Sau bữa cơm, Lục lão gia bảo Thư Di lên thư phòng gặp riêng. Bác Văn khó hiểu, anh hơi lo lắng, ý muốn đi cùng cô nhưng Thư Di bảo với anh là cô không sao.
Lục Kiến Quốc nhìn Thư Di, ôn nhu như nước. Ông cứ tưởng Thư Di lại trốn mất tăm như mấy lần trước. Không ngờ con bé lại trở về bên Bác Văn, tình cảm của hai đứa cũng đã tiến triển nhanh như vậy
_ Vậy là con đã có quyết định?
Thư Di mỉm cười gật đầu, lâu ngày gặp lại, nhìn thấy ông hình như già hơn, cảm giác trong lòng hơi xót xa
_ Con có yêu Bác Văn không?
_Dạ có thưa ba.
_Vậy quá tốt rồi, hai đứa mau kết hôn đi.
_Nhưng...con sợ sẽ liên lụy đến mọi người.
Thư Di hơi bất ngờ, kết hôn đồng nghĩa là cô sẽ xuất hiện công khai trước mọi người. Những chuyện bí mật năm xưa nếu được phơi bày không biết sẽ gây ra sóng gió gì. Lục Kiến Quốc hiểu được trăn trở của cô, ông tỏ rõ sự cương quyết
_Thư Di, con đã sống như một hồn ma gần 30 năm rồi. Ta không muốn con cứ tiếp tục sống trong bóng tối nữa. Con yên tâm, thế lực của Lục gia bây giờ hoàn toàn có thể bảo vệ an toàn cho con.
****
Nhớ lại chuyện năm đó, cảm giác của Lục Kiến Quốc vẫn vô cùng day dứt. Lúc ông chạy đến nơi, đã thấy căn nhà đang bốc cháy, khói tỏa ra mù mịt, ông hoảng loạn phá cửa chạy vào trong thì nhìn thấy vợ chồng Hạ Quân Tường và Triệu Đình bị bắn chết từ lúc nào trong phòng ngủ, đứa con chưa đầy tháng nằm bất động kế bên, không rõ sống chết. Ông chỉ kịp cởi áo khoác rồi quấn lấy nó tháo chạy trước khi mọi thứ sụp đổ.
Đứa bé ấy chính là Hạ Thư Di. Phía cảnh sát kết luận đó là một vụ đột nhập, trộm cắp tài sản. Kẻ thủ ác cũng nhanh chóng bị bắt ngay sau đó và bị kết án tử. Nhưng Kiến Quốc biết rõ sự thật không phải như vậy. Kể từ đó, ông liên tục đem Thư Di đi trốn khắp nơi nhằm che giấu sự tồn tại của cô. Khó khăn, nguy hiểm đủ bề, nhưng chưa bao giờ ông bỏ cuộc. Có thể nói, đối với Thư Di, Lục Kiến Quốc chính là người cha thứ hai.
Thư Di nghe Lục lão gia nói như vậy thì vô cùng xúc động. Từ nhỏ cô đã quen với cuộc sống trốn chạy rày đây mai đó. Lục Kiến Quốc lúc đó sợ kẻ thủ ác muốn diệt cỏ tận gốc, nên ông không bao giờ để cô ở một nơi quá lâu, lại luôn cắt cử người theo hầu để lo lắng chu toàn cho cô mọi việc, nuôi dưỡng cô như một tiểu thư cành vàng lá ngọc đích thực.
Lúc Thư Di hai tuổi, Trần Lộ Khiết hạ sinh Bác Văn. Công việc làm ăn của công ty cũng ngày càng thuận lợi, lên như diều gặp gió, chỉ trong thời gian ngắn mà Lục Kiến Quốc đã bành trướng đế chế Lục thị lớn mạnh ra toàn cầu. Giờ đây, đến khi Lục Hàn Phong tiếp quản thay ông, Mercy đã lọt vào top 100 tập đoàn đa quốc gia lớn nhất thế giới.
Điều đó khiến Lục Kiến Quốc càng chắc chắn Thư Di thừa hưởng di truyền năng lực đặc biệt từ mẹ ruột Triệu Đình. Tin đồn về chuyện người con gái duy nhất trong gia đình, sẽ mang dòng máu may mắn, là quý nhân phù trợ mà bất kì gia tộc lớn nào cũng khao khát đoạt được là có thật. Từ đó ông lại càng ra sức bảo vệ cho Thư Di.
****
Bác Văn bất ngờ bước vào phòng, anh nhìn thấy mắt người yêu hoe hoe đỏ thì lo lắng, nhìn sang ba mình nghi ngờ
_Thư Di, em làm sao vậy?
_Bác Văn, em không sao.
_Thật không?
Anh đi đến gần cô, vẻ ân cần quan tâm. Lục Kiến Quốc liền lên tiếng xóa tan nghi ngờ của con trai
_Ba mới nói với Thư Di là hai đứa lo chuẩn bị đám cưới đi.
Bác Văn như không tin vào tai mình
_Ba, ba nói thật hả?
_Thật! Con năm nay đã sắp 25 rồi, cứ để con lông nhông bên ngoài có ngày lại gây họa.
Bác Văn vui quá quay sang nắm tay người yêu, gương mặt hơi căng thẳng
_Em nói gì đi Thư Di. Em có đồng ý làm vợ anh không?
Thư Di mắc cỡ đỏ mặt, anh đây là đang muốn cầu hôn cô sao. Cô thẹn quá, cúi đầu gật gật
Bác Văn cảm giác như muốn vỡ òa vì hạnh phúc, anh ôm chầm lấy cô, hôn tới tấp lên mặt cô, thái độ hết sức cưng chiều
_Bảo bối, cảm ơn em!
_E hèm...
Lục lão gia hắng giọng, làm Thư Di càng mắc cỡ, cô ngại tới mức mặt mày cứ đỏ hết lên, vội đẩy Bác Văn ra. Lục Kiến Quốc nở nụ cười hài lòng. Vợ ông mà biết tin này chắc sẽ loạn lên cho mà xem.
****
_Cái gì..??? Lão gia, mình nói thật phải không?
Lục phu nhân suýt hét lên vì bất ngờ và vui sướng. Bà đương nhiên thích Thư Di rồi nhưng không ngờ chồng bà còn nhanh hơn bà một bước, ấy vậy mà đã tác hợp xong cho hai đứa nó. Lần này bà sắp có dâu, rồi sau đó sẽ có thêm cháu rồi. Chỉ nghĩ đến đó thôi thì bà không nhịn được, cứ cười nói miết thôi
_Lão gia, mình thật là tài quá đi.
_Không phải mình cũng thích Thư Di sao?
_Thích, thích chứ. Con bé dễ thương, lễ phép như thế mà, quan trọng là Bác Văn của chúng ta rất quan tâm con bé.
Nghĩ gì đó, bà lại nói thêm
_Nhà chúng ta chẳng thiếu thứ gì, bây giờ chỉ cần bọn trẻ yêu thương nhau thật lòng là được.
Lục Kiến Quốc nhìn thấy vợ mình vui như vậy, trong lòng cũng vui lây
_Bà yên tâm, thân thế của Thư Di không phải tầm thường đâu. Quan trọng là con bé yêu Bác Văn thật lòng.
Trần Lộ Khiết nghe chồng nói như vậy thì càng thêm an lòng. Chồng bà xưa nay làm gì cũng quyết đoán. Ông đã chọn Thư Di, chắc chắn là có lý do.
****
Thư Di đứng nơi cửa sổ, bần thần nhìn xuống khu vườn rộng lớn bên dưới. Bao nhiêu năm rong ruổi, cô cũng đã bắt đầu thấm mệt. Nếu có thể cùng Bác Văn sống bên nhau một đời an yên còn lại, cô cam tâm tình nguyện thử.
Bác Văn đi vào phòng mà Thư Di vẫn không hay, anh đi đến ôm cô từ phía sau
_Vợ ơi, anh nhớ em quá!
Thư Di bật cười. Anh đúng là yêu nghiệt giỏi khua môi múa mép.
_Ai là vợ anh chứ?
_Là em chứ ai?
_Nhưng chúng ta vẫn chưa cưới mà.
_Vậy mai anh đưa em ra phòng công chứng làm giấy kết hôn liền.
_...
Bác Văn mặt dày rúc vào cổ cô hít hà mùi thơm trên người, bàn tay hư hỏng bắt đầu sờ mó lung tung
_Bảo bối, em thật thơm quá!