Lúc năm người bước ra ngoài sân đã thấy ba chiếc xe chờ sẵn. Lục Kiến Quốc quay sang dặn dò
_Alex, cậu lên xe trước đi, người của ta sẽ đưa cậu về.
_Cảm ơn Lục lão gia.
Alex lúc này đã hoàn toàn tỉnh rượu, quay sang ôm chào tạm biệt vợ chồng Bác Văn, đến chỗ Việt Bân, Alex vừa đưa tay ra thì Việt Bân đã lập tức thủ thế, trừng mắt đe dọa khiến Alex đành phải giơ tay cười cầu hòa, nhớ lại chuyện xảy ra, đúng là có hơi mất mặt.
Nhìn chiếc xe chạy đi rồi, Kiến Quốc lại nói
_Ba đứa cũng về đi.
Thư Di bước tới gần ông, cúi đầu tỏ vẻ áy náy
_Con xin lỗi ba. Lại khiến ba phiền lòng rồi.
Lục lão gia vẫn một mặt thản nhiên, dù sao đây cũng không phải lần đầu. Đối với ông, chuyện Thư Di đánh người vẫn tốt hơn là bị người đánh. Và quan trọng nhất là tất cả đều lành lặn, vậy là tốt rồi.
_Thôi được rồi, mấy đứa mau về đi.
Cả bốn người đều lên xe, nhập vào đường chính.
Trên đường về, Việt Bân ngồi ở ghế trước, vợ chồng Bác Văn ngồi phía sau. Cả ba người đều giữ im lặng cho tới khi đến nơi. Tài xế thả người xuống trước cửa nhà xong cũng lập tức rời đi.
Thư Di lên phòng liền đi tắm ngay, vẫn dửng dưng không nói nửa lời. Bác Văn thấy cũng không cần vội vã gì, dù sao cô cũng đã về nhà an toàn. Anh đành lấy quần áo qua phòng khác.
Lúc về lại phòng mình, thấy cô đang lui cui sấy tóc. Bác Văn bước tới gần giành lấy máy sấy làm Thư Di tròn mắt ngạc nhiên. Anh không nói không rằng, cứ vậy mà ngồi xuống phía sau, bắt đầu sấy tóc cho vợ. Thư Di cũng ngoan ngoãn ngồi im, nhắm mắt tận hưởng sự chăm sóc của anh. Cô ngửi được mùi thơm trên người chồng mình, là Versace The Dreamer, cô đặc biệt yêu thích nốt hương này, thật chỉ muốn hít hà hưởng thụ mãi thôi.
Bác Văn nhìn tóc vợ mình nay đã dài ra đến nửa lưng, cô vẫn giữ thói quen nhuộm màu, nhưng màu sắc lần này đã nhẹ nhàng, đỡ chói mắt hơn. Hình ảnh ấn tượng của Thư Di lúc ở quán ăn lại hiện ra trong đầu làm Bác Văn có cảm giác nhoi nhói nơi lồng ngực. Đúng là không thấy tận mắt thì sẽ không tài nào tin nổi. Nhớ đến lời mẹ nói, anh tự hỏi không biết thời gian trước đây, cô đã sống như thế nào.
Một cô gái nhỏ nhắn lúc nào cũng bày ra vẻ mặt vui vẻ, yêu đời, lúc nào cũng muốn chứng tỏ bản thân mạnh mẽ trước mặt người khác, chắc hẳn phải rất khổ tâm. Bác Văn dư biết đằng sau nụ cười của cô là muôn ngàn nỗi niềm không thể bày tỏ, vậy mà anh lại nóng vội chỉ nghĩ cho bản thân mình.
_Ông xã, em xin lỗi!
Bác Văn ngỡ ngàng, anh tắt máy sấy, xoay người Thư Di lại để cô đối diện trong lòng mình. Cô ngước lên nhìn anh, đôi mắt trong veo sáng lấp lánh, ngập ngừng phân bua
_Lúc chiều, Alex gọi, nói muốn ăn đồ hàng phố nên rủ em theo cho vui, mà tại vội quá nên quên luôn điện thoại. Em cứ nghĩ là anh sẽ về trễ, với lại, em nghĩ có Việt Bân đi cùng thì sẽ không sao.
Bác Văn vẫn im lặng, cô nàng này là đang cố giải thích với anh đây mà. Sao em lại nghĩ là anh sẽ về trễ, chẳng lẽ em nghĩ anh có thể đi đâu hả Thư Di?! Em vẫn có thể gọi điện hay nhắn tin trước cho anh mà. Lại còn ra ngoài mà không báo với quản gia. Tiểu yêu này rõ ràng là đang tìm cách lấp liếm cho qua chuyện đây mà. Bác Văn cứ im ỉm nhìn cô, Thư Di thấy anh không chịu nói gì, lại xị mặt xuống
_Ông xã, anh đừng giận nữa mà.
Lúc nào cần ngọt ngào, cô đều gọi anh bằng "ông xã", y như rằng lập tức có tác dụng. Bác Văn thừa nhận bản thân không thể cưỡng lại được sự dụ dỗ này. Thôi được rồi, lần này anh cũng là người sai, nên coi như huề, không thèm tính với cô nữa. Anh ôm gọn cô vào lòng, vùi mặt vào mái tóc thơm hương
_Thư Di, anh không phải giận em. Nhưng em cứ làm anh lo lắng phát điên có biết không?
_...
_Dù cho có Việt Bân đi cùng thì sao, nếu hôm nay anh không đến kịp hoặc là đám người kia đông hơn thì thế nào? Anh đã từng nói em không được để bản thân bị thương, nhưng em cứ tự đưa mình vào chỗ nguy hiểm như vậy thì anh làm sao yên tâm được!
Thư Di ở trong vòng tay ấm áp của anh đã bắt đầu lâng lâng vì hạnh phúc. Bác Văn đẩy nhẹ cô ra, giữ lấy mặt, hôn lên môi
_Anh xin lỗi đã bỏ em lại một mình. Từ giờ trở đi, em muốn như thế nào, anh đều chiều theo hết. Vợ à, chỉ cần em thoải mái, điều kiện gì anh cũng sẽ đồng ý.
_...
Thật ra Bác Văn cuối cùng đã nghĩ thấu đáo rồi, anh đã đoán được lý do Thư Di chưa muốn sinh con. Chắc chắn là vì sợ đứa bé sẽ di truyền năng lực khác thường của mẹ nó. Anh suýt quên mất là cô vốn đặc biệt như thế nào. Thư Di có lẽ không muốn xảy ra bất trắc gì với đứa nhỏ nên mới quyết định như vậy.
Thư Di nở nụ cười hạnh phúc. Cô vòng tay lên cổ anh, thủ thỉ
_Ông xã, cho em thêm chút thời gian, em nhất định sẽ sinh cho anh mấy bảo bảo đáng yêu.
Bác Văn mát lòng siết chặt hơn, trao cho cô nụ hôn nồng nhiệt kéo dài. Thư Di trong lòng cũng đã vui trở lại, thật ra, chuyện điện thoại, đúng là cô đã cố tình để ở nhà. Nhưng mà Bác Văn chắc chắn đã biết cô nói xạo rồi.
Tuy nhiên, có lẽ anh không đoán được chuyện cô đã biết anh lén cài định vị vào điện thoại và xe của mình. Lúc cô bỏ đi vì chuyện của Khương Du, không ngờ anh lại nhanh chóng tìm được cô ngay sau đó, nên Thư Di đã ngờ ngợ ra vấn đề, bèn nhờ Việt Bân kiểm tra, đúng là phát hiện bên trong xe có gắn một thiết bị định vị GPS cực nhỏ. Việt Bân tiện thể kiểm tra luôn điện thoại của cô, kết quả cũng y chang.
Sau này, khi nhận được chiếc vòng tay Tiffany, Thư Di đa nghi nên đã lén kiểm tra cho chắc, không ngờ là trong chiếc vòng thật sự có thiết bị định vị cá nhân.
Lúc đó Thư Di cảm thấy khá sốc, cô không ngờ Bác Văn lại tự tiện xâm phạm riêng tư của mình quá đáng như vậy, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cô vẫn quyết định để yên như cũ. Có lẽ do Bác Văn lo lắng thái quá mà thôi. Cô cứ giả vờ cho anh yên tâm, cũng chẳng hại gì.
Lúc Alex rủ đi ăn, Thư Di đang buồn nên mới nảy ra ý cố tình không đi xe nhà và bỏ điện thoại lại. Chỉ đeo mỗi vòng tay, vừa để Bác Văn có thể tìm được cô, vừa tránh làm anh nghi ngờ. Chỉ là cô không ngờ sẽ gặp anh trong cảnh éo le như vậy.
Bác Văn mải mê tận hưởng sự ngọt ngào trên môi vợ, đến khi sực nhớ ra mới chịu rời
_Thư Di, anh có cái này dành cho em.
Bác Văn với tay lấy cái túi lớn bên cạnh, Thư Di nhìn theo, bắt đầu nổi cơn tò mò. Lúc chiều cô không có tâm trạng để ý đến nó, giờ nhìn thấy rõ dòng chữ Vera Wang in trên túi, tim cô bắt đầu hồi hộp.
Bác Văn nhìn cô cười cười ra vẻ bí hiểm, anh lôi chiếc hộp to đùng màu trắng bên trong ra. Thư Di gần như chắc chắn đã biết đó là gì rồi. Cô bứt rứt tay chân muốn mở ra ngay.
Bác Văn giở nắp hộp, lôi ra một bộ váy cưới màu trắng, ướm thử lên người vợ
_Vừa ý em không bảo bối?
Nét mặt Thư Di giãn ra, rạng rỡ hết mức có thể. Chuyện này thật đúng là như một giấc mơ vậy. Cô hết nhìn anh lại nhìn chiếc đầm trên tay, mân mê lớp vải mềm mịn, cảm giác sướng rơn vô cùng. Bác Văn nhìn Thư Di hớn hở như đứa trẻ nhận được quà sinh nhật thì rất hài lòng
_Anh biết em thích làm cô dâu của Vera Wang nên đã nói với chị cả. Chị ấy đã sang tận New York gặp trực tiếp bà ấy để cùng thảo luận thiết kế riêng cho em. Vẫn còn một bộ nữa, nhưng đợi chị cả về nước sẽ đem theo luôn.
Nói xong, anh kéo tay Thư Di xuống giường
_Lại đây, anh muốn em mặc thử nó xem thế nào.
Bác Văn tự tay thay áo cho vợ. Nhìn anh cẩn thận kéo khóa lên cho mình, Thư Di biết cô đã không chọn lầm người. Bác Văn chỉnh lại phần đuôi váy, rồi vén hết tóc của cô ra sau, cài lên chiếc lúp dài đồng bộ.
Thư Di ngẩn ngơ nhìn mình trong tấm gương lớn. Tâm trạng bây giờ hồi hộp chẳng khác gì Lọ Lem chuẩn bị đi dự tiệc. Chiếc váy cưới cúp ngực đơn giản ôm gọn lấy phần trên, khoe ra xương quai xanh quyến rũ. Phần trước ngực trái xếp dún vải tạo nếp gợn sóng nổi 3D, kéo xuống qua hông lệch về bên phải, phần eo bên trái thắt một cái nơ bản to. Tùng váy xếp nếp chồng chéo lên nhau, tạo độ phồng nhẹ, vừa phủ qua gót chân. Chất liệu lụa chiffon cao cấp tạo cảm giác vô cùng nhẹ nhàng, thoải mái cho người mặc mà vẫn sang trọng, tinh tế. Bác Văn lùi ra ngắm nghía, gật gù khen ngợi
_Rất đẹp!
_Thật không?!
Thư Di đỏ mặt mắc cỡ, quả đúng là người đẹp vì lụa, đến cô còn không tin được mình trong gương. Bác Văn đi tới tủ đồ lớn, lại lấy ra một cái túi nữa. Lần này, anh đem một cái ghế đến cho Thư Di ngồi xuống, rồi tự tay mở hộp đồ kia, lấy ra một đôi giày cao gót trắng đính pha lê lấp lánh. Anh ngồi xuống, nhẹ nhàng cầm lấy chân cô xỏ vào
_Lọ Lem phải mang giày cưới của Jimmy Choo thì mới có thể trở thành công chúa được.
Thư Di đi từ bất ngờ này tới bất ngờ khác. Cô ngỡ ngàng nhìn Bác Văn cứ như hiện thân của bà tiên đỡ đầu trong truyện cổ tích vậy. Tuy cô không phải xa lạ gì với những thương hiệu cao cấp, xa xỉ này nhưng mà nhìn Bác Văn tự thân chuẩn bị tất cả cho cô rõ ràng là cũng tốn không ít tâm tư rồi. Thư Di nhìn những viên pha lê Swarovski lấp lánh trên đôi giày, cảm giác như mình đang mơ một giấc mơ hoang đường nhất trên đời.
_Ngạc nhiên phải không? Là Việt Bân nói cho anh biết những sở thích của em đó. Anh ấy còn nói em có thể...uống rượu bia thay nước được nữa, vợ à!
Bác Văn ngẩng đầu lên, nheo nheo đôi mắt, có ý chọc ghẹo. Thư Di như nín thở, cô xấu hổ làm bộ ngó lơ. Nói về chuyện đó, trước giờ cô vẫn luôn nghĩ nó là một lợi thế khá hay ho mà. Bác Văn chợt nắm lấy bàn tay của cô, ánh mắt trìu mến nhu tình, như muốn thu hết lòng người, Thư Di cảm thấy tim đập dồn dập, những ngón tay hơi run siết lấy tay anh
_Thư Di, anh không chắc có thể cho em mọi thứ trên đời, nhưng anh chắc chắn sẽ cho em tất cả những gì mà anh có. Em...đồng ý làm cô dâu của anh được không?
Ôi trời ơi!!!
Thư Di thấy nghèn nghẹn nơi cổ, cảm giác có chút khó thở, cô hé miệng cố gắng hít lấy không khí, kiềm chế niềm xúc động sắp vỡ òa. Bác Văn đây là cố tình sắp đặt phải không, anh chuẩn bị tất cả những thứ này để...cầu hôn cô?!
Bác Văn nhìn thấy nước mắt lăn trên má Thư Di, anh đưa ngón tay lau nó đi. Lẽ ra là còn có tiệc nhỏ tại gia nữa, nhưng mà mọi chuyện lại bị trật khỏi kế hoạch hết rồi. Bác Văn cũng không muốn trì hoãn, sự việc ngày hôm nay khiến anh chỉ muốn nhanh chóng bày tỏ với Thư Di, chỉ mong rằng từ nay về sau, dù có chuyện gì, cô đều có thể mở lòng mà tin tưởng anh.
Thư Di xúc động nhất thời không nói nên lời. Cô từng nghe đâu đó trên phim một câu nói, đại loại là người ta không khóc vì đau khổ, mà khóc vì hạnh phúc. Bây giờ cô mới có cơ hội cảm được hết ý nghĩa của nó. Người đàn ông tuyệt mĩ này thật sự đã biến giấc mơ của cô thành sự thật. Mà anh nãy giờ vẫn đang nhìn cô đầy yêu thương, chờ đợi câu trả lời.
_Ông xã, em yêu anh, thật sự rất yêu anh!
Thư Di đỡ lấy tay anh muốn đứng lên, Bác Văn liền đứng dậy dang rộng vòng ôm đón cô vào lòng, như ôm trọn cả thế giới.
_Vợ à, tin tưởng anh, có được không?
Thư Di hít hít mũi gật đầu
_Ông xã, cả đời này, nhất định không bao giờ buông tay!
Không cần đến nến và hoa, không rượu, cũng chẳng có nhẫn. Thứ mà Bác Văn muốn trao cho Thư Di chính là những gì mà cô luôn mong đợi. Chỉ cần là điều cô thích, anh nhất định sẽ cố gắng hoàn thành.
Có những thứ tình cảm, không cần phải qua thử thách bể dâu to tát gì để chứng minh. Chỉ đơn giản là yêu, muốn yêu và được yêu. Trao đi yêu thương và nhận lại yêu thương, chính là khao khát ngàn đời của nhân loại.