Trên thảm đỏ, các diễn viên, ca sĩ, người mẫu nổi tiếng bận bịu tạo dáng vô cùng chuyên nghiệp trước ống kính tác nghiệp của cánh phóng viên. Nhiều người còn tranh thủ giao lưu kí tặng, chụp hình với khán giả hâm mộ đang đứng reo hò hai bên lối đi.
Những chiếc xe sang trọng đắt tiền lần lượt dừng lại thả khách ngay thảm đỏ bên ngoài. Toàn là doanh nhân thành đạt, họ tự tin đỡ lấy người đẹp của mình bước xuống xe. Ai ai cũng quần là áo lượt, đều mong muốn trở thành tâm điểm thu hút.
Giữa rừng người đông vui như trẩy hội, Gia Hân kiêu hãnh rực rỡ khoác tay Hạo Thiên đi vào trong. Cánh phóng viên lập tức đưa ống kính về phía họ.
Liền sau đó là xe của Hàn Phong. Như thường lệ, hôm nay anh vẫn xuất hiện cùng cô thư kí xinh đẹp của mình. Cả bốn người bọn họ đứng cùng nhau thật tạo ra cảnh tượng hiếm thấy. Nam thì phong độ, đĩnh đạc, nữ lại cao sang quý phái, thật khiến người ta lóa mắt. Gia Hân nhìn qua Tuệ Mẫn, trong lòng hơi giật mình, không ngờ mới không gặp chưa lâu, cô ta đã đẹp hơn trông thấy, đứng cạnh nhau thật không biết ai chín, ai mười. Lại nhìn thái độ thân mật của họ, Gia Hân lờ mờ đoán ra có điều mờ ám.
Đúng lúc Tuệ Mẫn quay lại, ánh mắt giao nhau. Gia Hân khẽ nhếch môi khinh thường. Dù sao cũng chỉ là thư kí cặp với sếp thôi mà, có gì hay ho, để xem sẽ được mấy tháng.
Tuệ Mẫn đoán được ý nghĩ của đối phương, cô chủ động kéo Hàn Phong sát vào mình, thì thầm gì đó vào tai anh, mắt vẫn liếc về phía Gia Hân như thách thức. Hàn Phong cười tươi rói, chẳng hề né tránh mà còn bày ra vẻ mặt dịu dàng đối đáp với Tuệ Mẫn. Gia Hân trong lòng khó chịu, muốn chứng minh gì chứ, đàn ông ai chẳng thích gái đẹp, cứ đợi xem, rồi anh ta cũng sẽ chán cô thôi.
Hạo Thiên quay qua thấy vợ đang xị mặt ra, liền ôm eo cô nói nhỏ vào tai
_Hôm nay Gia Hân của anh là đẹp nhất rồi.
Gia Hân lập tức vui vẻ, lại tự tin ngẩng cao đầu, trong lòng thầm dương dương tự đắc.
Sắp đến giờ trình diễn, các khách mời đã ổn định chỗ ngồi, háo hức đợi chờ. Gia Hân ngó nghiêng, ánh mắt chạm phải Bác Văn đang ngồi ở hàng ghế đầu đối diện bên kia thì không khỏi xốn xang. Hôm nay anh đẹp quá, mà không, phải nói là lúc nào anh cũng đẹp, thật cứ như yêu hồ trong truyền thuyết. Mắt nhìn thấy người ngồi bên cạnh anh, trong lòng lại cảm thấy vô cùng bức bối. Gia Hân thật chẳng hiểu Bác Văn chấm cô ta được ở điểm nào.
Hạo Thiên từ nãy giờ vẫn quan sát Thư Di, thấy cô không hề nhìn qua đây, cứ như biết rõ bản thân đang bị theo dõi vậy.
Nhưng Bác Văn thì nhìn ra ánh mắt kì lạ của ai kia đang hướng về phía vợ chồng anh. Bác Văn cố tình làm ra những cử chỉ động tay động chân thân mật, còn chủ động hôn lên má của Thư Di như muốn tuyên bố chủ quyền. Người ngoài nhìn vào họ như thấy một đôi uyên ương đang vô cùng hạnh phúc. Hạo Thiên thở dài, giật mình nhận ra mình vừa có chút thất vọng.
Âm nhạc đã trỗi lên, các người mẫu bắt đầu bước ra, sải chân tự tin trên sàn catwalk. Bộ sưu tập lần này lấy cảm hứng từ các nhân vật trong truyện cổ tích, pha trộn với tưởng tượng về một thế giới siêu thực. Phối cảnh sân khấu cầu kì, công phu khiến người xem tưởng như đang lạc vào một khu rừng ma quái bí ẩn, với phần nhạc nền ma mị dẫn dắt mọi người vào một không gian kì ảo đầy cuốn hút. Các khách mời liên tục trầm trồ. Họ thì thầm thảo luận, đánh giá từng bộ trang phục trên cơ thể người mẫu, cứ như đang thưởng lãm một tác phẩm nghệ thuật thực thụ.
Đến gần cuối chương trình, mọi người bắt đầu ồ lên phấn khích. Người mẫu vedette đã xuất hiện rồi. Cô ta mặc một bộ trang phục hoàn toàn là màu đen vô cùng ấn tượng. Dáng người cân chuẩn, bước đi uyển chuyển mượt mà. Mái tóc nhuộm màu bạch kim xoăn dài vào nếp. Dù mang mặt nạ kín bưng nhưng vẫn ngầm toát ra khí chất ngời ngời khiến người ta vô cùng tò mò.
Người mẫu đi được nửa đường thì đứng lại, tháo mặt nạ ra. Khán giả tiếp tục kinh ngạc. Dưới lớp mặt nạ là một gương mặt xinh đẹp như tranh vẽ. Các đường nét cân xứng, hài hòa đến mức hoàn hảo, cả thân hình toát ra khí chất như một nữ vương uy quyền, vừa xinh đẹp vừa xa cách. Cô gái này là ai, sao họ chưa từng biết mặt. Quả là một sự bất ngờ thú vị.
Hàn Phong nhận ra gương mặt này, anh nhìn về phía Bác Văn, thấy em trai mình vẫn dửng dưng. Thư Di khẽ mỉm cười hài lòng, đưa mắt lén nhìn về chỗ Hạo Thiên.
Khương Du xoay một vòng trên sân khấu, khoe hết vẻ đẹp của thiết kế trên người, ánh mắt chợt dừng lại trên người Hạo Thiên. Họ nhìn nhau, vài giây ngắn ngủi. Khương Du lại tiếp tục di chuyển. Tất cả khán giả đồng loạt đứng lên, vỗ tay tán thưởng rần rần. Kết thúc chương trình, các người mẫu xếp hàng đi ra chào khán giả. Khương Du rạng rỡ đứng cạnh giám đốc sáng tạo của hãng, bà Maria Grazia Chiuri, trông cô bây giờ đẹp quyền uy như một nữ hoàng. Tất cả mọi sự chú ý bên dưới đều đang dồn hết lên người cô.
Show diễn đã thành công như mong đợi. Mọi người bây giờ lại đưa nhau ra tham dự buổi tiệc nhẹ. Khương Du ở trong hậu trường cũng đã thay xong một bộ trang phục khác. Maria tiến lại ôm cô
_Chúc mừng em, Khương Du. Mọi người đều đang bàn tán về em đấy.
_Cảm ơn bà, Maria. Tôi thật sự cảm kích sự ưu ái của bà. Tôi muốn nói đây thực sự là điều tuyệt vời nhất mà tôi từng trải qua. Nó cứ như là giấc mơ thần tiên vậy!
Khương Du thực sự xúc động, cô sắp khóc đến nơi rồi. Được trình diễn cho hãng thời trang danh tiếng này chính là niềm mơ ước của tất cả người mẫu trên thế giới. Vậy mà cô lại làm được điều đó một cách dễ dàng.
Maria lại ôm lấy cô để động viên. Hôm qua cô người mẫu vedette của bà đột nhiên bị đau ruột thừa phải mổ cấp cứu. Bà đang lo sốt vó tìm người thay thế thì nhận được điện thoại của Bác Văn. Tam thiếu gia nhà họ Lục vốn là chỗ quen biết với bà lâu nay. Bà từng muốn mời cậu ta làm mẫu ảnh cho hãng nhưng Bác Văn đã từ chối.
Đúng lúc ngặt nghèo này, Bác Văn gọi điện muốn giới thiệu cho bà một người mẫu thay thế. Tuy cô ta chỉ là vô danh, nhưng khi vừa nhìn thấy hình, bà đã lập tức đồng ý ngay. Thiết kế đó của bà chính là để dành cho một người như thế này, bà chắc chắn như vậy. Cuối cùng vẫn là liều một phen, không ngờ lại quá thành công. Xem như bà may mắn mà cô gái này cũng quá tốt phước.
Lúc Khương Du bước ra bữa tiệc, cô dễ dàng nhận ra có rất nhiều ánh mắt đang âm thầm quan sát mình.
Tập hợp ở đây đều là những người thuộc tầng lớp thượng lưu, tinh anh, người bình thường không thể nào đặt chân vào đây được. Nhớ lại lúc làm mẫu ảnh ở Mĩ, cô cũng chỉ được tham dự vài sự kiện nhỏ lẻ. Quả nhiên, muốn thành công, ngoài tài năng còn cần thế lực nâng đỡ.
Khương Du vẫn còn choáng ngợp với không gian xa xỉ xung quanh, cô vẫn không thể tin được đây là sự thật. Lần này cô nhận lời đề nghị của Hạ Thư Di đó đúng là quá hời rồi. Thôi thì tới đâu hay tới đó, cứ tùy cơ ứng biến mà thôi.
Khương Du đảo mắt nhìn quanh, bất ngờ nhìn thấy Điền Hải Dung đang đứng nói chuyện với mấy người khác. Lúc nãy cũng có chạm mặt qua, nhưng Điền Hải Dung đó lại lờ đi như không quen biết. Thật không biết Thư Di đó làm cách nào mà mọi thứ cứ đầu xuôi đuôi lọt dễ dàng như vậy.
Lúc này, Thư Di đến gần Khương Du, giả bộ như đang gắp thức ăn
_Vừa rồi chị thể hiện tốt lắm!
_Nhưng tôi thấy anh ta chẳng có vẻ gì ấn tượng với màn vừa rồi.
_Yên tâm, một lát nữa, chị cứ tiếp cận anh ta. Nhớ, phải thật tự nhiên, đừng vồ vập quá.
_Thư Di, tôi không thể tin nổi tất cả chuyện này. Nó cứ như một giấc mơ vậy.
_Chị cứ tiếp tục mơ đi. Chỉ cần nhớ làm đúng thỏa thuận là được.
Phải rồi, thỏa thuận đó chính là Khương Du cô phải trở thành người phụ nữ của Lý Hạo Thiên. Khương Du lấy lại vẻ bình thản nhu mềm vốn có, chủ động đi về phía trước.
Lúc ngang qua Gia Hân, nhìn thấy một người phục vụ đang đi tới, Khương Du cố ý đụng vào anh ta, làm ly rượu trên khay đổ vào người, thấm ướt cả mảng lớn trên chiếc đầm
_Xin lỗi!
_Xin lỗi! Tiểu thư, cô có sao không?
Anh chàng phục vụ lo lắng, Khương Du cúi đầu tỏ vẻ áy náy
_Không, là lỗi của tôi. Xin lỗi!
_Tiểu thư, váy của cô...
_Tôi không sao!
Những người xung quanh đã bắt đầu để ý nhìn qua. Gia Hân nhận ra cô ta là vedette lúc nãy, không ngờ nhìn gần còn đẹp hơn nữa, cứ thanh thoát, nhẹ nhàng như một tiên nữ, liền nhìn qua Hạo Thiên, thấy anh vẫn một mặt im lìm, không biểu lộ cảm xúc gì, vô thức cảm thấy nhẹ nhõm.
Khương Du nhìn chiếc đầm bị ướt, liền đi về phía phòng vệ sinh. Ánh mắt Hạo Thiên nhìn theo, có phần phức tạp.
Khương Du đi vào phòng vệ sinh, dùng khăn cố lau khô vết ướt. Cũng may đó là vang trắng nên không đến mức khó coi. Cô lén nhìn ra cửa, vẻ mặt không che giấu sự thất vọng, có lẽ là thất bại rồi. Khương Du hít vào một hơi, lại đi ra.
Lúc ngang qua hành lang, bất ngờ bị một cánh tay mạnh mẽ kéo vào góc khuất. Lưng của Khương Du bị đè ép lên tường lạnh ngắt, đôi môi lập tức bị chiếm lấy, vô cùng cuồng vọng. Là Uông Hàm! Hôm nay anh ta cùng vợ đến đây, không ngờ nhìn thấy cô nhân tình cũ, lại không thể kiềm lòng. Lúc nãy thấy cô đi vào nhà vệ sinh, anh ta liền đi theo và trốn ở đây đợi cơ hội phục kích người đẹp. Khương Du hoảng loạn vùng vẫy, cô cắn mạnh vào môi anh ta đến bật máu.
_Buông ra!
"Bốp!"
Uông Hàm nổi điên tát mạnh một cái, Khương Du lảo đảo suýt té
_Đồ điếm, còn giả bộ thanh cao.
Khương Du lúc này ôm mặt sợ hãi thật sự, kế hoạch tiếp cận Hạo Thiên đã thất bại, giờ còn gặp phải tên điên này.
Uông Hàm thấy cô bị hù cho hết dám phản kháng thì liền sấn tới muốn thỏa mãn. Khương Du muốn chạy, nhưng ngặt nổi chiếc đầm dạ hội vướng víu, cộng với giày cao gót làm cô lực bất tòng tâm. Uông Hàm lúc này lộ rõ bản chất kẻ hám dục
_Ngoan nào, em quên chúng ta từng rất thân thiết sao?
Khương Du nhìn Uông Hàm tham lam úp mặt vào cổ mình hôn hít mà cảm giác ghê tởm buồn nôn dâng lên miệng, không lẽ cô lại xui xẻo đến mức này sao, nước mắt bất giác trào ra
_Không, buông ra, làm ơn...!
_Đừng lo, anh sẽ làm em sung sướng ngay thôi.
_..!
_Buông cô ấy ra!
Khương Du giật mình, giọng nói này là...
Uông Hàm bị phá ngang, không thèm nhìn lên mà còn ra giọng gắt gỏng
_Cút đi. Đừng làm phiền!
Hạo Thiên bước nhanh tới, túm lấy cổ áo Uông Hàm. Anh ta nhận ra người trước mặt, chưa kịp kinh hoàng đã lãnh ngay một đấm vào mặt, té bò càng ra sàn
_Lý tổng, khoan đã, chỉ là hiểu lầm...
Hạo Thiên không để anh ta giải thích, lại bồi thêm một đá vào bụng. Uông Hàm đau đớn gập người rên la.
_Cút!
Hạo Thiên lúc này cứ như quỷ sứ dưới địa ngục, giọng nói đã trở nên mất kiên nhẫn. Uông Hàm cố thu hết sức lực còn lại, bỏ chạy như ma đuổi.
Khương Du hoàn hồn, vội vàng chỉnh đốn lại trang phục, tóc tai trên người. Cô cúi đầu liên tục nói lời cảm ơn
_Cảm ơn anh, Lý tổng!
Xong rồi liền dợm bỏ đi
_Đứng lại!
_...?!
Hạo Thiên đi lại chắn trước mặt Khương Du, còn cô vẫn cúi đầu ý muốn lảng tránh
_Ngẩng đầu lên!
Khương Du mím môi, cô ngước mặt lên nhìn thẳng vào mắt anh. Giây phút đó, Hạo Thiên cảm giác như có gì đó nhiễu loạn trong lòng. Anh rút khăn tay đưa cho cô
_Nên lau mặt trước đi.
Khương Du cầm lấy, ngượng ngùng lí nhí
_Cảm ơn anh.
_Cô là người mẫu sao? Tôi chưa từng nhìn thấy cô.
_Không phải đâu, cô mẫu vedette hôm nay phải nhập viện, tôi chỉ là được người quen giới thiệu để thay thế diễn buổi này thôi.
Nói xong Khương Du lại hơi cúi mặt, xấu hổ
_Chắc là đã làm Lý tổng thất vọng...
_Không, cô làm rất tốt!
Khương Du kinh ngạc, anh ta nói vậy là đang khen cô ư?! Trong đầu cô bắt đầu nhen nhóm tia hi vọng. Hạo Thiên đưa ra một tấm danh thiếp
_Sáng ngày mai, 9h, cô hãy đến đây.
_Nhưng để làm gì ạ?
_Không phải tôi đã nói vừa rồi cô làm rất tốt sao. Cứ đến đó, sẽ có người hướng dẫn cho cô.
Anh nói xong thì liền bỏ đi trước. Khương Du nhìn theo dáng hình đó, lại nhìn tấm danh thiếp trên tay, bất giác bật cười. Hah, cô cứ như vậy mà đã thành công rồi sao?!
Gia Hân nhìn thấy Hạo Thiên đi ra thì liền chạy tới
_Thiên, nãy giờ anh đi đâu vậy?
_Anh đi lấy cái này cho em.
Hạo Thiên đưa một cái túi nhỏ cho cô, Gia Hân háo hức mở hộp bên trong ra, thấy ngay một sợi dây chuyền, mắt cô lập tức sáng rỡ
_Anh đặt riêng cho em đó. Hi vọng là em thích Dior.
_Cảm ơn anh, Hạo Thiên!
Gia Hân sung sướng ôm lấy anh, không ngại đặt lên môi nụ hôn.
Thư Di ở đằng xa đang đọc tin nhắn của Khương Du. Chỉ có vỏn vẹn một chữ "Done!" (Xong!)
Cô mỉm cười hài lòng nhìn về phía vợ chồng Hạo Thiên. Phạm Gia Hân, cô tát tôi, tôi sẽ bắt cô trả đủ cả gốc lẫn lời.