Hâm Bằng giật mình nhìn lên, thần sắc nhợt nhạt, phơi bày nỗi phiền muộn không che giấu, ngữ khí cũng qua loa chiếu lệ
_Có chuyện gì không?
Triệu Đình nhận ra ngay thái độ khác thường nhưng cô vẫn giả vờ như không hay biết
_Tối mai, anh ghé nhà nhé, em sẽ nấu những món mà anh thích.
_Không! Tối mai thì không được.
_Nhưng anh đã hứa...
_Đình Đình, anh xin lỗi, nhưng thực sự ngày mai anh không thể đến.
_...
Triệu Đình cảm giác vô cùng thất vọng, hụt hẫng nhưng nhìn sắc mặt Hâm Bằng như vậy, cô cũng chẳng muốn gượng ép, liền khẽ cúi chào rồi đi ra. Đúng lúc gặp Hạ Quân Tường vừa đi tới, Triệu Đình giả vờ làm lơ, cúi gằm mặt, dáng bộ vội vã đi nhanh, nhưng cánh tay bất ngờ bị giữ lại
_Quân Tường, anh...
_Tại sao lại khóc?
Triệu Đình giật mình, muốn giật ra nhưng bàn tay ai kia vẫn là quá cứng rắn, khiến cô phải xuống nước năn nỉ, hốc mắt cũng đã bắt đầu ướt đỏ
_Anh đừng như vậy mà, lỡ có người nhìn thấy sẽ không tốt cho anh đâu.
_Họ nhìn thấy thì đã sao, anh với em nếu có yêu nhau chăng nữa thì ai dám quản chứ?
_..!
Triệu Đình cảm giác sắp khóc đến nơi rồi. Cô nhất thời chưa hiểu tại sao hôm nay Quân Tường lại bày ra thái độ lộ liễu như vậy
_Anh đừng làm khó em được không?
_Đình Đình!
Triệu Đình vừa nghe hai tiếng "Đình Đình" ngọt ngào yêu thương thoát ra từ miệng người đàn ông trước mặt thì càng sợ hãi. Cảm giác run rẩy, trống ngực dồn dập khiến bản thân càng tìm cách né tránh, không dám nhìn vào ánh mắt tha thiết của anh. Cô sợ tim mình sẽ lạc lối mất. Mà không, cô sợ bản thân sẽ khiến anh lầm đường mới đúng. Người như anh, tốt nhất vẫn là không nên dây vào kẻ có nhiều tâm cơ như cô
_Anh buông ra đi. Thật ra, em chính là không muốn Hâm Bằng hiểu lầm chúng ta.
Đôi mày của Quân Tường khẽ động, lực nơi bàn tay cũng lập tức nơi lỏng. Triệu Đình nhân cơ hội liền vội vàng đi thật nhanh như đang trốn chạy.
...
Hạ Quân Tường nhìn người đang ngồi trước mặt, cảm giác trong lòng bỗng có chút coi thường
_Anh định tới khi nào mới chịu từ bỏ Triệu Đình?
_Ý chú như vậy là sao?
_Ý của tôi rất rõ ràng. Hâm Bằng, hãy buông tha cho Triệu Đình đi, hay là anh muốn thấy cô ấy vào đường chết mới chịu thức tỉnh?
Ánh mắt của Hâm Bằng lập tức thay đổi, anh nhìn chằm chằm đối phương như thể hổ đang rình mồi
_Chú có ý với Triệu Đình phải không?
Quân Tường chẳng dề dao động, nhưng anh chỉ khẽ nhếch môi cười, giọng điệu còn tỏ rõ ý khiêu khích
_Ý tứ gì?! Tôi chính là đã yêu Triệu Đình và muốn cưới cô ấy làm vợ.
_Chú sao?
_Đúng vậy!
Hâm Bằng bật cười tự mãn, đúng là suy nghĩ ấu trĩ. Quân Tường dựa vào đâu mà đòi tranh người đẹp với anh
_Cô ấy sẽ không đồng ý đâu.
_Anh sai rồi! Tôi chắc chắn cô ấy sẽ đồng ý nếu biết vợ anh đã có thai!
_Chú!
Lần này nụ cười trên môi Quân Tường đã đậm nét khinh khi hơn
_Anh Bằng, nể tình chúng ta quen biết xưa nay, tôi khuyên anh nên sớm quay đầu là bờ. Triệu Đình chỉ là một nữ nhân thường tình, anh hà cớ cứ phải luyến tiếc.
_Vậy tại sao chú lại muốn cưới cô ấy?
_Vì tôi yêu cô ấy!
_Nhưng tôi cũng yêu cô ấy và chắc chắn là cô ấy cũng yêu tôi. Quân Tường, chú mới là người không có quyền xen vào chuyện giữa chúng tôi.
_Vậy anh có dám ly dị Khởi Nguyệt để cưới cô ấy không? Hay là anh chỉ muốn ích kỉ giữ riêng cô ấy làm vật tiêu khiển cho những ham muốn cuồng vọng của bản thân?
_...
_Anh đang tự biến mình thành một người chồng bất nghĩa, người cha bất nhân mà còn dám mạnh miệng nói là yêu Triệu Đình sao? Hâm Bằng, anh chính là đang lợi dụng cô ấy, để cô ấy gánh hết mọi tai tiếng, trách nhiệm cho anh. Đàn ông như vậy chỉ là phường hèn hạ!
_Quân Tường, chú đang đi quá giới hạn rồi đấy. Mau biến khỏi văn phòng của tôi ngay lập tức!
Hâm Bằng tức khí không muốn nhân nhượng nữa. Quân Tường đã tỏ rõ thái độ thách thức thì anh cũng sẵn lòng nghênh chiến. Hai người đàn ông gườm nhau hằn học, không ai nhường ai. Cuối cùng Quân Tường đứng dậy, tuyên bố thẳng thừng
_Anh Bằng, để tôi nói cho anh hiểu rõ. Tôi và Triệu Đình là trai chưa vợ, gái chưa chồng, đến với nhau mới là danh chính ngôn thuận, chứ không phải như anh. Chỉ một điểm này thôi, tôi tin chắc sẽ đánh bại được anh.
Hâm Bằng nhìn thấy quyết tâm của người đối diện, cảm giác bị dồn bức, kết quả là không kìm chế được nóng giận nhất thời
_Chú không ngại xài lại món đồ đã cũ sao?
Ngỡ là khích bác được đối phương, ngờ đâu Quân Tường vẫn dửng dưng, chỉ khẽ cười khẩy
_Triệu Đình đúng là mù rồi mới đem lòng để ở chỗ anh! Thật đáng tiếc!
_..!
Quân Tường nói xong thì quay lưng đi thẳng ra ngoài. Hâm Bằng tức tối hất văng mớ đồ trên bàn, cảm giác như vừa thua đau
_Chết tiệt!
...
Triệu Đình lặng lẽ ngồi nhìn mâm cơm mới dọn, cảm giác buồn bã, chán nản. Hôm nay là sinh nhật của cô, vốn dĩ muốn mời Hâm Bằng đến chia vui, kết quả lại bị anh từ chối phũ phàng. Lại nhớ đến lời của cha mẹ, lòng dạ càng thêm não nề
_Triệu Đình, con nhất định phải gắng nhẫn nhịn. Chỉ cần con sinh cho Lý Hâm Bằng một đứa con trước thì chắc chắn cậu ta sẽ không thể nào từ bỏ hai mẹ con con được.
_Ba, mẹ, tại sao cứ phải nhất thiết chọn đi con đường này? Chúng ta không thể tìm một đối tượng khác hay sao?
_Chúng ta biết là làm khó dễ cho con, nhưng con chính là người duy nhất thừa kế huyết thống đặc biệt của gia tộc. Ba mẹ ẩn dật nhịn nhục mấy chục năm qua chính là để chờ cơ hội này. Triệu Đình, Hâm Bằng là người mang tham vọng rất lớn, nên mới là người được chọn. Có con ở bên cạnh cậu ta giúp sức sẽ như hổ mọc thêm cánh, sớm muộn cũng sẽ thâu tóm được quyền lực cao nhất ở Đại lục. Tới lúc đó, chúng ta sẽ có thể đường đường chính chính phục hưng và mở rộng gia tộc, khiến nó trở về thời kì hoàng kim như xưa.
_Vậy còn em gái con thì sao?
_Diệp Thanh vốn chỉ là đứa trẻ bình thường, nhưng mà ba mẹ cũng đã chọn được chỗ ưng ý cho nó rồi. Chỉ cần thêm chút thời gian nữa thôi, hai chị em con và cả nhà chúng ta nhất định sẽ được đoàn tụ.
Triệu Đình thở dài, cuộc đời này sao lại khéo sắp bày định mệnh cay nghiệt dành cho cô. Ban đầu cô tiếp cận Hâm Bằng là vì mưu cầu việc riêng, nhưng càng dấn thân lại càng lún sâu. Cô phát hiện bản thân đã có chút rung động với anh. Nhưng mà cũng chính vì vậy lại khiến cô nổi máu nhân từ, không muốn tiếp tục lừa dối người tình.
Bây giờ lại tự đưa mình vào thế khó, tiến không được, lùi không xong. Thật chẳng biết phải xử sao cho trọn vẹn.
...
Đột nhiên có tiếng chuông cửa vang lên khiến Triệu Đình giật mình choàng tỉnh. Cô vội khoác chiếc áo mỏng vào, nhanh chân đi ra mở cửa
_Quân Tường?!
_Bất ngờ sao? Có thể mời anh vào nhà không?
_Tất nhiên rồi. Anh vào đi.
Quân Tường đi vào, nhìn thấy trên bàn là mâm cơm nguội lạnh, tâm tư liền có chút khó chịu. Triệu Đình cảm giác ngại ngùng, định là sẽ dọn hết đi
_Anh đợi em một xíu nha.
_Đừng!
Triệu Đình ngơ ngác không hiểu. Quân Tường cởi áo khoác, nhanh chân ngồi vô bàn, thản nhiên cầm đũa gắp một miếng bỏ vào miệng, còn tấm tắc khen ngợi
_Ừm.. không ngờ em nấu ăn ngon như vậy đó Đình Đình. Ai là chồng em sau này đúng là có số hưởng.
_Nhưng mà đồ nguội hết rồi, chỉ e là...
_Không sao, bụng dạ anh tốt lắm, không chết được đâu.
Câu nào nói ra cũng đầy ẩn ý khiến Triệu Đình thật sự khó xử. Quân Tường nhìn lên, thấy cô vẫn đứng tần ngần ra đó thì thúc giục
_Em cũng ngồi xuống ăn đi. Nếu không ăn được thì ngồi nhìn anh ăn cũng được. Thức ăn ngon như vậy, chắc chắn đã tốn rất nhiều tâm tư, đừng nên phí phạm.
Triệu Đình miễn cưỡng ngồi xuống, cô cũng cầm đũa lên nhưng thức ăn vào miệng lại cứ lạt lẽo, khó nuốt. Ngược lại, nhìn Quân Tường ăn rất ngon lành, cảm giác vẫn là có chút không đành lòng
_Quân Tường, anh...
_Đừng nói gì cả. Trời đánh còn tránh bữa ăn.
Triệu Đình lập tức nín bặt, im lặng suốt buổi cơm còn lại. Sau đó, bọn họ hai người, một nam, một nữ cùng nhau lau dọn, cùng nhau rửa chén, chỉ là vẫn không nói với nhau một lời. Đến khi Triệu Đình đang lau tay trong bếp thì bất ngờ bị ôm từ phía sau
_Quân Tường?!
_Đứng im một chút thôi, xin em!
_..!
Cả cơ thể của Triệu Đình chợt run rẩy trong sự va chạm thân mật. Cô gần như phải nín thở để giữ bình tĩnh. Nhưng mùi hương đặc biệt trên người cô cứ như đang dẫn dụ Quân Tường khiến anh không thể chịu nổi. Anh siết mạnh vòng tay hơn, vùi mặt vào vùng cổ thơm tho
_Đình Đình!
Giờ phút này, hai tiếng "Đình Đình" thốt ra nghe sao khêu gợi quá. Tim của Triệu Đình bắt đầu đập mạnh. Cô chớp mắt cố thu hồi sự tỉnh táo, xoay người lại, vô tình khiến cho hai gương mặt càng kề sát hơn. Ánh mắt Quân Tường nồng cháy như muốn thiêu chết người trong lòng. Triệu Đình càng cố lảng tránh càng bị anh khóa chặt, bí bách tới không thốt nên lời.
Quân Tường càng nhìn càng yêu, chỉ hận không thể bày tỏ hết nỗi lòng với người mình thầm thương ngay một lúc. Anh từ từ cúi xuống áp môi mình lên hai cánh hoa đang hé mở
_..!
Hơi thở của Triệu Đình lập tức ngưng trệ, đầu óc mụ mị như đi trong sương, mặc kệ cho đối phương dẫn dắt. Cảm giác mê đắm này vừa nhẹ nhàng lại vừa day dứt khôn nguôi. Triệu Đình tự xỉ vả bản thân vô sỉ. Rõ ràng cô có cảm giác động lòng với Hâm Bằng, tại sao vẫn không thể từ chối Quân Tường. Lẽ nào cô chính là dục sắc đa tình?!
Quân Tường hôn rất dịu dàng, nhưng lực tay ngày càng siết mạnh. Sự tiếp xúc này thật sự đang thử thách giới hạn chịu đựng của anh
_Đình Đình, anh yêu em!
_..!
Một tiếng nổ lớn xẹt ngang qua đánh thẳng vào sâu trí óc, kéo Triệu Đình trở về thực tại. Cô dứt khoát đẩy anh ra, hoảng hốt, lúng túng
_Quân Tường, anh nói gì vậy?
_Anh nói là anh yêu em, Triệu Đình.
_Không! Anh điên rồi phải không?
Quân Tường vươn tay giữ lấy hai bả vai của người mình thương, bắt cô phải đối diện với anh, càng không cho phép cô né tránh
_Em nghe cho rõ đây Triệu Đình. Anh không hề điên. Anh chính là yêu em, yêu tới mức không điên cũng sắp phát điên rồi. Em cũng thừa biết điều đó mà!
Nói rồi liền cầm bàn tay thanh mảnh, mềm mại của cô đặt lên ngực trái của mình
_Em cảm nhận được mà phải không? Trái tim của anh đang rất đau, mà cũng chỉ có em mới có thể khiến nó hết khó chịu thôi, Đình Đình.
Khóe mắt của Triệu Đình bắt đầu cay cay. Người đàn ông hào hoa bậc nhất phố cảng đang ở trước mặt cô nói lời tỏ tình yêu đương ư?! Nếu anh không điên thì chắc là chính cô đang điên rồi. Triệu Đình bất giác lắc đầu nguầy nguậy
_Không, Quân Tường! Anh không được yêu em. Nhất định không được!
_Tại sao chứ?
_Tại vì...
Triệu Đình lúng túng. Ừ, tại sao?! Chính cô cũng không biết. Nhưng mà cô biết bản thân đã lẩn tránh anh bao lâu nay, tại sao đến cuối cùng anh vẫn là không nhịn được mà nói ra lời yêu cô.
Hâm Bằng cũng nói yêu cô. Bây giờ lại đến Quân Tường, mà cả hai người đàn ông này đều khiến cô bận tâm lo nghĩ. Buông ai? Giữ ai? Triệu Đình thật không dám nghĩ tới con đường mờ mịt phía trước. Quân Tường nhìn bộ dạng đắn đo thất thần của cô, tự dưng cảm thấy đau nhói
_Em đừng suy nghĩ gì cả. Chỉ cần em chịu rời xa Hâm Bằng, bao nhiêu lâu, anh cũng có thể đợi.
_Quân Tường, em không thể liên lụy đến anh được.
_Đình Đình, từ ngày em để mình lọt vào mắt anh, thì tim anh đã lụy vì em rồi.
_Nhưng mà em...
Quân Tường đưa ngón tay lên môi cô, ngăn cô nói tiếp
_Em có biết vợ của Hâm Bằng đã cắt tay tự vẫn không?
_Sao cơ?! Anh nói Chương Khởi Nguyệt tự vẫn?!
_Đúng vậy, nhưng mà may mắn là người được cứu kịp thời. Nhờ vậy mà cũng phát hiện chuyện cô ta đang mang thai.
_..!
Tin tức này còn chấn động hơn cả lời bày tỏ của Hạ Quân Tường. Triệu Đình bây giờ đã hiểu vì sao mấy hôm nay Hâm Bằng lại có thái độ khác lạ với mình. Vậy là cuối cùng Khởi Nguyệt đã mang thai. Sự chần chừ của cô đã khiến kế hoạch gần như nắm chắc thất bại rồi.
Quân Tường lại cứ tưởng Triệu Đình đang đau lòng. Anh vô cùng khó chịu, liền thừa cơ lúc cô xao lãng, cúi tìm đôi môi hồng nhuận kia, ra sức chiếm lấy
_Ư...Quân Tường...
_Đừng nghĩ đến nữa. Em chỉ cần nghĩ đến anh thôi, Đình Đình.
Quân Tường bế xốc Triệu Đình lên, đặt cô ngồi xuống mặt bàn. Bàn tay luồn vào trong áo của cô, nhanh chóng kéo nó qua khỏi đầu. Mái tóc của Triệu Đình bị xổ ra, nhẹ nhàng buông lơi càng khiến cô thập phần quyến rũ, đánh thức tất cả ham muốn bản năng bị dồn ứ lâu ngày
_Đình Đình! Anh muốn em!
Triệu Đình trong giờ phút này cũng không thể khống chế được bản thân, cứ buông thả mặc kệ cho Quân Tường tùy tiện khắc dấu lên người mình. Hâm Bằng đã có con với Khởi Nguyệt. Vậy là cô có hi vọng thoát ra khỏi mớ bòng bong rắc rối rồi. Nếu kế hoạch thất bại, cô có thể rời khỏi Hâm Bằng để sống với người mình thật sự yêu thương
_Quân Tường!
_Đình Đình. Kể từ bây giờ, em đã là của anh rồi.
...
Sau ngày đó, Triệu Đình cũng nộp đơn xin thôi việc, chính thức rời khỏi Horizon.
...
Triệu Đình, năm đó là do anh phụ bạc hay là vì em thật sự yêu Quân Tường nên mới rời đi?!
_Lão gia!
Hâm Bằng giật mình nhìn lên, đã thấy Hứa quản gia đứng đó từ khi nào
_Có chuyện gì sao?
_Thưa, có ông Phạm đến, nói muốn gặp ngài.
Là Vĩ Thành ư?! Không phải là người đang có vấn đề sức khỏe tâm thần sao. Tự dưng hôm nay sao lại tự tìm đến đây?!
_Được rồi, tôi sẽ ra ngay.
_Dạ vâng!
Hâm Bằng tùy tiện kẹp tấm hình vào giữa cuốn sách trên bàn rồi bước ra ngoài. Ông đứng trên lầu quan sát, âm thầm đánh giá từ xa, Vĩ Thành ngay lúc này hiện ra trong mắt ông hoàn toàn không có vẻ gì là bất thường. Một chút khó hiểu thoáng qua trong đầu, chẳng lẽ lâu nay ông ta là cố tình giả điên?!
_Chú không khỏe, sao không nghỉ ngơi còn cất công đến đây làm gì?
_Tôi biết anh sẽ không bao giờ đến The Dreams, nên chính là muốn đến tận nơi để gặp.
_Vậy chắc là có chuyện rất quan trọng?
Vĩ Thành trong đầu đã dự tính trước thái độ thờ ơ của Hâm Bằng nên ông cũng không hề thấy bất mãn
_Anh Bằng, tôi biết anh không thể nào tha thứ cho tôi.
_Chú sai rồi, tôi cũng như chú. Chẳng có tư cách gì để tha hay xin tha cả.
_...
Quả nhiên là không thể khiến Hâm Bằng thay đổi. Vĩ Thành thở dài, quyết định đi thẳng vào vấn đề, nói ra chuyện muốn nói
_Gia Hân bây giờ đã sinh cháu cho Lý gia, xin anh có thể đừng tính toán với con bé được không?
Hâm Bằng âm thầm thất vọng, Vĩ Thành đến cuối cùng vẫn là khiến ông chán ghét
_Chú thấy tôi khó dễ gì con gái chú hay sao?
_Tôi biết, những chuyện mà tôi đã gây ra cho gia đình Hạ Quân Tường là không thể biện minh. Bản thân tôi đến giờ phút này cũng không còn lưu luyến gì, chỉ tội cho Gia Hân, con bé đó là do tôi nuông chiều từ nhỏ mà sinh hư, chứ thực tâm vẫn là một đứa tốt bụng.
Lời lẽ của Vĩ Thành lọt vào tai Hâm Bằng nghe thật đáng khinh, khiến ông càng thêm khó chịu
_Chú có biết năm xưa, tại vì sao mà Hạ Quân Tường luôn chê bai, miệt khinh chú hay không?
_..?!
_Không phải vì xuất thân của chú, mà chính là vì bản tính hèn mọn, lòn cúi đó mới khiến chú bị tẩy chay.
_..!
Vĩ Thành phút trước ngỡ ngàng, phút sau đã bật cười chua chát. Chất chứa trong thanh âm ấy chính là nỗi niềm không cam tâm
_Đúng là giọng điệu của những kẻ luôn tự cho mình là thượng lưu, đẳng cấp. Anh hay Hạ Quân Tường và cả Kiến Quốc đều là những kẻ sinh ra đã ở sẵn vạch đích, luôn tự cho mình ở trên thiên hạ, nên nhìn đâu cũng chỉ thấy thấp hèn. Còn tôi, cả đời chấp nhận lòn cúi cũng chỉ vì muốn có ngày đạp lên trên mọi người, ở trên đỉnh danh vọng mà nhìn xuống những kẻ phục tùng dưới chân. Đối với những kẻ được thừa hưởng mọi thứ có sẵn như các người làm sao có thể hiểu được công sức đánh đổi của tôi?!
_Đánh đổi mà chú nói là đổi mạng người khác để lấy hạnh phúc cho mình sao?
_Như vậy thì đã sao?! Tôi chính là kẻ lớn lên trong nghèo khó nên mới sợ hãi cái nghèo như thiên hạ sợ chết. Vợ đẹp, con ngoan để làm gì khi mà không thể lo cho họ đủ đầy. Lúc nào cũng tự nhủ phải cố gắng, bằng mọi giá phải vươn lên để không bị cười chê. Anh hay Quân Tường có từng lâm vào hoàn cảnh như tôi chưa?!
Hâm Bằng thở dài, đúng là bản tính con người rất khó mà thay đổi
_Vậy tôi hỏi chú, ai sẽ đền lại mấy chục năm cuộc đời cho Quân Tường và Triệu Đình? Ai đền cha mẹ cho Hạ Thư Di?
_...
_Phạm Vĩ Thành, chú đã từng giết Hạ Kim Hoa một lần, 30 năm sau vẫn muốn giết Hạ Thư Di thêm lần nữa. Hạng người coi mạng người như cỏ rác như chú, rốt cuộc là tại sao vẫn có thể dương dương sống tốt như vậy?! Tôi đúng là có mắt như mù mới để chú và Khởi Nguyệt âm thầm làm loạn, coi như đó chính là trời phạt tôi. Nhưng mà chú dù sao cũng đã yên ấm bên vợ con ngon nghẻ hơn nửa đời người. Đến tận ngày hôm nay, có phải là đã sống quá lâu rồi không?
Vĩ Thành hoàn toàn im lặng. Ông biết bây giờ càng giải thích chỉ càng thêm dầu vào lửa
_Gia Hân hiện tại là con dâu của họ Lý, hai đứa nhỏ kia cũng là dòng dõi họ Lý. Đối với chuyện định đoạt vấn đề gia đình chúng tôi, chú đương nhiên là không có quyền lên tiếng, cũng không có quyền cầu xin.
Từng câu, từng chữ của Hâm Bằng, đều là thâm ý sâu xa. Vĩ Thành vốn dĩ không yên tâm về Gia Hân nên mới tự ý đến nhờ cậy ông ta, hi vọng ông ta có thể vị nể chút tình nghĩa mà yên tâm giao phó. Chỉ là không ngờ Hâm Bằng đối với người đã chết, vẫn còn mang nặng chấp niệm như vậy. Vở kịch này của ông, xem ra cũng nên đến lúc hạ màn rồi
_Thì ra anh đối với Triệu Đình và Khởi Nguyệt, dù lúc còn sống hay đã chết, vẫn là bên trọng, bên khinh.
_Trọng người nên trọng. Khinh người cần khinh. Đạo lý đơn giản như vậy mà chú vẫn không hiểu sao?
Hâm Bằng càng nói càng hận. Vốn dĩ mọi chuyện đã là đống tro tàn, nhưng âm ỉ bên trong vẫn còn tàn lửa le lói. Chỉ một chút khơi nhẹ, liền lập tức bùng cháy dữ dội. Ông đối với Vĩ Thành, càng nhìn càng ghê tởm, chỉ hận không thể khiến người ra ma ngay tức khắc
_Phạm Vĩ Thành, chú nên tự lo liệu đi. Đừng để người vô can phải tiếp tục chịu liên lụy.
_...!
_Hứa quản gia?!
_Vâng thưa lão gia!
_Tiễn khách! Từ giờ trở đi không được để loại người này bước vào nhà tôi nửa bước, nghe rõ chưa?!
_Dạ vâng, thưa lão gia.
Hâm Bằng nói xong liền đi thẳng lên lầu. Vĩ Thành nhìn theo bóng người mất hút sau cầu thang, lòng dạ ngập đầy ai oán. Không phải thương cho những kẻ từng bị ông hãm hại mà là đau cho những người ông yêu thương. Bao nhiêu năm lăn lộn, đấu đá, tranh giành, kết thúc lại quay về con số không tròn trĩnh.
Vĩ Thành không hối hận vì những điều đã làm, chỉ là tiếc nuối cho những gì đã cố gắng. Đời người thấm thoát thoi đưa, chớp mắt đã thấy về bên kia sườn dốc cuộc đời. Thế gian này còn gì để lưu luyến nữa?!
...
Hâm Bằng thả mình xuống ghế, lại liếc nhìn người phụ nữ trong tấm hình. Bao nhiêu năm đã qua đi, ông cũng đã già cỗi, nhưng mà Đình Đình của ông vẫn là cô gái xinh đẹp, ấm áp như ánh nắng đầu ngày. Càng nhìn lại càng cảm giác ray rứt, dằn vặt khôn nguôi
_Triệu Đình, xin lỗi em.
_Hâm Bằng!
_Triệu Đình, là em thật sao?! Anh đang mơ phải không?
_Hâm Bằng, tất cả những gì đã qua chỉ là cơn ác mộng kéo dài mà thôi. Khi tỉnh lại, xin anh hãy quên hết đi.
_Anh không thể, Đình Đình, cả đời này anh vẫn không thể nào quên được em. Nếu thực sự có kiếp sau, anh vẫn muốn cùng em viết tiếp đoạn tình còn dang dở.
_Không! Kiếp này của em đã gây ra quá nhiều sai trái. Hâm Bằng, là em đã lừa anh, cũng là em phản bội Quân Tường. Hậu quả em đã nhận đủ, chỉ mong anh cũng hãy quên em đi. Kiếp này gặp nhau chính là nghiệt duyên, xin người đừng mong cầu câu tương phùng.
_Đình Đình!
Hâm Bằng giật mình mở mắt ra. Chỉ là cơn mộng mị ngắn ngủi giữa trưa hè oi ả, nhưng đủ sức khiến tâm can nhức nhối.
Người đã rời xa, chỉ còn lại những hồi ức ám ảnh triền miên. Đình Đình, anh bây giờ chỉ có thể hẹn em trong mơ mà thôi...