_Bà có thôi đi không Tử Lan? Chẳng lẽ chỉ vì mấy lời vô căn cớ đó mà bà không tin tôi sao?
_Tin ông?! Tôi tin ông, nhưng là tin chính ông đã dám làm ra những chuyện thương thiên hại lý!
_Bà...!
Vĩ Thành tức giận đến nghẹn lời, tình huống này đúng là đã sắp chạm đến giới hạn chịu đựng của ông. Còn Tử Lan, cái nhìn của bà đối với chồng bây giờ chỉ toàn ghê tởm
_Vậy mà ông còn dám gả con gái cho nhà họ. Ông bảo Gia Hân bây giờ phải làm sao mà nhìn mặt Hạo Thiên đây hả?
_Chẳng phải chính bà cũng đã ra sức tác hợp cho hai đứa nó từ nhỏ còn gì!
_Tôi làm sao biết được ông đã ăn nằm với người đàn bà đó chứ. Phạm Vĩ Thành, tôi thật không ngờ, năm xưa tôi vì ông, cãi lời cha mẹ, nhất quyết gả cho ông. Vậy mà ông dám ở sau lưng tôi giấu diếm qua lại với một người điên!
_Bà sai rồi, Chương Khởi Nguyệt không hề bị điên!
_...
Tử Lan cảm nhận cơn buồn nôn dâng lên tới cổ rồi. Bà không ngờ có ngày phải đối diện với sự thật phũ phàng như vậy. Thà là như trước giờ không hay biết, còn đã nghe được rồi, làm sao dám nói không tin. Hơn nữa, năm xưa chính bản thân bà cũng đã nhiều lần đặt nghi vấn.
_Bây giờ ông đã chịu thừa nhận rồi phải không?! Ông còn ở đây bênh vực cho bà ta. Được lắm, Phạm Vĩ Thành, tôi sẽ đệ đơn ly dị. Ông cứ đợi đó mà xem.
_Tử Lan!
Nhìn cánh cửa đóng lại cái rầm, Vĩ Thành ngồi xuống ôm đầu bất lực. Ông biết giải thích làm sao cho vợ mình hiểu đây. Thật sự là lúc đó, Chương Khởi Nguyệt ngày ngày bày ra vẻ âu sầu ủ rũ trước mặt Hâm Bằng, hi vọng khiến ông ta chú ý tới nhưng bất thành. Hâm Bằng lúc đó chỉ mãi đắm chìm trong đau khổ sau cái chết của người tình nên hoàn toàn bỏ bê vợ con. Nhưng điều khiến Vĩ Thành không ngờ tới là sau khi giúp Khởi Nguyệt loại bỏ được cái gai trong mắt lại bị chính bà ta khống chế.
Chuyện nam nữ cũng nảy sinh từ đó, Vĩ Thành vì muốn leo cao nên phải muối mặt chấp nhận làm vật thỏa mãn cho người đàn bà kia. Tử Lan bất chấp phản đối của gia đình, một lòng đi theo một gã nghèo như ông, ông không thể phụ tấm chân tình của bà. Nếu sự việc đổ bể, ông đi tù đã đành, nhưng còn Tử Lan và Gia Hân sẽ rất vất vả.
3
Chuyện nam nữ cũng nảy sinh từ đó, Vĩ Thành vì muốn leo cao nên phải muối mặt chấp nhận làm vật thỏa mãn cho người đàn bà kia. Tử Lan bất chấp phản đối của gia đình, một lòng đi theo một gã nghèo như ông, ông không thể phụ tấm chân tình của bà. Nếu sự việc đổ bể, ông đi tù đã đành, nhưng còn Tử Lan và Gia Hân sẽ rất vất vả.
Chuyện trầm cảm thì Vĩ Thành không rành rẽ nhưng ông chắc chắn Khởi Nguyệt không hề bị điên. Bà ta đã tính toán lên kế hoạch để cho tất cả mọi người ăn một quả lừa ngoạn mục. Bây giờ thì bà ta chết rồi, ai sẽ tin Vĩ Thành ông đây?!
****
Ở bệnh viện Trường Chinh, phòng săn sóc đặc biệt
Gia Hân thu gọn dáng hình vững chãi của Hạo Thiên đứng bên cửa sổ vào trong tầm mắt, tâm tình cũng đã ổn định hơn. Cuối cùng vẫn là anh đã cứu cô.
_Hạo Thiên!
Hạo Thiên quay người lại. Anh đến ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường, âu yếm nắm lấy bàn tay của vợ
_Em thấy trong người thế nào?
_Em thấy đau, còn mệt nữa. Hạo Thiên, con của chúng ta, anh đã biết rồi phải không?
_Ừ!
_Hạo Thiên, anh có vui không?
_Tất nhiên là anh rất vui!
_Có thật không?
_Thật 100%.
Sau khi biết tin vợ mang thai, Hạo Thiên đã xâu chuỗi lại các sự việc xảy ra gần đây và biết vì sao Gia Hân lại hay nhạy cảm như vậy. Anh không muốn phạm phải sai lầm giống như ba mình đã từng. Tạm thời, sức khỏe của cô vẫn là ưu tiên trên hết. Quả nhiên, Gia Hân nhìn thấy thái độ của Hạo Thiên như vậy thì liền tin ngay.
_Thiên, có phải anh thấy em rất rắc rối phải không?
_Ừ!
_...
_Em toàn đi gây chuyện khắp nơi rồi bắt anh phải giải quyết. Lần này, suýt chút nữa còn hại đến con, em thấy mình như vậy có đáng trách không?
Gia Hân nhớ lại giây phút bị bắn, gương mặt Hạ Thư Di đó thật sự rất đáng sợ. Cô còn nghĩ mình chắc chắn bị giết chết rồi. Đứa bé này, cô cũng không hề hay biết, nếu không đã không dám mạo hiểm như vậy.
_Thiên, em xin lỗi, nhưng mà lúc đó thật sự rất đáng sợ. Hạ Thư Di đó, cô ta rõ ràng muốn giết người.
_Gia Hân, bình tĩnh lại đi em. Có anh ở đây rồi, em và con sẽ được an toàn. Anh nhất định sẽ bảo vệ cho cả hai.
_Thiên, anh không ghét bỏ em chứ? Chuyện em đã làm với vợ chồng Hạ Thư Di, với Khương Du?
_Mọi chuyện đã xong hết rồi, em đừng nghĩ nhiều. Gia Hân, em là gia đình của anh, giờ em đã có con rồi, trước khi làm gì, cũng phải cân nhắc kĩ càng biết chưa.
Từng lời của anh khiến Gia Hân cảm động vô cùng. Quả nhiên, cuối cùng vẫn chỉ có Hạo Thiên là chịu được cô, vẫn luôn yêu thương và lo lắng cho cô. Tình yêu này vốn nảy mầm từ nhỏ, đến nay đã lâu quá tới mức Gia Hân xem là điều đương nhiên, suýt chút lại tự mình đánh mất.
Bên ngoài có tiếng gõ cửa. Gia Hân nhìn ra thấy Thư Di thì liền căng thẳng. Hạo Thiên đứng dậy ôm vai cô trấn an
_Đừng sợ, có anh ở đây với em mà.
Hạo Thiên bước ra mở cửa. Thư Di tay ôm bó hồng Ohara tươi tắn đi vào, để lên bàn
_Chúc mừng cô tai qua nạn khỏi, Gia Hân.
Gia Hân nghe qua biết ngay là lời châm chọc liền tức giận
_Tôi chưa chết nên chắc là cô thất vọng lắm phải không?
_Đúng vậy!
_Cô!
Gia Hân nhìn sang thấy Hạo Thiên đang có vẻ lo lắng, nhưng bây giờ, cô muốn riêng tư đối mặt với con người "oan gia" này
_Hạo Thiên, em thèm uống canh gà, anh giúp em đi lấy nha.
_Em chắc không?
Gia Hân khẽ gật đầu, Hạo Thiên lại nhìn qua Thư Di rồi mới yên tâm ra khỏi phòng.
Thư Di bây giờ mới kéo ghế ngồi xuống. Gia Hân liếc mắ qua bàn kế bên
_Tôi muốn uống nước!
Thư Di nhếch nhẹ khóe môi, đứng dậy rót nước đưa cho Gia Hân.
_Tôi và cô rốt cuộc là có ân oán gì không, tại sao những người đàn ông mà tôi để ý tới đều bị cô mê hoặc chứ?
_Trước khi có tôi, chẳng phải họ cũng mê cô như điếu đổ còn gì?
_Bác Văn anh ấy chưa từng yêu tôi!
_Cô tham lam quá rồi đó Gia Hân. Cô có biết lúc đó Hạo Thiên đã từng muốn giết chết Bác Văn không? Và cả hôm qua nữa.
_Cô cũng đã bắn tôi.
_Nhưng tôi đâu có định giết cô!
_...
_Gia Hân, thật ra cô đối với Bác Văn chỉ là muốn sở hữu như một món đồ yêu thích. Cho nên khi anh ấy rời đi, cô mới khó chấp nhận. Nếu không phải là tôi xuất hiện thì sớm muộn Hạo Thiên cũng bắt buộc cô phải từ bỏ mà thôi.
_Dù vậy thì đáng lý ra cô nên chết luôn mới phải. Tôi thà nhìn thấy Bác Văn bên cạnh một người khác, chứ không thể chấp nhận được kẻ đó là cô.
Thư Di bĩu môi. Miệng lưỡi vẫn còn độc địa lắm. Đúng là cái nết khó bỏ.
_Chính vì cô như vậy nên Hạo Thiên mới chọn cô.
_Tôi làm sao?
_Ấu trĩ!
_Cô tưởng bản thân mình là hay ho lắm mà dám dạy đời tôi. Hạ Thư Di, tôi căm ghét cô. Dù tôi có bị đày xuống địa ngục cũng không muốn nhìn thấy cô được hạnh phúc!
Thư Di thở dài, Gia Hân, nếu lần này Hạo Thiên không thể bỏ qua cho ba cô, thì cô sẽ sớm biết được thế nào là địa ngục.
_Thư Di, cô trở về đây là để cướp Hạo Thiên của tôi phải không?
_Phụ nữ có thai đều mắc bệnh ảo tưởng như vậy à? Cô đang đánh giá quá cao chồng mình hay là đang muốn tỏ ra tội nghiệp để anh ta thương hại.
_Bây giờ tôi đã có con rồi, tôi không muốn con mình bất hạnh.
Rõ ràng mới hùng hổ đó, bây giờ lại bày ra vẻ đáng thương. Tâm trạng thất thường như vậy, thật là mất hứng
_Tôi và cô, nói là kẻ thù thì không tới, nhưng chắc chắn không thể làm bạn bè. Nhưng mà cô yên tâm, Hạo Thiên không phải gu của tôi đâu!
Thư Di nói xong thì khẽ chào rồi đi ra. Gia Hân đã hạ mình thì cô cũng chẳng còn thú vị nữa. Nhìn thấy Hạo Thiên đứng đợi bên ngoài, cô chỉ khẽ gật đầu lướt qua.
****
Lúc này, ở một phòng khác trong bệnh viện
_A Bân, em thực sự không biết là kiếp trước Thư Di tu hành tích phước hay là do anh mắc nợ cô ấy nữa?
Việt Bân mỉm cười
_Chỉ Hàm, Thư Di là bạn thân của em mà.
_Chuyện đó thì liên quan gì. Trước đây là Thư Di, bây giờ lại thêm Bác Văn. Anh tưởng mình là thần hộ mệnh của họ à?
Việt Bân biết Chỉ Hàm đang khó chịu, anh cũng không muốn tranh luận thêm
_Chỉ Hàm, anh xin lỗi.
Chỉ Hàm biết anh đang muốn né tránh, cô càng thấy tức giận hơn
_A Bân, chuyện anh muốn bảo vệ cho vợ chồng Thư Di, em hoàn toàn hiểu được. Nhưng mà anh cũng phải nghĩ đến bản thân của mình một chút chứ. Trước đây thì có thể không tính, nhưng bây giờ anh là bạn trai của em, nếu anh có chuyện gì thì em sẽ rất đau lòng, anh có hiểu không?
Chỉ Hàm nói một tràng dài, mới mấy tiếng trước, cô còn tưởng có thể mất anh, vậy mà anh cứ tỉnh như không. Sự thờ ơ của anh khiến cô tức giận, uổng công cô lo lắng, anh rõ ràng không hề yêu quý sinh mạng của mình.
Việt Bân đương nhiên hiểu rõ cô nhỏ này đang nghĩ gì. Nhưng tình huống lúc đó, anh không nghĩ được nhiều như vậy. Chỉ hành động theo phản xạ như bình thường. Bây giờ nằm trên giường bệnh, nhìn cô nhỏ đang giận dữ, anh mới cảm thấy sợ, nỗi sợ phải rời xa cô.
_Chỉ Hàm, cảm ơn em. Mạng của anh là do em cứu, từ giờ anh sẽ cẩn thận hơn, không khiến em lo lắng nữa.
_Em không muốn làm ân nhân của anh. Anh đừng nói như là mắc nợ em.
_Nhưng anh muốn em nhận món nợ này. Anh nhất định sẽ dùng cả đời để trả cho em.
_...
Chỉ Hàm nhìn sắc mặt hơi nhợt nhạt của Việt Bân, qua chuyện này, cô nhận ra bản thân yêu anh nhiều đến nhường nào
_Đầu đất nhà anh, bị trúng đạn ở tim chứ có phải ở đầu đâu mà nói năng lạ lùng vậy.
_Em thích nghe những lời như vậy còn gì.
_Ai nói?
_Thư Di!
_Lại Thư Di. A Bân, em cảnh báo anh lần cuối. Anh mà cứ mở miệng ra là Thư Di, Thư Di thì em sẽ quay về Anh luôn.
_Được rồi, được rồi, ghẹo em một chút đã xù lông nhím rồi.
_..!
Lục Kiến Quốc định là vào thăm Việt Bân nhưng trông thấy có Chỉ Hàm bên trong nên ông không muốn làm kì đà cản mũi.
_Hai đứa ra đây, ba muốn nói chuyện một chút.
Bác Văn và Thư Di cùng theo ông đi ra ngoài sân, nhìn thấy ánh nắng ngày mới đã lên cao
_Lần này hai đứa đã quá hấp tấp, suýt chút nữa còn liên lụy tới Việt Bân. Nếu lỡ Việt Bân xảy ra chuyện thì trách nhiệm này tụi con làm sao gánh nổi đây?!
Lời của Kiến Quốc nghe bình thường nhưng Bác Văn biết ông đang che giấu cảm xúc thật
_Là do con. Con đã để cho Diệp Thanh đó dẫn dụ Gia Hân, mới gây ra chuyện này.
_Làm sao con biết bà ta?
_Bà ta đã theo dõi vợ chồng con nhiều lần. Nhưng hành tung của bà ta không hề giấu diếm, rõ ràng là bà ta cố tình muốn thông báo sự hiện diện của mình. Con và Thư Di cũng chỉ là muốn thử xem mục đích của bà ta là gì.
_Nếu đã vậy, có lẽ chúng ta sẽ sớm có được thông tin về Diệp Thanh này.
Thư Di lúc này mới lên tiếng
_Ba có tin lời bà ta nói là thật không?
_Chuyện này rất khó nói. Ba luôn cố truy tìm tông tích bên ngoại của con nhưng toàn vô vọng. Vậy mà nay có người tới nhận làm thân. Có lẽ bà ta sẽ sớm bộc lộ ý định của mình thôi.
_Ba, ba nhất định phải cảnh giác. Con không hề có lòng tin với Diệp Thanh này.
_Được rồi. Còn chuyện này, bây giờ Chỉ Hàm đã trở lại với Việt Bân rồi, Bác Văn, con phải thay thế vai trò của cậu ta, đừng ỷ lại vào mỗi Việt Bân nữa. Gia đình chúng ta nợ Việt Bân rất nhiều, giờ tới lúc phải để cậu ta được sống thật theo ý mình rồi.
_Ba yên tâm. Vợ chồng con tự có sắp xếp.
_Như vậy thì tốt.
****
Tầng 2, khách sạn Wang Baohe, đường Cửu Giang
Tuệ Mẫn trong lòng hồi hộp, cô cứ nhìn qua Hàn Phong, thấy anh vẫn giữ nguyên dáng vẻ điềm tĩnh tự tin như ngày thường. Hôm nay anh chỉ đóng bộ quần âu, sơmi màu trắng, vậy mà Tuệ Mẫn như nhìn ra một người hoàn toàn khác, trẻ hơn, dễ gần hơn
_Hàn Phong, lát nữa dù có thế nào anh nhất định cũng phải bình tĩnh nha.
_Nghiêm trọng đến vậy à?
Hàn Phong đặt tay anh lên tay cô, vỗ nhẹ, mỉm cười trấn an
_Em cứ yên tâm. Đây là hợp đồng quan trọng nhất trong cuộc đời anh, bằng mọi giá anh nhất định sẽ khiến ông ấy đồng ý.
Đúng lúc này, một người đàn ông từ ngoài cửa đi vào. Dáng người cao gầy, áo quần hàng hiệu, tinh tế, thần thái lại có chút phong lưu đa tình. Sắc diện tuy lạnh lùng, nhưng mọi đường nét trên gương mặt đều chứng tỏ là bậc cốt cách phi phàm. Hàn Phong và Tuệ Mẫn vừa trông thấy người thì liền đứng lên. Người đàn ông kia đi lại, tự kéo ghế ngồi xuống, rồi lạnh nhạt lướt qua người đối diện
_Cháu chào bác trai, cháu là Lục Hàn Phong!
Người đàn ông vẫn giữ nguyên vẻ đạo mạo nghiêm nghị
_Chào cậu, tôi là Tô Gia Đương, ba của Tuệ Mẫn.
_Ba à, Hàn Phong anh ấy...
Lời chưa hết câu, đã bị Gia Đương đưa tay ngăn lại.
_Cái cậu giảng viên cao học lần trước con dẫn đến ra mắt, tên gì ấy nhỉ?
_..!
Tuệ Mẫn đứng hình, căng thẳng nhìn qua Hàn Phong
_À, nhớ rồi, cậu ta tên là Đường Hạo đúng không?
_..?!
_Còn anh chàng trưởng phòng công ty xuất nhập khẩu gì đó. Thêm cái tên bốn mắt khờ khờ ấy, rồi cái cậu ở cùng chung cư với con...
_Ba à, đừng kể nữa mà.
Tuệ Mẫn lí nhí, cảm giác máu trong người đều dồn hết lên mặt rồi, cô lén đưa mắt nhìn qua Hàn Phong, thấy anh vẫn giữ vẻ điềm đạm. Tô Gia Đương lúc này mới nhìn qua người ngồi kế bên con gái
_Cậu Lục, con gái tôi, cứ mỗi năm lại dẫn bạn trai về ra mắt, lần nào cũng bảo là định mệnh khắc cốt ghi tâm, không biết cậu là người thứ mấy?
_Thưa bác, cháu chính là người cuối cùng rồi ạ!
_Tôi nghe nói những kẻ xuất thân hào môn như cậu rất kén chọn bạn đời, tất nhiên điều kiện trước nhất là phải cùng đẳng cấp và môn đăng hộ đối. Tuệ Mẫn nhà tôi so với các thiên kim tiểu thư danh giá, lại chỉ có thua kém, đi với cậu, chắc chắn sẽ mang tiếng đũa mốc chòi mầm son, e không tiện.
_Cháu thì lại thấy không có gì bất tiện. Tuệ Mẫn xinh đẹp, thông minh, chắc chắn thừa bản lĩnh để đối phó với dư luận thị phi. Hơn nữa, cháu nghĩ người hoàn hảo như em ấy xứng đáng có được những điều tốt đẹp nhất.
_Nhưng mà đàn ông quyền thế lại còn đẹp trai như cậu, phụ nữ nào không muốn xiêu lòng, như vậy chẳng phải sau này sẽ khiến Tuệ Mẫn đau lòng hay sao?
_Chẳng phải bác nói em ấy được rất nhiều người để ý sao, nếu vậy thì không nói chắc được. Không chừng cháu mới là người phải canh chừng, sợ người khác cướp mất em ấy.
_Tuệ Mẫn là con riêng của tôi, nó còn có mẹ kế và hai em nữa. Liệu ba mẹ cậu có khi dễ không?
_Ba mẹ cháu đều rất yêu quý Tuệ Mẫn. Cháu cũng đã nhiều lần đưa em ấy về nhà gặp ba mẹ rồi nên bác có thể hoàn toàn yên tâm.
Gia Đương nghiêng đầu nhìn Tuệ Mẫn, chân mày nhướng lên có ý ngạc nhiên
_Con đã tới nhà cậu ta?!
_Dạ...có vài lần.
_Sao con không nói sớm với ba chứ. Làm ba tốn công nãy giờ.
Tô Gia Đương quay sang Hàn Phong, thái độ đột nhiên hoàn toàn thay đổi, cơ mặt cũng giãn ra, nở nụ cười đẹp đẽ mê hồn
_Con rể, khi nào thì hai đứa làm lễ cưới?
_Ba, sao ba gọi người ta thân mật tỉnh bơ vậy hả?
_Chẳng phải con đã đồng ý rồi còn gì?
_Là ba tự quyết định chứ con chưa có nói mà.
Tuệ Mẫn xấu hổ chết mất thôi, ba cô mới nói có mấy câu đã gọi là con rể, rõ ràng là muốn hạ giá con gái mà, thật là mất mặt.
_Vậy thôi Hàn Phong, con bỏ nó đi, ba sẽ giới thiệu cho con vài người ưu tú hơn.
_Dạ, cảm ơn bác trai. Cháu chỉ tiếc là không thể làm con rể của bác.
_Hai người có thôi đi được không?
Tuệ Mẫn phát tức anh ách. Kẻ hát, người bè, đem cô ra làm trò đùa mà. Tô Gia Đương thấy con gái xị mặt rồi mới chịu buông tha
_Không phải chính con nhờ ba thử lòng Hàn Phong sao, bây giờ lại quay ra trách móc gì?
_Ba đâu cần cái gì cũng nói ra như vậy chứ. Chưa chi đã xem con rể trọng hơn con gái rồi.
_Hàn Phong xuất chúng như thế này, đương nhiên phải hơn con gái ngốc rồi.
_Ba!
_Hàn Phong, con gái ba nó chậm tiêu lắm. Chắc là con phải vất vả nhiều rồi.
_Dạ không, con thấy Tuệ Mẫn rất đáng yêu.
Tô Gia Đương không che giấu sự yêu thích đối với chàng rể tương lai. Ông xưa nay rất có mắt nhìn người, vừa thấy đã ưng ngay Hàn Phong. Xem ra con gái ngốc của ông vậy mà tốt số, lơ ngơ lại lọt vào mắt xanh của người ưu tú như vậy, coi như cũng đáng công nuôi dưỡng.
Hàn Phong quay qua thấy Tuệ Mẫn đang xị mặt thì liền ghé vào tai, nói nhỏ
_Hợp đồng đã chốt thành công, em không vui à?
_Ai là hợp đồng của anh, đồ tự mãn.
Hàn Phong cười cười đắc ý, lại nói với Tô Gia Đương
_Bác trai à, Tuệ Mẫn nói là muốn nhanh chóng làm đám cưới, càng sớm càng tốt.
_Tất nhiên là phải vậy rồi, không lẽ chờ có bầu sao?
_Trời ơi, ba à, ba đứng đắn lại đi.
_À, Hàn Phong, con cứ gọi là ba luôn đi cho thân tình, dù gì cũng sớm là người một nhà rồi.
Tuệ Mẫn muốn khóc ròng, trong mắt ba cô bây giờ chỉ thấy có Hàn Phong, hoàn toàn không ngó ngàng đến lời cô nói rồi.
_Đứa con gái này của ba cái gì cũng giỏi, chỉ có yêu đương là dở tệ. May là còn có người tử tế như con để mắt tới nó, thật đúng là con gái nhờ phước của cha.
_Ba, ba mà cứ như vậy thì con sẽ méc dì chuyện ba về nước đi bar bị mấy em gái dụ lấy hết tiền cho coi.
_..!
Quả nhiên Tô Gia Đương liền im bặt. Nhìn sắc mặt của ba mình, Tuệ Mẫn cảm thấy hả hê trong lòng lắm. Chiêu này đúng là hiệu nghiệm. Hàn Phong buồn cười, không ngờ Tuệ Mẫn lại có người cha thú vị như vậy.
Kết thúc bữa ăn, Hàn Phong ngỏ ý muốn đưa Tô Gia Đương về khách sạn, nhưng ông nhất quyết từ chối.
_Hai đứa cứ về đi. Ba còn muốn đến thăm vài nơi.
Nói xong, ông rảo bước nhanh qua đường. Hàn Phong và Tuệ Mẫn đứng nhìn theo cho tới khi dáng ông hòa lẫn vào dòng người, mất hút.
Tô Gia Đương thả những bước vô định trên phố. Thượng Hải rộng lớn, xô bồ nhưng vẫn khiến ông thấy cô đơn, lạc lõng mỗi khi trở về. Giữa hàng trăm gương mặt xa lạ trên đường, chẳng thể tìm ra hình bóng quen thuộc năm nào.
Đột nhiên Tô Gia Đương quay lại, chỉ thấy phố xá đông đúc ồn ào, chẳng lẽ ông vừa bị ảo giác hay sao, nhưng rõ ràng là trong một khắc, ông đã nhìn thấy dáng dấp người muốn gặp. Rảo mắt xung quanh rồi thất vọng, Gia Đương tự chế giễu bản thân, đúng là ông đã tự huyễn hoặc quá nhiều.
Ở ngã tư cách đó không xa, Diệp Thanh đưa tay giữ chặt chiếc nón kiểu trên đầu trước cơn gió mạnh bất ngờ, đèn xanh vừa lên, bà nhanh chóng hòa vào dòng người đi nhanh qua đường.