Thư Di nghiêng đầu hưởng thụ những nụ hôn đầy đam mê rơi trên cổ. Bác Văn hôn đến đâu đều cố tình mút mạnh để lại những vết màu đỏ. Mỗi lần như vậy, cô lại rên khe khẽ. Tay anh lần ra phía trước, mở cài áo ngực, giải thoát cặp nhũ, sau đó xoa nắn nơi bầu ngực tròn đầy. Tay còn lại di chuyển xuống dưới, đặt gần vùng nữ tính, ma sát lên xuống phần đùi non. Dù cách một lớp vải nhưng những kích thích tình ái mà Bác Văn đem lại vẫn khiến Thư Di mê đắm.
_Bảo bối, em có muốn anh không?
_Ư...
Bác Văn lúc này đã bị dục vọng khống chế, ra sức hành hạ Thư Di. Tiểu đệ của anh đã ***** ****, liên tục cạ vào mông cô đòi hỏi. Anh đưa ngón tay vân vê làn môi mềm mại của cô, rồi từ từ đưa vào miệng thăm dò. Thư Di dùng lưỡi đẩy ra nhưng anh càng cố ý đưa sâu hơn. Cô ngậm mút lấy ngón tay anh. Cảm giác này thật xấu hổ nhưng cô lại không thể dừng được.
_Bảo bối, em đúng là yêu tinh dụ người mà.
Bác Văn tưởng tượng đến cảnh tiểu đệ của mình ra vào ở trong khoang miệng ấm nóng của cô mà sung sướng tê người. Nhưng bây giờ chưa phải lúc, anh không muốn ép cô quá mức. Anh rút ngón tay ra, xoay người Thư Di lại, ép sát vào mình, bắt đầu hôn cô.
Thư Di đã lĩnh giáo kha khá kĩ năng giường chiếu của Bác Văn suốt một tuần qua nhưng mỗi lần gần gũi, cảm giác mà anh mang lại đều khiến cô không thể chối từ. Bác Văn rất biết cách để khơi gợi dục vọng trong cô, làm cho cô bị cuốn vào trầm luân không dứt.
_Thư Di, anh yêu em!
Bác Văn kéo dây kéo phía sau chiếc đầm, tuột nó khỏi người cô, lôi theo cả áo ngực. Anh không biết đã nói yêu cô bao nhiêu lần nhưng hình như vẫn không đủ thỏa mãn. Anh phát hiện ra bản thân càng ngày càng ham muốn cô vô độ. Cô giống như một loại thuốc gây nghiện, đã dây vào rồi thì không thể dứt ra được.
Tiếng rên rỉ của Thư Di cứ ngân nga bên tai anh, nghe thật kích thích. Cô đưa tay cởi từng cúc áo cho anh, rồi đến khóa quần. Bác Văn không chịu nổi nữa, anh nhanh chóng trút bỏ hết mọi chướng ngại trên người cả hai, siết lấy cô, đâm sâu vào bên dưới.
_Ưm...Văn...
_Nói yêu anh nào bảo bối.
Bác Văn đột ngột rút ra làm Thư Di hụt hẫng, cô chỉ còn cách làm theo lời anh
_Văn, em yêu anh, yêu anh nhiều lắm.
Tiếng của Thư Di nỉ non như dụ hồn người nghe, Bác Văn lật người cô lại, để cô quỳ trên giường, hai tay tì lên gối. Anh bóp nắn hai bên bờ mông nảy nở một cách thô bạo. Thư Di rên lên, cảm giác vừa đau vừa sướng khiến toàn thân muốn nhũn ra. Bác Văn vịn eo cô, đâm sâu vào từ phía sau.
_Thư Di, em là của anh!
Dịch nhờn tuôn ra không ngừng, Bác Văn sung sướng, tốc độ ra vào ngày càng nhanh, bên trong của cô cứ co thắt lấy anh. Mỗi lần sắp bùng nổ, anh lại rút ra, cố tình kéo dài trận ân ái.
Bác Văn chồm tới, vòng tay ra phía trước nhào nặn hai bầu ngực. Thư Di kêu lên vì đau. Bác Văn lật người cô lại, lúc này gương mặt Thư Di đã hiện lên mười phần quyến rũ mê người, càng kích thích anh dữ dội.
Bác Văn cúi xuống cắn nuốt môi cô, làm nó ướt át sưng mọng. Nhìn thân thể nóng bỏng mời gọi trước mắt, Bác Văn chỉ muốn dày vò sủng nịch cô mãi thôi. Anh để một chân của cô gác lên vai, sau đó tiếp tục động thân. Nhanh rồi nhanh hơn nữa. Chẳng biết sau bao lâu, Thư Di mệt mỏi thiếp đi lúc nào không hay.
****
Tập đoàn Mercy, Lục thị, Phố Đông
Lục Hàn Phong đang ngồi xem báo cáo. Vậy là Hạo Thiên đã chính thức cắm móng vuốt vào tập đoàn nhà họ Phạm. Không biết hắn làm cách nào lại có thể khiến Phạm Vĩ Thành chịu nhượng lại 10% cổ phần công ty.
Tuệ Mẫn bước vào phòng, cô ý tứ đặt một tách trà lên bàn. Hàn Phong lúc này mới nhìn lên, mắt anh bỗng hơi động, khóe môi cong lên đầy gian xảo.
_Sếp, đúng là chủ tịch Lý đang âm thầm đàm phán thu mua cổ phần của Hân Thành Phát.
Hàn Phong nhếch môi, ánh mắt của anh vẫn nhìn chằm chằm vào người Tuệ Mẫn
_Tham vọng của Lý Hạo Thiên đúng là ghê gớm. Hắn thật sự muốn nuốt luôn tập đoàn của nhà vợ.
"Phạm Vĩ Thành ơi là Phạm Vĩ Thành, ông muốn lợi dụng làm thân với Hạo Thiên nhưng ông đã quá xem thường hắn rồi. Lục Hàn Phong tôi sẽ chống mắt lên xem ông làm sao qua khỏi ải lần này". Hàn Phong nghĩ thầm
_Sếp, nếu không còn gì căn dặn, vậy tôi xin phép.
Tuệ Mẫn định quay bước rời đi
_Đứng lại!
_Sếp còn cần gì không ạ?
_Cô định ra ngoài với bộ dạng như vậy sao?
_???
Tuệ Mẫn bất giác chưa hiểu chuyện gì, nhưng nhận ra ánh mắt Hàn Phong cứ nhìn mình châm chọc, mà hình như anh là đang nhìn...ngực của cô.
Tuệ Mẫn giật mình ngó xuống thì thấy cúc áo trên đã bị bung từ lúc nào không hay, làm lộ ra rãnh ngực mê người, còn thấy lấp ló cả quả áo màu đen nữa chứ. Trời đất quỷ thần ơi, sao cô lại có thể bất cẩn như vậy, thảo nào từ lúc bước vào đây, cô cứ có cảm giác bị Hàn Phong săm soi.
Tuệ Mẫn vội vàng quay đi cài lại cúc áo. Cô lúc này vô cùng xấu hổ, chỉ muốn đào hố chui xuống trốn. Không khéo tên sếp tổng xấu xa kia lại tưởng là cô cố tình dụ dỗ hắn, sẽ nổi trận lôi đình rồi đuổi cổ cô mất.
_Tôi xin lỗi sếp. Tôi không cố tình như vậy đâu ạ.
Cô vội vàng cúi đầu xin lỗi liên tục. Hàn Phong có vẻ khó chịu, anh chưa làm gì mà, sao cô lại cuống cuồng như thế. Nét mặt của anh liền sa sầm
_Thư kí Tô, ăn mặc như vậy đi ra từ phòng của tôi sẽ khiến cho người khác hiểu lầm. Cô tốt nhất đừng để lặp lại chuyện này. Nếu không...
Hàn Phong gian ác cố tình bỏ lửng câu nói, Tuệ Mẫn đúng là bị dọa cho hết hồn, cô vừa xấu hổ vừa thấy uất ức. Rõ ràng là cô không hề có chủ đích quyến rũ sếp mà. Cảm giác như muốn khóc, cô cứ cúi gầm mặt, không dám ngẩng lên
_Tôi...xin lỗi thưa sếp.
_Được rồi, cô ra ngoài đi!
Hàn Phong buồn bực khoát tay, Tuệ Mẫn như được giải thoát, đi như chạy ra khỏi phòng. Cô về tới phòng làm việc của mình, vừa ngồi xuống thì nước mắt tự dưng chảy ra, cảm giác vừa buồn vừa ấm ức.