thư đến rồi, xin mời ngồi.
Khương Du có chút bất mãn. Hạo Thiên không để cô ngồi gần anh, thay vào đó lại là bên cạnh một người đàn ông xa lạ. Khương Du ngờ ngợ bữa tiệc này có chút mờ ám nhưng giờ lại không thể từ chối. Cô bình tĩnh ngồi xuống, đợi xem tiếp theo thế nào
_Để tôi giới thiệu một chút, đây là chủ tịch của tập đoàn bất động sản Dreamland, Lãnh Quân, còn hai vị này là Thịnh Nhất Luân, giám đốc của B&P Agency và Vương Tấn, giám đốc HSBC tại Hong Kong
Toàn là những người quyền cao chức trọng, tại sao Hạo Thiên lại mời họ đến đây?! Khương Du khẽ gật đầu chào, miễn cưỡng nở nụ cười hiếu khách theo phép lịch sự. Lúc này Hạo Thiên ra hiệu cho ba cô gái kia rót rượu. Riêng Lãnh Quân lại đích thân ra tay. Anh đưa ly rượu tận tay cho Khương Du
_Khương tiểu thư quả nhiên xinh đẹp, đúng là làm người ta mở mang tầm mắt.
Khương Du nhận lấy ly rượu, ánh mắt chạm phải Lãnh Quân, chỉ thấy anh ta đang nhìn mình chằm chằm. Khương Du quá hiểu chuyện đời, cô làm sao không biết người đàn ông kia đang nghĩ gì. Cô lại nhìn Hạo Thiên, thấy anh vẫn phớt tỉnh không thèm để ý, trong lòng tự dưng khó chịu.
_Nào, nâng ly chúc mừng buổi gặp mặt này.
Thịnh Nhất Luân đã chủ động nâng ly, mọi người trong bàn cũng vui vẻ hùa theo. Vị rượu này mạnh quá, Khương Du có chút không quen, cô chỉ nhấp môi một xíu lấy lệ. Ánh mắt Lãnh Quân quét qua người Khương Du một lượt, trong lòng thầm khen ngợi, thật đúng là mỹ nhân hiếm có khó tìm.
Ba cô gái còn lại cứ liên tục gắp thức ăn và bồi rượu. Mỗi lần nâng ly, tuy đám đàn ông không hề ép, nhưng Khương Du cũng vẫn phải uống. Cứ như vậy, một ít, một ít, dần dần, cơ thể cũng bắt đầu nôn nao.
Khương Du ngồi nghe họ nói chuyện, mà như đang chịu trận. Cô nhìn ba cô gái kia, lại chợt nghĩ bây giờ mình cũng giống họ, tâm tình thật không vui nổi. Khương Du cố gắng giữ tỉnh táo, mỗi lần được hỏi đến, cô chỉ trả lời chiếu lệ, qua loa. Thời gian trôi qua chậm rãi như thử thách kiên nhẫn, Khương Du chỉ muốn nhanh nhanh kết thúc bữa gặp mặt chán phèo này. Lâu lâu, cô lại nhìn về phía Hạo Thiên, từ đầu đến giờ, anh không hề tỏ ý gì quan tâm đến cô, dù chỉ là cái liếc mắt. Lại còn cùng cô gái bên cạnh có những mơn trớn lộ liễu khiến người ta đỏ mặt. Phía bên này, Khương Du cũng bắt đầu cảm nhận được những hành động quá đà của người bên cạnh. Lãnh Quân vùi vào tóc của cô, nhắm mắt hưởng thụ
_Người đẹp, em thật thơm quá!
_Lãnh tổng, ngài say rồi.
Khương Du cố gắng né tránh những sự va chạm thân mật, nhưng mà Lãnh Quân đối với hành động này của cô càng thêm hứng thú. Anh còn cúi xuống hôn lên bờ vai trần gợi cảm của cô. Khương Du không hề có sự chuẩn bị cho chuyện này. Người mà cô muốn tiếp cận là Lý Hạo Thiên, chứ không phải người nào khác. Ánh mắt Khương Du nhìn qua Hạo Thiên như có ý mong chờ anh sẽ giúp cô thoát khỏi tình huống khó xử.
Hạo Thiên nhìn qua hai người kia, ngay lập tức Thịnh Nhất Luân và Vương Tấn liền đứng dậy kiếm cớ thoái lui cùng người đẹp. Nhưng mà Lãnh Quân vẫn còn ở đó. Hạo Thiên tự tay rót rượu ra ly, đưa cho cô
_Khương tiểu thư, hi vọng có dịp hợp tác lâu dài. Chắc cô vẫn nhớ thỏa thuận của chúng ta chứ?
Khương Du chưa hiểu lắm, nhưng nhìn vẻ đắc ý của Hạo Thiên, tự dưng cô lại thấy tức giận. Hóa ra anh gọi cô đến đây chỉ để làm kiểng cho bọn đàn ông ngắm nghía, lại còn bị cái tên Lãnh Quân này liên tục quấy rối. Uổng công cô đã chăm chút bản thân rất kĩ lưỡng trước khi đến đây, rốt cuộc Hạo Thiên anh muốn như thế nào đây.
Khương Du đón lấy ly rượu, lần này quyết tâm uống cạn. Lãnh Quân bất ngờ vì hành động của cô, anh nhìn qua Hạo Thiên, nháy mắt cười gian. Quả nhiên, chỉ ít phút sau, Khương Du cuối cùng cũng không trụ nổi nữa, cô bắt đầu thấy choáng váng, mơ hồ.
Lãnh Quân đỡ lấy người đẹp để cô dựa hẳn vào lòng mình. Giờ phút này, Khương Du không còn nghe lọt tai được gì nữa, mắt cứ ríu lại muốn ngủ
_Hạo Thiên, người đẹp như vầy mà nhường cho tôi, cậu không thấy tiếc à?
_Đừng có nhiều lời, cậu không muốn thì để tôi gọi Thịnh Nhất Luân và Vương Tấn quay lại.
_Haha, đúng là đồ nhỏ mọn. Được rồi, hợp đồng đó coi như xong. Giờ tôi phải đi trước đây.
Hạo Thiên nhìn vẻ khẩn trương của Lãnh Quân thì bật cười
_Dù gì cũng là người tôi tiến cử, cậu nhớ nhẹ tay thôi.
_Sao, bây giờ lại giở giọng thương hoa tiếc ngọc hả?
_Tôi chỉ sợ cậu làm quá khiến người ta chạy mất dép thôi.
Lãnh Quân cười khẩy, cúi người bồng Khương Du lên đi ra xe
...
Lãnh Quân từ trong phòng tắm đi ra, nhìn thấy Khương Du vẫn nằm yên trên giường. Xem ra lúc nãy đã uống cũng không ít rồi. Anh đi lại ngồi xuống bên cạnh cô, không vội gì mà cứ thong thả ngắm nhìn khắp lượt thân thể mĩ miều kia, như kiểu bị thôi miên vậy. Lãnh Quân phải thầm công nhận, người phụ nữ này thật sự rất xinh đẹp, nét đẹp hiền hòa như mặt nước mùa thu, khiến người ta không nỡ vùi dập. Chẳng biết Hạo Thiên tìm đâu ra mĩ nhân này, còn dâng lên tận miệng cho anh nữa.
Lãnh Quân từ tốn cởi hết quần áo trên người Khương Du. Cô nhíu mày, cảm giác được sự đụng chạm nên cố gắng đẩy ra. Nhưng mà cả người cô giờ cứ vô lực, đầu thì đau nhức, thật không tài nào mở mắt nổi
_Ngoan nào, người đẹp!
Những hành động phản kháng của Khương Du vô tình làm khơi lên ham muốn cuồng vọng của Lãnh Quân. Anh ngắm nhìn thân thể hoàn mĩ đỏ hồng vì rượu của cô, chỉ hận không thể ra sức dày vò cho đã cơn thèm. Khương Du vẫn nhắm chặt mắt, miệng rên ư ử nho nhỏ như tiếng mèo kêu, hơi thở nóng rực đậm mùi rượu phả vào da thịt Lãnh Quân. Nhìn biểu cảm trên mặt cô lúc này thật như đang muốn rút hết lý trí của anh.
Lãnh Quân ghìm chặt cơ thể mềm mại của Khương Du, áp lên đôi môi gợi tình, ra sức ngấu nghiến.
_Ưm...!
Khương Du rên khe khẽ, cả cơ thể buông lõng tận hưởng cơn mưa nụ hôn đang trút lên từng centimeter da thịt của mình.
_Nóng! Nóng quá!
Lãnh Quân rời khỏi khe ngực mê người, anh trườn lên cắn nhẹ vành tai của cô, còn lè lưỡi **** ***
_Anh còn nóng hơn em nữa, cưng à.
Nhẹ nhàng tách hai chân cô ra, Lãnh Quân mạnh mẽ đâm vào
_A...Thiên!
Cái quái gì vậy?! Lãnh Quân sững người, nhìn chằm chằm người dưới thân. Anh không hề nghe nhầm, cô ta vừa gọi tên Thiên. Là Hạo Thiên ư?!
Ham muốn trong người Lãnh Quân tự động tụt về mức không. Anh bật cười mỉa mai chính mình. Không ngờ Lãnh Quân này cũng có ngày bị phụ nữ làm cho bẽ mặt như vậy. Rõ ràng đang nằm dưới thân anh mà lại dám gọi tên người đàn ông khác. Người phụ nữ này đúng là không biết nguy hiểm là gì.
Thì ra người mà cô ta muốn là Hạo Thiên. Thảo nào lúc nãy anh cứ thấy cô ta nhìn hắn đầy kì vọng. Vậy mà cái tên máu lạnh đó lại bán đứng cô cho anh. Lãnh Quân cười thầm trong bụng, em chọn sai đối tượng rồi cưng à.
Lãnh Quân tức giận thúc mạnh vào sâu hơn khiến Khương Du phải cong người đón nhận, anh nhắm đến hai bầu vú của cô, cắn mút thật mạnh
_Đau quá! Đừng mà...
Khương Du vặn vẹo thân mình né tránh, nhưng Lãnh Quân nhất quyết không buông tha
_Mau mở mắt ra xem cho rõ tôi là ai?
Khương Du lúc này mới tỉnh hồn, cô nhận ra giọng nói này, không phải Hạo Thiên, vậy chẳng lẽ...
Lãnh Quân nhìn đôi mắt ngơ ngác của Khương Du, thật chỉ muốn làm chết cô ngay tức khắc. Nhưng cô gái này quá xinh đẹp, cứ như một đóa hoa nở rộ khiến anh không nỡ động thân.
_Nói đi, nói đúng tên tôi, tôi sẽ nhẹ nhàng với em.
Khương Du trong cơn lơ mơ giữa men rượu và dục vọng, đã phần nào hiểu được tình cảnh hiện giờ. Vậy là nãy giờ là do cô ảo tưởng rằng người đàn ông kia là Hạo Thiên. Sự thật thì anh đã bán cô cho một người khác. Khương Du đã biết rõ thì càng ý thức được sự nguy hiểm trong mắt Lãnh Quân, cô không muốn chọc giận anh, đành nhẫn nhịn khuất phục
_Lãnh...Quân!
_Nói lại lần nữa!
Anh vừa nói vừa thúc mạnh làm Khương Du phải căng mình đón nhận, cô ghét người đàn ông này, càng hận Hạo Thiên hơn. Bọn đàn ông các người chỉ toàn giỏi trò thỏa mãn bản thân. Cô ấm ức gọi tên anh, lặp đi lặp lại
_Lãnh Quân! Lãnh Quân! Lãnh Quân!
Sự thúc ép của anh ở bên dưới khiến Khương Du chỉ muốn chạy trốn, cảm giác bị bán đi cho một người đàn ông mua vui làm cô cảm thấy mọi sự cố gắng lâu nay đều là công cốc.
Lãnh Quân nhận được câu trả lời vừa ý thì đã thấy hưng phấn trở lại. Dù hôm nay cô có muốn hay không, thì anh cũng không thể dừng lại được nữa. Cảm giác bị sỉ nhục này anh không thể bỏ qua, nhất định phải để cô từng giây, từng phút đều khắc ghi trong lòng cái tên Lãnh Quân này.
_Khương Du, em nhìn cho rõ là ai đang chiếm giữ em!
_Quân, làm ơn nhẹ thôi!
_Cưng à, tôi đã nhẹ nhàng hết mức có thể rồi.
Miệng thì nói vậy nhưng Khương Du càng yếu đuối thì Lãnh Quân càng hung hăng muốn đoạt lấy. Anh chưa bao giờ cảm thấy mất kiểm soát như vậy, chỉ muốn đem hết bực tức, khó chịu trong người trút hết lên thân thể kiều diễm kia.
Một đêm thật dài,...Khương Du mòn mỏi thiếp đi, nước mắt bất giác chảy xuống gối, ướt nhòe...
****
Trưa hôm sau, tại phòng chủ tịch, tập đoàn Horizon, Phố Tây
Khương Du nhìn dáng ngồi bình thản đến tàn nhẫn của Hạo Thiên mà trong lòng cảm thấy nhoi nhói đến kì lạ. Giờ thì cô đã biết bản thân đối với anh hóa ra chỉ là một món hàng trao đổi, vậy mà vẫn muốn tìm đến để nhận lấy sự hời hợt của anh
_Tại sao lại đối với tôi như vậy?
_Tôi đã làm gì nào?
_Anh bán tôi cho Lãnh Quân, còn...
Hạo Thiên đưa ngón tay lên môi ra dấu im lặng. Anh cười nhẹ, rõ ràng như muốn trêu ngươi
_Tôi đã cảnh cáo cô đừng hối hận, bây giờ cô lại quay sang trách móc cái gì?
_Anh...!
_Hay là cô hi vọng rằng người ngủ với cô sẽ là tôi? Khương Du, để tôi nói cho cô biết, Hạo Thiên tôi không thiếu phụ nữ. Đừng ỷ mình xinh đẹp rồi có thể vọng tưởng cao xa.
Khương Du cố giữ cho nước mắt không rơi xuống. Cô đúng là điên thật rồi mới nghĩ rằng có thể làm cho người đàn ông này yêu mình.
_Cô nói muốn tìm người xứng đáng với vẻ đẹp của mình, thì tôi cũng đã giữ đúng lời hứa đó. Lãnh Quân vừa đẹp trai lại tài giỏi, và quan trọng nhất là hắn vẫn còn độc thân, cặp với hắn, cô chắc chắn sẽ không bị thiệt thòi.
Khương Du cười chua chát. Ra là vậy. Hạo Thiên nói đúng, là do cô đã quá tự tin, nên mới tự đưa mình vào hang cọp. Đúng là đi đêm có ngày gặp ma. Lần này, cô đã thảm bại hoàn toàn rồi.
_Vậy tôi xin cảm ơn thành ý của Lý tổng.
Khương Du nói xong thì đứng dậy đi ra cửa. Hạo Thiên cũng chẳng ngăn cản. Chợt cô dừng lại rồi nhìn thẳng vào mắt anh
_Nếu như mùi nước hoa của tôi không giống như mùi trên người Hạ Thư Di thì có lẽ mọi chuyện đã khác đúng không?
_...!
Khương Du cũng không cần câu trả lời, vì cô đã biết đáp án rồi. Cô nở nụ cười tự mãn, mạnh dạn sải bước ra khỏi phòng chủ tịch, trong lòng tự dưng có cảm giác nhẹ nhõm.
Xui khiến thế nào, lúc vừa định vào thang máy lại gặp Gia Hân đi ra. Nhìn gương mặt thất thần của Khương Du, Gia Hân lập tức nghi ngờ
_Cô đứng lại cho tôi!
_...
Khương Du giờ phút này thật không còn tâm trạng để hơn thua. Nhưng cô biết rõ phu nhân Lý tổng sẽ không dễ dàng buông tha cho mình.
_Cô đến đây làm gì?
_Tôi và chủ tịch Lý có chút chuyện cần bàn!
_Là việc gì?
Nhìn thái độ hống hách của Gia Hân, lại nhớ tới cái chân vừa hết đau của mình, bỗng dưng Khương Du nổi ý muốn chọc tức cô ta
_Việc rất...tế nhị, e là Lý phu nhân không muốn nghe đâu.
_Cô!
Gia Hân tức sôi máu, nhìn bản mặt đắc ý của Khương Du, rõ ràng không xem cô ra gì. Việc tế nhị gì chứ, không lẽ...
_Nếu không còn việc gì thì tôi xin phép.
_Đứng lại đó!
Gia Hân hét lên, túm lấy cổ tay của Khương Du kéo ngược lại khiến cô nhăn mặt vì đau, chưa kịp định thần thì đã nhìn thấy ánh mắt đầy sát khí của Gia Hân, cô ta dùng tay còn lại giật mạnh cổ áo của cô khiến nó bị bung ra
_Cô làm cái gì vậy hả?
_Đó là cái gì? Tại sao cô lại có cái đó hả?
Khương Du nhìn xuống. Là mấy dấu vết xanh đỏ mà Lãnh Quân để lại trên người cô sau đêm ân ái hôm qua. Trước khi đến đây, Khương Du đã cẩn thận mặc áo che kín lại, không ngờ vẫn bị đôi mắt cú vọ của Gia Hân nhìn ra. Khương Du bình tĩnh gỡ tay Gia Hân ra, khóe môi cong lên đầy thách thức
_Là dấu hôn! Lý tổng nói anh ấy rất thích mùi vị trên người của tôi!
_Khốn nạn!
_Gia Hân!
Hạo Thiên xuất hiện đúng lúc, kịp thời ngăn cản bàn tay Gia Hân giáng xuống mặt Khương Du. Gia Hân giận đến run người, cô chỉ muốn đánh chết người trước mặt để xả hận
_Buông cô ấy ra ngay, Gia Hân!
_Hạo Thiên, cô ta...
Nhìn vẻ mặt tối sầm của chồng, Gia Hân đành im bặt, nín nhịn thả tay ra. Khương Du xoa nắn chỗ bị đau, trong lòng cười thầm. Muốn đấu với tôi sao, cô chưa đủ trình đâu Gia Hân.
_Khương tiểu thư, cô về trước đi.
_Tôi xin phép!
Khương Du chỉ đợi câu nói này của Hạo Thiên, liền gật đầu chào anh rồi đi vào thang máy.
Còn lại hai vợ chồng, Gia Hân càng tức điên người, cô phẫn nộ nhìn Hạo Thiên
_Rốt cuộc anh và cô ta đã làm gì hả? Tại sao anh lại bênh vực cho cô ta?
Hạo Thiên ngay lúc này không muốn xảy ra tranh cãi, dù gì đây cũng là công ty
_Chúng ta sẽ nói chuyện sau, em về trước đi.
Gia Hân đối với thái độ lảng tránh của Hạo Thiên, càng tin rằng anh đã làm điều sai trái sau lưng mình
_Anh mê cô ta rồi phải không Hạo Thiên?
_...
_Cho nên anh mới thất hứa với em, gần đây anh còn hay nổi nóng với em nữa.
_...
_Anh đã lấy được Hân Thành Phát nên bây giờ liền trở mặt không xem em ra gì đúng không?
_...
Hạo Thiên im lặng, Gia Hân lại tưởng đó là sự khẳng định. Cô bây giờ như ly nước đầy tràn, không thể giữ được nữa. Bao nhiêu nghi ngờ, ấm ức, ghen tuông cứ thế tuôn ra. Hạo Thiên cảm giác như giới hạn kiên nhẫn của mình sắp bị phá vỡ. Anh nắm chặt hai nắm đấm, quay lại nhìn vợ, cố làm ra vẻ như không có gì
_Gia Hân, nếu em cứ tiếp tục suy diễn ra những điều ngu xuẩn như vậy nữa, thì thời gian tới, anh buộc lòng phải cấm em tới công ty.
_...!
Hạo Thiên nói xong lập tức đi về phòng mình, bỏ lại Gia Hân đứng trơ ra đó, chết lặng trong lòng. Nghĩ đến Khương Du, càng thêm căm hận.
Hạo Thiên đem theo tâm trạng tồi tệ vào phòng, anh tức giận quơ tay đánh đổ hết những thứ trên bàn xuống đất
_Khốn kiếp!!!