• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hạo Thiên vừa chạy vào bệnh viện thì đã trông thấy rất nhiều nhân viên cảnh sát đứng bao vây khu vực.



_Ba, chuyện này là sao?



_Hạo Thiên, xe của Tử Lan bị cài chất nổ. Có khả năng là liên quan tới người tên Diệp Thanh.



Là người phụ nữ tự nhận là chị em song sinh với mẹ của Thư Di?! Hạo Thiên đưa mắt nhìn xung quanh tìm kiếm



_Ba vợ của con đâu?



_Đang cấp cứu ở trong kia, bị sốc tâm lý nên ngất xỉu.



_Vậy còn...mẹ vợ?



Hâm Bằng lắc đầu, sự việc xảy ra quá đột ngột khiến ông vẫn chưa dám tin đây là sự thật



_Thi thể không còn nguyên vẹn.



_Ba đã lo liệu bên báo chí chưa?



_Con yên tâm. Ba đã thu xếp cả rồi. Nhưng mà Hạo Thiên, bây giờ làm sao để nói cho Gia Hân biết đây?



_..!



Hạo Thiên cũng thấy rối bời, đây đúng là tình huống nan giải. Gia Hân vừa mới xuất viện, tuổi thai chỉ mới hơn hai tháng, nếu cô ấy biết chuyện mẹ ruột chết bất đắc kì tử như vậy, không biết sẽ xảy ra chuyện xấu gì nữa.



_Chuyện đó cứ để con lo. Luật sư Phùng sắp tới đây rồi. Tạm thời ba và ông ta giúp con ở đây lo việc với cảnh sát được không?



_Được rồi, Hạo Thiên. Con đi đi. Chuyện ở đây cứ giao cho ba.



****



Tập đoàn Mercy, Lục thị, phòng chủ tịch



Tuệ Mẫn gõ cửa rồi đẩy nhẹ, ngó đầu vào. Hàn Phong nhướng mắt lên, mỉm cười



_Sếp vẫn chưa xong hả?



Hàn Phong đứng dậy, đi lại cửa bấm chốt khóa. Hành động của anh khiến Tuệ Mẫn hồi hộp. Cô lơ ngơ chưa biết sao thì đã bị anh bế bổng lên một cách nhẹ nhàng



_Phong, thả em xuống!



Tuệ Mẫn xấu hổ vỗ nhẹ lên vai anh, tiếng nói thốt ra cũng chỉ thỏ thẻ. Hàn Phong mặc kệ, ôm cô đi lại ghế sofa, để cô ngồi gọn lên đùi của mình, hai cánh tay vòng qua eo chắc chắn.



_Phòng có cách âm, em sợ cái gì chứ?



Gương mặt Hàn Phong càng nhìn càng mê, đến cả cái chớp mắt của anh cũng khiến Tuệ Mẫn xốn xang chứ đừng nói là hai người lại có hành động thân mật gần gũi như vậy, cô cảm giác được mặt và hai tai đang nóng bừng. Hàn Phong nhìn biểu hiện của cô thì rất thích thú



_Vẫn cứ mắc cỡ à? Có lẽ phải thường xuyên yêu em ở đây hơn thì mới quen được.



_Phong, anh đứng đắn chút đi. Đây là văn phòng đó.



_Nhưng anh là chủ tịch thì ai dám quản?!



_..!



Tuệ Mẫn biết rõ không nên tranh cãi với con người này vì đường nào cô cũng thua. Ai bảo anh là sếp của cô, bây giờ lại còn sắp là...chồng tương lai.



Hàn Phong úp mặt vào vùng xương quai xanh của Tuệ Mẫn hít hà khiến toàn thân cô run nhẹ



_Em đổi nước hoa mới à?



_Anh...không thích hả?



_Không, anh thích. Nhưng mà mùi này khiến anh muốn đè em ra ngay bây giờ bảo bối à.



_...



Tuệ Mẫn cảm nhận được thứ căng cứng giữa hai chân anh đang cọ xát, mấy cúc áo đầu tiên cũng bị anh cởi ra



_Phong!



Tiếng gọi ngọt ngào của cô khiến Hàn Phong càng tham muốn nhiều hơn. Anh kéo áo cô qua khỏi vai, vùi vào vùng da thịt trắng hồng thơm tho, cắn nhẹ



_Ư...



_Em mẫn cảm quá cưng à!



Câu nói có phần hư hỏng dụ người của anh khiến Tuệ Mẫn hoàn toàn bị khuất phục. Cô luồn tay vào mái tóc mềm mại của anh, mắt khép hờ sung sướng, cảm nhận chiếc lưỡi ướt át đang **** *** trên bầu ngực căng tròn.



_Anh muốn quá, bảo bối!



_Phong, không được! Chúng ta còn phải đến khách sạn đón ba.



_Vậy tối nay ngủ lại nhà anh.



Tuệ Mẫn giật mình, mấy lần trước đây đều ở nhà cô, bây giờ lần đầu tiên người lớn hai nhà gặp nhau để nói chuyện hôn sự, mà cô ngủ lại nhà anh thì quá đáng rồi. Hàn Phong đọc được ý nghĩ của người trong lòng



_Đừng ngại, không ai chê cười em đâu.



_Nhưng mà...



_Anh đã quyết rồi. Nếu không anh sẽ yêu em ở đây xong rồi mới đi đón ba.



Tuệ Mẫn im ỉm. Cô đúng là bị anh làm cho mê muội rồi. Trước đây cô tránh né anh bao nhiêu thì bây giờ si mê buông thả bấy nhiêu. Đúng là nói trước bước không qua mà.



****



Biệt thự Eden, Lục gia



Bác Văn giật mình kinh ngạc



_Vậy bây giờ nhà bên đó chắc đang rối tung rồi.



Lục Kiến Quốc trầm ngâm, ông vừa mới nhận được tin mật, báo về vụ nổ xe gần trung tâm IAPM, và kinh khủng hơn là người tử nạn chính là Dương Tử Lan.



_Diệp Thanh đó vừa xuất hiện thì đã có chuyện nghiêm trọng. Văn, con đã điều tra ra được gì mới mẻ chưa.



_Ngày mai, Mike Walker sẽ đến Thượng Hải, ông ta là bác sĩ trị liệu tâm lý cho Diệp Thanh giai đoạn sau phẫu thuật. Ông ta đã gửi trước cho con một số tài liệu về bà ta, cũng như có khẳng định Diệp Thanh mắc chứng tâm thần phân liệt dạng hoang tưởng. Nếu điều này đúng, hi vọng chúng ta sẽ sớm tìm ra cách để chặn đứng được hành động bà ta.



_Có thể Mike sẽ giúp ích được cho cảnh sát Thượng Hải. Tạm thời tối nay, ba của Tuệ Mẫn sẽ tới nhà dùng cơm. Trước mắt con đừng nói chuyện của Tử Lan với Thư Di.



_Con biết rồi.



Lúc này Thư Di ở trong phòng đang gọi video call với Khúc Chỉ Hàm



_Thư Di, A Bân hình như sắp cầu hôn mình đó.



_Thật vậy hả, chúc mừng cậu, Chỉ Hàm.



_Nhưng mình chưa chắc sẽ đồng ý đâu.



_Cậu định "hành" A Bân nữa hả?



_Ai bảo anh ấy làm khổ mình trước. Giờ có dịp mình phải trả đũa cho đỡ tức chứ.



_Cậu thù dai quá Chỉ Hàm.



_Nhưng mà Thư Di cậu đừng lo. A Bân cũng đã nói nếu mình từ chối thì anh ấy sẽ cầu hôn lại lần 2, nếu bị từ chối nữa thì tiếp tục cầu hôn lần 3, tới khi nào mình chịu nhận lời thì thôi.



Thư Di bật cười, từ khi nào mà A Bân bặm trợn không sợ trời không sợ đất lại bị "hành" cho lên bờ xuống ruộng vậy chứ.



_Được rồi, Thư Di, A Bân nấu ăn sắp xong rồi, mình ra phụ anh ấy một chút đây.



_Ừ, bye bye Chỉ Hàm.



_Bye bye Thư Di! Yêu cậu!



Thư Di để ipad lên bàn, bất giác mỉm cười. Sau khi xuất viện, Chỉ Hàm đã đưa Việt Bân đến ở nhà mình để tiện bề chăm sóc, cũng là để hai người có nhiều thời gian bù đắp tình cảm. Đợi khi Việt Bân hoàn toàn khỏe mạnh, họ sẽ qua Anh để gặp mặt ba mẹ Chỉ Hàm.



...



_Thư Di!



_Mẹ! Là mẹ phải không?!



_Con gái ngoan, mau lại đây nào.



Thư Di chạy nhanh tới, nhưng càng chạy thì bóng người ấy càng xa, mãi vẫn không đuổi theo kịp.



_Mẹ ơi, đợi con với.



_Thư Di!



Có tiếng người gọi sau lưng, Thư Di quay lại



_Mẹ?!



_Không, ta là Diệp Thanh, dì của con.



_...



_Thư Di, mau đi với dì.



_Đi đâu?



_Đi gặp mẹ con. Không phải con luôn muốn gặp mẹ sao? Tới đây nào, dì đưa con đi gặp mẹ.



_Không! Tôi không muốn đi với bà.



Thư Di nhìn thấy Diệp Thanh nắm tay mình lôi đi, cô hét lên kháng cự, nhưng lời không phát ra thành tiếng. Chỉ thấy bà ta cố gắng lôi mình vào một căn nhà đang bốc cháy dữ dội. Thư Di hoảng sợ càng vùng vẫy muốn thoát ra nhưng Diệp Thanh lúc này quay lại, trưng ra bộ mặt đầy sẹo ghê rợn



_Đi nào, về nhà thôi. Đây vốn là nơi con thuộc về mà.



_Thư Di!



Cô giật mình quay lại nhìn thấy Bác Văn đã đứng phía sau



_Văn, sao anh lại ở đây?



Nhưng chưa kịp nghe trả lời thì đột nhiên một tiếng nổ lớn vang lên ngay chỗ anh đứng



_Không!!!!



...



Thư Di bừng tỉnh, cô chớp mắt liên tục, nhận ra mình vừa ngủ quên. Tim đập bình bịch dồn ép, cả cơ thể như bị rút cạn sức. Thư Di cố ngồi dậy, với lấy cốc nước trên bàn cạnh giường, uống cạn.



_Cạch!



Cửa phòng mở ra, thân ảnh quen thuộc của Bác Văn xuất hiện ngay cửa. Thư Di liền cảm thấy thở phào nhẹ nhõm. Chỉ là mơ, may quá, chỉ là mơ thôi. Nhưng chút tâm tình đó không lọt khỏi đôi mắt tinh tường của anh



_Em lại mơ?!



Thư Di chỉ gật đầu, cô thở dài một hơi, ngồi dựa vào thành giường. Bác Văn không chịu được liền tiến đến ôm lấy



_Em mơ thấy gì vậy Thư Di?



_Không có gì, chỉ là mơ hồ như mấy lần trước thôi.



Thư Di không dám nói ra, cô sợ.



_Ông xã, anh có tin lời bà Diệp Thanh đó không?



_Tin chuyện gì?



_Bà ấy nói sự may mắn của em là lời nguyền rủa.



_...



_Lúc nhỏ, khi nghe ba nói chuyện, em cũng đã nghi ngờ. Vì nếu em may mắn thì tại sao ba mẹ ruột vẫn chết. Bây giờ nghĩ lại, mẹ em cũng bị người ta bỏ rơi. Hình như không có ai muốn nhận sự may mắn này cả.



Bác Văn cau mày, anh không thích Thư Di có những suy nghĩ tiêu cực như vậy.



_Thư Di, bây giờ gia đình này chính là người thân của em. Em chỉ cần biết như vậy là được, đừng để tâm đến những chuyện khác.



_Văn, nếu lời của Mike đúng thì Diệp Thanh đó trở về đây chắc chắn là muốn nhắm vào chúng ta.



_Đợi đến khi gặp được ông ta, chúng ta sẽ có thể hiểu rõ động cơ của Diệp Thanh đó là gì.



_Đáng lý em không nên lộ diện. Giờ nghĩ lại, hình như từ ngày em xuất hiện đã làm cho cuộc sống của nhiều người bị ảnh hưởng. Giờ lại dẫn dụ thêm một Diệp Thanh lai lịch bất minh...Ái!



Thư Di kêu lên vì đau. Bác Văn bóp nhẹ làn môi dưới của vợ, đè cô nằm xuống, áp lên môi cô ngăn cô nói tiếp



_Ưm..



Thư Di cảm nhận một chút bực dọc và tức giận trong nụ hôn của anh



_Hình như anh đã quá nuông chiều em rồi, vợ à. Nếu em rảnh rỗi để nghĩ đến mấy thứ vớ vẩn đó thì chi bằng tập trung tạo ra em bé đi!



Thư Di tròn mắt nhìn Bác Văn, gương mặt anh thật gần, khiến cô cảm nhận yêu thương đang đong đầy. Thư Di câu lấy cổ anh kéo xuống, hôn lên chóp mũi cao vút



_Ông xã, em yêu anh!



Bác Văn hơi ngạc nhiên nhưng trong đôi mắt lộ rõ niềm hạnh phúc. Anh hôn lên khắp mặt cô, cử chỉ cũng đã dịu dàng hơn



_Thư Di, anh sẽ bảo vệ cho em.



_...



Thư Di không dám nói ra những bất an trong lòng, từ ngày những giấc mơ kì lạ đó quay lại, cô đã biết chắc chắn sẽ có chuyện. Nay thì Diệp Thanh đã xuất hiện, Thư Di càng sợ hơn. Cô không muốn ai vì mình mà gặp chuyện, đặc biệt là người đàn ông này. Bác Văn, nếu một ngày buộc phải lựa chọn, em sẽ là người hi sinh. So với nỗi sợ mất anh, em càng không muốn phải sống một mình trên đời, cảm giác đó thật sự rất kinh khủng.



_Đừng suy nghĩ nữa vợ.



Lời của Bác Văn nghe du dương thật êm tai khiến Thư Di chỉ muốn đắm chìm. Anh âu yếm nhìn vợ, dịu dàng phủ lên môi cô mật ngọt của yêu đương, vùi sâu vào trong cô, khắc lên da thịt những vết tích nồng nhiệt.



_Ông xã...



_Thư Di, đợi giải quyết xong chuyện lần này, anh nhất định sẽ làm em mang thai!



Ngoài kia dù có muôn ngàn khó khăn gì, nhưng đều phải dừng lại trước cánh cửa kia. Trong căn phòng này, chỉ có dư vị tình yêu nhiệt thành, mãnh liệt.



****



Biệt thự Rosemary



_Thiếu phu nhân, có người gửi cho cô cái này.



_...?!



Gia Hân đón lấy từ tay quản gia, đưa lên tai lắc lắc



_Ai gửi cho tôi vậy?



_Một người đàn ông ạ. Anh ta dặn phải đưa tận tay cho cô.



Quản gia nói xong thì lui ra. Gia Hân nổi máu tò mò, mở hộp ra. Thì ra là một chiếc điện thoại, Gia Hân cầm lên, bất ngờ chuông đổ liên hồi. Gia Hân ấn nút nghe



_Phu nhân Lý tổng?!



_Bà là ai?



_Phu nhân mau quên quá, chúng ta đã từng gặp nhau ở trung tâm thương mại IFC, cô người mẫu Khương Du đó, cô nhớ ra chưa?



Gia Hân đã hiểu ra, là người phụ nữ với gương mặt kì dị nói những lời đầy ẩn ý



_Bà muốn gì?



_Ha ha, phu nhân của Lý tổng thẳng thắn quá. Tôi chỉ muốn thông báo cho cô một tin không được vui.



Kiểu nói chuyện câu nhử của Diệp Thanh thành công khiến Gia Hân nôn nóng



_Là tin gì?



_Mẹ cô, bà Dương Tử Lan...



_..?!



Sự im lặng kéo dài làm Gia Hân sôi sục



_Mẹ tôi làm sao?



_Bà ấy chết rồi!



_...



Gia Hân cảm giác như có luồng điện xẹt qua đầu, đau điếng.



_Bà nói dối! Tôi không tin, bà là ai, tại sao lại dám bịa đặt chuyện kinh khủng như vậy?



_Cô có thể hỏi chồng mình để kiểm chứng sự thật. Ha ha...



_Không! Nói dối! Rõ ràng là nói dối!



Gia Hân hét lên, quăng luôn chiếc điện thoại vào tường. Quản gia hốt hoảng chạy vào



_Thiếu phu nhân, cô có sao không?



_Chú.., Hạo Thiên đâu?



_Thiếu gia ra ngoài chưa về ạ.



_Điện thoại, đưa cho tôi điện thoại, tôi phải nói chuyện với anh ấy ngay.



Quản gia nhìn thấy cô hoảng loạn thì vô cùng lo lắng, dù chưa biết lý do là gì nhưng ông cũng vội vàng lấy chiếc điện thoại để trên bàn đưa cho cô. Gia Hân chộp lấy, bấm số của Hạo Thiên. Chuông đổ liên hồi, nhưng không ai bắt máy. Gia Hân kiên nhẫn gọi lại, những ngón tay bắt đầu run rẩy.



_Hạo Thiên, nghe máy đi. Làm ơn!



****



Lục Kiến Quốc và Trần Lộ Khiết niềm nở ra tận cửa đón chào khách quý. Tô Gia Đương lần đầu đến biệt thự của Lục gia, chỉ mới nhìn sơ bề thế, nhưng trong lòng cũng phải thầm tán dương



_Anh Tô, xin mời vào trong.



_Cảm ơn anh chị, thật ngại quá. Tôi từ Canada trở về, chỉ có chuẩn bị một ít đông trùng hạ thảo Tây Tạng và huyết yến để anh chị dùng tẩm bổ.



_Khách sáo quá rồi, xin mời.



Tuệ Mẫn nhìn thấy người lớn hai bên đều vui vẻ thì trong lòng cũng bớt căng thẳng. Dù sao đây cũng là cuộc gặp gỡ quan trọng. Hàn Phong ghé sát vào cô nói nhỏ



_Anh đã nói là em cứ làm quá!



_..!



Tô Gia Đương đi vào nhà đúng lúc Thư Di từ dưới bếp đi lên, bưng theo tô canh nóng



_Cháu chào Tô lão gia.



Tô Gia Đương nhìn về nơi phát ra tiếng nói, trong lòng thầm giật mình. Sao lại có người giống người kì lạ đến như vậy. Trong khoảnh khắc, ông cứ ngẩn ra nhìn người đối diện. Thư Di cũng nhận ra thái độ khác lạ của người mới đến, nhất thời lúng túng



_Cháu là...



_Cô ấy là vợ của cháu.



Bác Văn từ trên lầu đi xuống, lại gần ôm lấy eo vợ, cúi chào vị khách mới



_Chào chú Tô. Cháu là Lục Bác Văn, còn đây là vợ cháu, Hạ Thư Di.



Tô Gia Đương nhận ra mình đã thất thố, ông vội điều chỉnh thái độ



_Ra là em trai và em dâu của Hàn Phong. Xin lỗi, lúc nãy chú nhìn cháu rất giống một người quen cũ, chắc là làm cháu khó xử rồi.



_Không sao đâu ạ. Người giống người là chuyện bình thường thôi, phải không ông xã?



Thư Di nhìn qua Bác Văn, lại thấy anh vẫn chăm chăm nhìn Tô Gia Đương, có vẻ hiếu kì



_Đúng vậy. Chú Tô không cần áy náy. Đều sắp là người một nhà rồi.



Lúc này, thức ăn đã được dọn lên, mọi người bắt đầu ngồi vào bàn. Chuyện Hàn Phong và Tuệ Mẫn thì ai cũng đã biết, nên đây chỉ là buổi gặp mặt thủ tục. Mọi người đã sớm xem nhau như người thân nên bầu không khí nói chuyện khá ấm cúng gần gũi. Khác với ngày thường, suốt cả bữa ăn, Thư Di khá kiệm lời, còn Bác Văn vẫn để ý đến Tô Gia Đương, thỉnh thoảng còn nhìn qua Tuệ Mẫn, trong đầu anh vẫn nhớ như in biểu hiện bất ngờ của Tô Gia Đương khi vừa nhìn thấy Thư Di.



****



Đến tối mịt, Hạo Thiên mới trở về nhà, vừa vào cửa, đã nghe tiếng Gia Hân la hét trong phòng



_Các người tránh ra, tôi muốn về nhà!



_Thiếu phu nhân, cô bình tĩnh lại đi. Thiếu gia cũng sắp về tới rồi.



_Có chuyện gì vậy?



_Thiếu gia!



_Hạo Thiên!



Hạo Thiên ra hiệu cho quản gia và người hầu rời đi. Anh lại gần quỳ xuống bên cạnh vợ



_Em làm sao vậy Gia Hân?



_Thiên, mẹ của em, anh mau nói cho em biết, có phải bà ấy gặp chuyện gì rồi phải không?



_Ai nói với em như vậy?



_Không ai nói cả. Từ lúc về nhà, em vẫn không liên lạc được với họ. Thiên, có phải anh đang giấu em chuyện gì không?



_Gia Hân, bình tĩnh đi em!



Hạo Thiên ôm lấy cô, cảm nhận được sự hoang mang tột độ của người trong lòng. Anh cảm thấy thật khó để mở lời



_Gia Hân, em phải hứa là thật bình tĩnh.



_...



Gia Hân cảm thấy như hô hấp đã ngưng lại, câu nói của người đàn bà kia cứ vang vọng trong đầu cô



_Gia Hân, mẹ em bị tai nạn, mất rồi!



_...!



Từng giây kéo dài trôi qua. Trái với suy nghĩ, Hạo Thiên không thấy Gia Hân phản ứng gì cả. Anh nhẹ đẩy cô ra



_Gia Hân, em ổn chứ?



Hạo Thiên thấy vẻ mặt thất thần kì lạ của cô thì vô cùng lo lắng. Gia Hân lúc này mới lắp bắp thành lời



_Mất...mất rồi?!



_Gia Hân!



_Không! Không!...



Gia Hân luôn miệng lẩm bẩm, đầu óc cô bây giờ rơi vào một vùng trắng xóa.



...



_Thiên, mẹ em đâu? Anh gọi cho mẹ chưa?



_Sao mẹ nói sẽ đến thăm em mà. Em không gọi được cho mẹ.



_Thiên,..



_Gia Hân, tỉnh lại đi em!



Hạo Thiên đau lòng ôm cô vào lòng. Từ lúc tỉnh lại, cô cứ như kẻ mất trí, luôn miệng hỏi những câu kì lạ.



_Gia Hân, mẹ mất rồi. Đây là sự thật. Em phải chấp nhận nó.



Gia Hân gục trên vai anh, nước mắt bây giờ mới bắt đầu lăn xuống



_Hạo Thiên, anh nói dối! Đến cả anh cũng nói dối!



_Gia Hân...



****



"Ngày hôm qua, một vụ nổ lớn đã xảy ra gần trung tâm thương mại IAPM, quận Từ Hối khiến ít nhất một người tử vong và nhiều người khác bị thương. Phía cảnh sát cho hay đang điều tra theo hướng đây có thể là hành vi khủng bố của những phần tử thù nghịch chống đối chính phủ cầm quyền".



Tang lễ của Dương Tử Lan được diễn ra trong bí mật, chỉ có thân quyến được tham dự. Tin tức truyền thông loan ra nhằm mục đích đánh lạc hướng dư luận và phía cảnh sát cũng đang âm thầm vào cuộc truy lùng tung tích của Diệp Thanh. Lục Kiến Quốc nhìn Gia Hân ngồi trên xe lăn, vẻ mặt vô hồn như người mất trí, lại nhìn qua Vĩ Thành đang đứng kế bên con gái. Chỉ mới hai ngày mà râu ria đã mọc tua tủa, người ngợm xuống sắc, tiều tụy thấy rõ.



_Bốn người chúng ta, cuối cùng sao lại thành ra thế này chứ?



Hâm Bằng thở dài, cuối cùng chính Vĩ Thành cũng phải trải qua nỗi đau khổ mà chính ông đã phải chịu cách đây gần 30 năm



_Chuyện năm đó, sao chú lại giấu tôi?



_Nếu tôi nói ra, thì anh sẽ làm gì, sẽ giết chết Vĩ Thành hay là Khởi Nguyệt để trả thù cho Triệu Đình?! Làm như vậy, sẽ lại có thêm một đứa trẻ chịu cảnh mồ côi. Anh đành lòng sao?



_Tôi đã tiếp tay hại chết cô ấy, và cả Hạ Quân Tường.



_Anh Bằng, chấp niệm của anh với Triệu Đình là quá lớn. Lúc hai người đến với nhau, anh đã phải nghĩ đến hậu quả rồi chứ. Nhưng anh vẫn không chịu buông tay. Lúc đó tôi đã luôn thắc mắc, người khôn ngoan như anh, cuối cùng tại sao lại để cho lý trí bị che mờ như vậy.



Lời Kiến Quốc nghe qua như đang âm thầm trách móc. Đúng vậy, năm xưa, Hâm Bằng vì quá tham vọng, nên không đành lòng buông bỏ Triệu Đình, cuối cùng lại khiến cô ấy chết thảm. Còn bản thân mình lại trở thành thông gia với kẻ giết người. Thật đúng là oan nghiệt.



_Đến tận bây giờ mà anh vẫn cứ luôn nhớ đến Triệu Đình. Tôi khó mà tưởng tượng nổi là anh dám dùng thủ đoạn hạ độc Vĩ Thành, nếu ông ta chết, thì bây giờ anh làm sao ăn nói với Gia Hân đây anh Bằng?



_Kiến Quốc, chú quá lương thiện, còn tôi thì không làm được như vậy. Tôi chính là muốn Vĩ Thành sống dở chết dở, có như vậy, mới bù lại những tội ác mà hắn đã gây ra.



Kiến Quốc thầm lắc đầu thất vọng vì không thể khiến đàn anh của mình từ bỏ sự cố chấp.



Gia Hân khóc nấc nghẹn ngào khi quan tài từ từ được đưa vào lò hỏa táng. Hạo Thiên phải giữ thật chặt để ngăn cô ngã quỵ. Bên ngoài, bầu trời vẫn rải nắng vàng soi sáng xuống khắp nhân gian, chỉ tiếc là lòng người nơi đây đã sớm nguội lạnh từ lâu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK