Phương Vỹ Huyền lắc đầu nói: “Đã lâu lắm rồi tôi không nhận học trò.”
Kim Minh Quý thay đổi sắc mặt, tiếp tục dập đầu: “Đại sư…”
Phương Vỹ Huyền khẽ nhíu mày.
Lệ Trúc Hiên ở bên cạnh tiến lên một bước, mở miệng nói: “Ông chủ Kim, ông đứng lên trước đi, ông làm như vậy sẽ khiến cho cậu Phương không vui.”
Kim Minh Quý sững sờ, lập tức ngẩng đầu lên, quả nhiên phát hiện sắc mặt của Phương Vỹ Huyền không dễ nhìn cho lắm.
Trong lòng ông ta chấn động, lập tức đứng lên, áy náy nói: “Xin lỗi… Đại sư Phương, tôi chỉ nhất thời…”
“Ông tìm một tông sư võ đạo hoặc là một tông môn nổi tiếng, nói với bọn họ rằng con gái của ông là linh thể Tiên Thiên, tôi tin rằng tất cả mọi người sẽ tranh nhau nhận cô bé làm học trò.”
Nói xong, Phương Vỹ Huyền xoay người rời đi.
Lệ Trúc Hiên nói một tiếng tạm biệt với Kim Minh Quý rồi đuổi theo Phương Vỹ Huyền.
Kim Hồng Ngọc vẫn còn ngồi quỳ trên mặt đất, nhìn bóng lưng Phương Vỹ Huyền, chớp hai mắt, không biết đang suy nghĩ điều gì.
…
Trên xe, Lệ Trúc Hiên nhìn Phương Vỹ Huyền, sau khi do dự một lát bèn hỏi: “Cậu Phương, nếu cậu đã cảm thấy cô bé kia có thiên phú tốt như vậy, tại sao…”
Phương Vỹ Huyền nhấc mắt lên, nhìn Lệ Trúc Hiên một cái, ánh mắt hơi lạnh lẽo.
Toàn thân Lệ Trúc Hiên run lên, sắc mặt trắng bệch, không dám nói nữa.
Ánh mắt này của Phương Vỹ Huyền cũng không phải là nhằm vào Lệ Trúc Hiên, anh chỉ nhớ tới một số hồi ức không tốt đẹp mà thôi.
Có một thời trong quá khứ, anh cũng đã từng là chủ của một tông.
Khí đó, gần năm trăm đệ tử trong Thiên Đạo Tông đều rất trẻ trung, đang ở lứa tuổi đẹp nhất.
Nhưng mà… lửa tím ngập trời đã xóa bỏ hết tất cả.
Từ đó trở đi, Phương Vỹ Huyền không còn nhận học trò nữa.
…
Quân khu Giang Nam, đại viện bộ đội, trong viện.
Hạ Tư Không ngồi trên một chiếc ghế bành, trong tay bưng một tách trà, nhìn Hoàng Hi Hưng ở trước mặt, hỏi:
“Cậu cảm thấy người này thế nào?”
Hoàng Hi Hưng đáp với vẻ mặt bình tĩnh: “Năng lực khá mạnh, nhưng cảnh giới võ đạo rất thấp, đây là hạn chế lớn nhất của cậu ta. Đương nhiên, ở độ tuổi đó của cậu ta, cậu ta hoàn toàn có thể được xem như là người ưu tú, nhưng không tính là thiên tài tuyệt đỉnh.”
Hạ Tư Không trầm ngâm một lát rồi khẽ gật đầu, nói: “Tôi biết rồi, cậu đi làm việc đi.”
Hoàng Hi Hưng liếc mắt nhìn Hạ Tư Không một cái nói: “Đại soái, tôi cảm thấy ông không cần thiết phải tìm thêm võ giả trẻ tuổi gia nhập. Đại hội so tài lần này, một mình tôi dẫn đội là đủ rồi.”
Hạ Tư Không hơi híp mắt lại nói: “Cậu cảm thấy nếu như một mình cậu dẫn đội, có thể lấy được thành tích gì?”
“Ít nhất sẽ giữ được xếp hạng lần trước, cố gắng giành được hạng cao hơn!” Hoàng Hi Hưng lạnh lùng cứng rắn đáp.
Hạ Tư Không uống một ngụm trà, nói: “Ừm, tôi thích sự tự tin của cậu, cậu đi làm việc trước đi, để tôi suy nghĩ thêm.”
“Vâng!” Hoàng Hi Hưng cúi chào với Hạ Tư Không, sau đó xoay người rời đi.
Sau khi Hoàng Hi Hưng rời đi, Hạ Tư Không gọi Hạ Vi Vãn ở trong phòng ra.
“Vi Vãn, ông bảo Hi Hưng đi thăm dò Phương Vỹ Huyền, lúc đó chắc cháu cũng có mặt phải không?” Hạ Tư Không hỏi.
“Dạ, cháu ở ngay bên cạnh.” Hạ Vi Vãn nói.
“Tình hình lúc đó như thế nào? Cháu nói ông nghe thử xem.” Hạ Tư Không nói.
“Dạ… lúc đó anh Hi Hưng duỗi một cánh tay ra, sau đó bị Phương Vỹ Huyền bắt lấy… tiếp đó Phương Vỹ Huyền đột nhiên buông tay, anh Hi Hưng lui về sau mấy bước, biểu cảm hơi ngạc nhiên. Cuối cùng Phương Vỹ Huyền đi lên một chiếc xe con màu đen rời đi.” Hạ Vi Vãn nói đúng sự thật.
Nghe xong lời của Hạ Vi Vãn, Hạ Tư Không vuốt râu dưới cằm, dường như đang suy tính gì đó.
“Ông nội, sao vậy ạ?” Trong đôi mắt đẹp của Hạ Vi Vãn ngập tràn nghi ngờ, hỏi.
Hạ Tư Không ngẩng đầu lên, nhìn cháu gái ở trước mặt, đột nhiên cười nói: “Vi Vãn à, ông giao cho cháu một nhiệm vụ này…”
…
Lúc trở lại thành phố Giang Hải đã là ba giờ hai mươi phút chiều.
Phương Vỹ Huyền không trở về trường học mà về thẳng nhà.
Gần đây Vương Duyên Tú tìm được một công việc ở trung tâm thương mại, ban ngày phải đi làm, bởi vậy giờ này trong nhà không có ai.
Phương Vỹ Huyền ngồi ở trên ghế sô pha trong phòng khách, vuốt ve túi trữ vật mới lấy được từ trong tay Ô Hạc Đức.
Hôm nay thu hoạch rất không tồi, ngoài hơn hai mươi viên nội đan của yêu thú còn có được một cái túi trữ vật.
Phương Vỹ Huyền cầm túi trữ vật trong tay, vận chuyển chân khí.
Sau đó, anh đã có thể nhìn thấy không gian trong túi trữ vật.
Túi trữ vật này có lượng chứa không lớn, xấp xỉ bằng một cái va li hành lý.
Bên trong còn có một số đồ vật vặt vãnh như bùa, thẻ gỗ các kiểu, chắc là những đồ mà Ô Hạc Đức cần dùng đến khi làm phép.
Phương Vỹ Huyền nhìn thoáng qua hai lần, đột nhiên phát hiện ở trong góc của túi trữ vật còn có một tấm da dê cũ nát ngả vàng.
Anh lấy tấm da dê này ra ngoài.
Nhìn bề ngoài của tấm da dê này thì e rằng thời gian tồn tại của nó đã rất lâu rồi.
Mặt sau của tấm da dê không có gì, mà mặt trước thì có một số hình vẽ.
Những hình vẽ này có hình vuông, hình tam giác, cũng có hình tròn, còn có rất nhiều hình học bất quy tắc, lộn xộn phức tạp, nhưng lại ẩn chứa một loại quy luật nào đó.
Bên cạnh hình vẽ còn có chữ được ghi rất nhỏ.
Nhưng do tấm da dê này quá cũ nát nên những chữ này đều bị mài mòn đến nỗi nhìn không rõ lắm.
Nhưng mà, những hình vẽ này trông rất giống…
Một lát sau, Phương Vỹ Huyền đưa ra kết luận.
Đây là một trận pháp!
Nội dung trên tấm da dê là một giáo trình trận pháp cặn kẽ!
Nhưng vì chữ ở trên đó không rõ nên Phương Vỹ Huyền không có cách nào biết được đó là trận pháp gì.
Nhưng nhìn mức độ phức tạp của cấu trúc hình vẽ thì pháp trận này tuyệt đối không phải hạng tầm thường, chắc hẳn là trận pháp cấp cao, tác dụng chắc chắn cũng cực kỳ mạnh mẽ.
Chẳng lẽ đây chính là trận pháp bí mật của tộc Huyền Minh?
Nhờ pháp trận này, bọn họ mới hấp thu được sức mạnh của oan hồn vào trong mặt nạ quỷ, từ đó sử dụng sức mạnh của oan hồn?
Nhưng trận pháp này phức tạp như vậy, không nên chỉ có một tác dụng bình thường như thế được.
Phương Vỹ Huyền nhìn tấm da dê, suy tư mười mấy phút, cuối cùng vẫn không có manh mối.
Anh vốn không nghiên cứu sâu về trận pháp, mà tấm da dê này lại quá cũ nát, nội dung trên đó mờ nhạt không rõ, càng xem càng không hiểu.
“Haiz, lúc trước thầy bảo mình tu luyện thuật trận pháp, mình cứ khăng khăng không nghe, một lòng nhào vào tu luyện cơ thể. Bây giờ… đúng là mất bò mới lo làm chuồng mà.” Phương Vỹ Huyền thở dài, cất lại tấm da dê vào trong túi trữ vật.
Lúc này Phương Vỹ Huyền cảm thấy hơi buồn ngủ nên bèn về phòng, nằm ở trên giường, ngủ thϊếp đi.
…
Thời điểm Phương Vỹ Huyền tỉnh lại đã là nửa đêm hơn mười một giờ.
Anh vẫn chưa ăn cơm tối, cảm thấy hơi đói.
Đèn trong phòng khách đang tắt, chắc là Vương Duyên Tú và Vu Ánh Hà đã đi nghỉ ngơi rồi.
Phương Vỹ Huyền suy nghĩ một lát, không muốn quấy rầy hai mẹ con nghỉ ngơi nên lặng lẽ đi ra khỏi nhà, xuống dưới.
Giờ này mà ăn chút đồ ăn khuya thì vừa đúng lúc.
Ra khỏi khu chung cư Lệ Giang, Phương Vỹ Huyền đi thẳng về phía trước theo vỉa hè bên cạnh đường cái.
Anh nhớ ở cách chung cư không xa có một con đường dành riêng cho người đi bộ, ở đó có không ít quán ăn.
Mười mấy phút sau, Phương Vỹ Huyền đã đi tới con đường này, đồng thời ngửi thấy mùi thơm, ngồi xuống bàn của một quán ăn ngoài trời, gọi một suất mì xào thịt bò.
Lúc anh bắt đầu ăn, ở một quán bar bên cạnh cách quán ăn ngoài trời không xa, có một người phụ nữ mặc váy ngắn màu đỏ đang loạng choạng đi ra.
Bên cạnh quán bar có rất nhiều quán ăn, cũng có không ít đàn ông đang ngồi.
Nhìn thấy dáng người nóng bỏng và tướng mạo xinh đẹp nổi bật của người phụ nữ, trong mắt của không ít đàn ông đều hiện lên vẻ dâʍ tà.
Sắc mặt của người phụ nữ này đỏ bừng, mắt say mơ màng, rất hiển nhiên là đã uống say.
Nếu có thể mang cô ấy về nhà…
Người phụ nữ loạng choạng đi trên đường, đi ngang qua bàn của một đám đàn ông hai cánh tay để trần, đang ăn đồ nướng và uống rượu.
Ngửi thấy mùi hương trên người cô gái, bàn đàn ông này không nhịn nổi nữa.
Một người đàn ông trực tiếp đứng dậy, cười nói: “Người đẹp, có hứng thú uống vài chén với bọn anh không?”
Người phụ nữ kia tựa như không nghe thấy, tiếp tục đi về phía trước.
Người đàn ông ngồi ở bên bàn trực tiếp vươn tay ra, bắt lấy cánh tay của người phụ nữ này, kéo cô ấy đến trước người.
Người phụ nữ hét lên một tiếng, hất tay người đàn ông kia ra, bản thân cũng ngã xuống đất.
Người đàn ông nhìn người phụ nữ ngã trên mặt đất, nhếch miệng cười một tiếng, nói: “Người đẹp, em không sao chứ? Để anh đỡ em.”
Bốn người đàn ông khác bên cạnh bàn cũng đứng dậy hết, mặt cười dâʍ tà nhìn người phụ nữ này, ánh mắt vô cùng nóng bỏng.
Dáng người hoàn hảo, da thịt trắng nõn, đúng là hàng hiếm…
Tối nay có lộc ăn rồi.
“Các anh cút đi! Không được đụng vào tôi!” Người phụ nữ hét to.
Nghe thấy giọng nói này, Phương Vỹ Huyền đang vùi đầu ngồi ăn ở cửa quán ăn cách đó không xa khẽ nhíu mày.
Anh quay đầu, nhìn thấy năm tên đàn ông để trần hai cánh tay đang bao vây một người phụ nữ lại.
Người phụ nữ này chính là giáo viên tiếng Anh trong lớp, Đinh Thanh Trúc.
Thấy cảnh này, ánh mắt của Phương Vỹ Huyền khẽ nhúc nhích, do dự có cần ra tay giúp đỡ hay không.
Nhưng lúc này, Đinh Thanh Trúc lại liếc một cái thấy Phương Vỹ Huyền.
Hai mắt cô ấy sáng lên, giãy dụa đứng dậy, muốn đi về phía Phương Vỹ Huyền ở bên này.
Nhưng mấy tên đàn ông kia lại chặn đường đi của cô ấy.
“Người đẹp, đêm nay tiếp mấy anh em bọn anh nhé?”