Lúc mọi người ở đây đang chấn động không thôi, Trịnh Thiểm Dinh nhảy lên đài tỷ võ.
Hơn chín mươi tuổi, đối với người bình thường, hoặc là đối với võ giả cấp thấp mà nói đã là một độ tuổi rất cao.
Ở độ tuổi này, không chỉ khuôn mặt nhăn nheo, chức năng của các cơ quan trong cơ thể cũng sẽ thoái hóa rất nhiều.
Nhưng Trịnh Thiểm Dinh toàn thân mặc võ bào màu đen đang đứng ở trên đài tỷ võ kia, không chỉ có gương mặt trông không khác gì độ tuổi tráng niên ba bốn mươi tuổi, mà ngay cả tinh thần cũng cao hơn người bình thường.
Hai mắt ông ta lóe lên ánh sáng sắc bén, bất kỳ ai nhìn thẳng vào ông ta cũng sẽ cảm thấy như bị sét đánh trúng.
“Nếu các vị đã cảm thấy hứng thú với nhà họ Trịnh chúng tôi như vậy, vậy thì hôm nay chúng tôi sẽ dứt khoát thể hiện hết những thứ có thể thể hiện ra cho mọi người xem! Mong rằng mọi người sẽ hài lòng.” Trịnh Thiểm Dinh đứng ở trên đài tỷ võ, mở miệng nói chuyện.
Giọng như tiếng chuông xuyên vào trong lỗ tai của từng người.
“Hôm nay, tôi sẽ để Phương Vũ đền tội ở đây, báo thù cho em ba của tôi! Nếu mọi người đã tới thì hãy làm nhân chứng, cùng nhau chứng kiến giờ phút này!” Trịnh Thiểm Dinh tiếp tục nói, giọng điệu có chút sục sôi.
Sau khi đột phá đến cảnh giới Võ Thánh, ông ta đã ngứa tay khó nhịn từ lâu, muốn tìm một người để so tài võ nghệ.
Thế nhưng cả Hoài Bắc vốn không có ai lọt vào mắt ông ta.
Bây giờ Phương Vũ đưa tới cửa, đúng lúc có thể trở thành miếng độn đầu tiên cho ông ta sau khi xuất quan.
Cùng với lúc Trịnh Thiểm Dinh nói chuyện, trên người ông ta tỏa ra từng đợt hơi thở đáng sợ, khiến cho đại diện của các thế gia ở dưới đài cảm thấy trong lòng ớn lạnh.
Hơi thở của Võ Thánh thực sự quá mạnh.
Chỉ một người như vậy đứng ở trên đài tỷ võ đã mang tới cảm giác ngột ngạt cho bọn họ, lại còn mạnh hơn cả mười tên Võ Thánh!
…
Phương Vũ và Tần Ảnh Huân đi vào cổng của trang viên nhà họ Trịnh, phát hiện chỗ trống trước cổng đã có mấy chục chiếc xe con đang đỗ.
“Hình như đông người lắm.” Phương Vũ khẽ nhíu mày nói.
“Hình như, hình như có rất nhiều người đang chờ anh tới…” Tần Ảnh Huân nói.
Ngay lúc này, lại một chiếc xe sang trọng dừng ở sau lưng Phương Vũ.
Cửa xe mở ra, người đi xuống từ trên xe là hai anh em Hàn Minh Lý và Hàn Thương Thiết.
Nhìn thấy Phương Vũ, ánh mắt Hàn Minh Lý hơi động, sau đó nở nụ cười, phe phẩy cây quạt giấy trong tay, bước lên phía trước.
Còn Hàn Thương Thiết ở bên cạnh nhìn thấy Phương Vũ thì hai chân như nhũn ra.
Anh ta vẫn chưa quên sự đau đớn khi bị Phương Vũ hành hung ở cung Sương Hàn lần trước.
Lần đó sau khi về nhà, anh ta phải nằm trên giường ròng rã nửa tháng, vết thương trên lưng mới bình phục.
“Anh Phương.” Hàn Minh Lý đi đến trước mặt Phương Vũ chào hỏi.
Phương Vũ nhìn Hàn Minh Lý một cái, nói: “Nhiều người như vậy… là anh lan truyền tin tức ra ngoài à?”
“Đúng vậy, nếu như chuyện mà anh Phương sắp làm thành công thật thì đủ để long trời lở đất. Tôi lan truyền tin tức ra ngoài chỉ là vì muốn dựng cho anh Phương một cái sân khấu lớn hơn mà thôi.” Hàn Minh Lý mỉm cười nói.
“Nhưng tôi không hề thích phô trương như vậy.” Phương Vũ lạnh nhạt nói.
“Đây không phải là vấn đề phô hay không phô, cho dù tôi không truyền tin tức ra ngoài thì nhà họ Trịnh cũng sẽ làm như vậy. Bọn họ chỉ muốn mượn cơ hội này để thể hiện sức mạnh của bọn họ mà thôi. Điểm này, lúc nãy tôi cũng đã từng nhắc với cậu ở trong điện thoại.” Hàn Minh Lý nói rồi tiến lên một bước, xích lại gần Phương Vũ.
“Anh Phương, bây giờ cậu một có một cơ hội cuối cùng. Nếu như đồng ý hợp tác với nhà họ Hàn chúng tôi, chúng ta có thể tạm thời rời khỏi đây, sau đó sẽ sắp xếp một kế hoạch hoàn thiện hơn…” Hàn Minh Lý hạ giọng nói.
Phương Vũ nhìn Hàn Minh Lý một cái, quay người đi vào trang viên nhà họ Trịnh.
Hàn Minh Lý đứng sững tại chỗ, sắc mặt không thay đổi, híp mắt nhìn bóng lưng rời đi của Phương Vũ và Tần Ảnh Huân.
“Anh, chúng ta không đi vào à?” Hàn Thương Thiết bước lên trước hỏi.
“Không vội, chờ một lát.” Hàn Minh Lý nói.
…
Phương Vũ cảm ứng được hơi thở của đám võ giả nhà họ Trịnh nên đi thẳng về hướng đài tỷ võ.
Khoảng cách ngày càng gần, Tần Ảnh Huân ở bên cạnh cũng cảm nhận được một luồng hơi thở cực kỳ mạnh mẽ.
Tần Ảnh Huân thay đổi sắc mặt.
E rằng những hơi thở này sẽ là đối thủ của Phương Vũ hôm nay!
Tần Ảnh Huân nhìn về phía Phương Vũ, phát hiện Phương Vũ vẫn có vẻ mặt lạnh nhạt cất bước về phía trước.
Rất nhanh, bọn họ đã đi tới trước đài tỷ võ của nhà họ Trịnh.
Vốn dĩ Trịnh Thiểm Dinh đang nói chuyện, nhưng khi Phương Vũ vừa xuất hiện ở trong tầm mắt, ông ta chợt im bặt.
Ông ta nhấc mắt nhìn chằm chằm Phương Vũ ở đằng sau đám người, ánh mắt cực kỳ sắc bén!
Mọi người sững sờ, quay đầu nhìn theo tầm mắt của Trịnh Thiểm Dinh thì nhìn thấy Phương Vũ và Tần Ảnh Huân.
Lúc này, Phương Vũ đang đối mặt với Trịnh Thiểm Dinh!
“Ầm!”
Một luồng sức mạnh cực lớn đè ở trên bả vai Phương Vũ, khiến cho mặt đất dưới chân Phương Vũ nứt cả ra!
Nhưng Phương Vũ vẫn duy trì động tác như cũ, trên mặt không hề thay đổi chút nào.
“Người này… chính là Phương Vũ?”
Mọi người nhìn thấy Phương Vũ thì ánh mắt chấn động.
Chỉ một người trẻ tuổi như vậy mà lại dám một mình đi vào nhà họ Trịnh, giao đấu với Võ Thánh Trịnh Thiểm Dinh?
Gan cũng to quá rồi đấy!
“Nguyên Anh kỳ, lâu lắm rồi không gặp tu sĩ Nguyên Anh kỳ.” Phương Vũ nhìn Trịnh Thiểm Dinh ở trên đài tỷ võ, ánh mắt hơi nhúc nhích.
Trịnh Thiểm Dinh nhìn Phương Vũ chằm chằm, trong ánh mắt chỉ có vẻ rét lạnh.
Một lát sau, ông ta đột nhiên nở nụ cười, phun ra bốn chữ: “Cậu rất không tồi.”
Phương Vũ liếc nhìn đám người ở trước mặt, lại nhìn về phía Tần Ảnh Huân ở bên cạnh, nói: “Anh đợi ở đây đi, tôi đi lên một chuyến.”
Sau đó, Phương Vũ không đếm xỉa đến luồng sức mạnh đè ở trên người mình mà nhảy lên trên đài tỷ võ.
“Phương Vũ! Cuối cùng mày cũng xuất hiện rồi!”
Lúc này, trên sân thượng của một ngôi biệt thự ở xa xa, hai mắt Dương Yến Xuân trợn lên, nhìn chằm chằm bóng dáng của Phương Vũ, trong mắt phủ đầy tơ máu và oán hận.
Hai tay cô ta chộp lên hàng rào, mu bàn tay nổi gân xanh.
Lúc này, Trịnh Thanh Huỳnh xuất hiện ở bên cạnh cô ta, vỗ bả vai cô ta và nói: “Yên tâm đi, lần này Đại trưởng lão đích thân ra tay, Phương Vũ không có chút hy vọng sống sót nào, mối thù của em chắc chắn sẽ báo được.”
Dương Yến Xuân liếc nhìn Trịnh Thanh Huỳnh, hỏi bằng giọng khàn khàn: “Sau khi Phương Vũ chết, có thể giao thi thể của cậu ta cho em xử lý được không?”
Trịnh Thanh Huỳnh cười một tiếng, vuốt nhẹ mái tóc của Dương Yến Xuân, nói: “Đương nhiên là được, em muốn xử lý cậu ta thế nào cũng được.”
…
“Mấy người đông quá nhỉ.”
Phương Vũ quay đầu nhìn sang một bên khác của đài tỷ võ, ba mươi tên Tông Sư đứng thẳng tắp ở đó, còn có mười tên Võ Tôn.
Cùng lúc Phương Vũ nhìn về phía đám võ giả này, đám võ giả này cũng đáp lại Phương Vũ bằng ánh mắt lạnh như băng và ngập tràn sát khí.
Chỉ riêng trận sát khí cuồn cuộn này thôi đã có thể khiến võ giả bình thường mềm nhũn cả người, tê liệt ngã xuống mặt đất.
Nhưng Phương Vũ lại vẫy tay với bọn họ, cười nói: “Các ông đang diễn tập à?”
Không có ai trả lời Phương Vũ.
“Phương Vũ, tôi rất thưởng thức sự dũng cảm của cậu.” Trịnh Thiểm Dinh đứng chắp tay, dùng ánh mắt bễ nghễ nhìn Phương Vũ chằm chằm và nói.
Lúc này, Phương Vũ cảm nhận được ánh mắt ở đằng sau, quay đầu lại nhìn.
Đúng lúc nhìn thấy Dương Yến Xuân.
Ánh mắt của hai người giao nhau ở trên không trung.
Ánh mắt của Dương Yến Xuân vô cùng hung ác, tràn đầy thù hận.
Nhưng trong ánh mắt của Phương Vũ lại không có chút thay đổi cảm xúc nào.
Trịnh Thiểm Dinh hừ lạnh một tiếng, khí thế trên người bộc phát ra.
Ông ta đang nói chuyện với Phương Vũ, Phương Vũ lại nhìn ngang nhìn dọc!
Đối với ông ta mà nói, đây là sự không tôn trọng lớn nhất!
Trịnh Thiểm Dinh nhìn về phía đại diện của các thế gia ở bên dưới đài tỷ võ, nói: “Mọi người lùi lại một chút! Tôi không hy vọng có người bị ngộ thương.”
Nghe thấy câu này, mọi người thi nhau lùi về phía sau.
Mà lúc này Hàn Minh Lý và Hàn Thương Thiết đúng lúc đi đến trong đám người.
Lúc này, có người chú ý thấy Hàn Minh Lý đến nên bước lên trước hỏi: “Cậu Hàn, cậu cũng tới rồi à.”
“Ha ha, đến xem náo nhiệt thôi.” Hàn Minh Lý cười nói.
“Vậy cậu Hàn cảm thấy, hai bên ai sẽ thắng?” Người này hỏi.
Hàn Minh Lý còn chưa kịp trả lời câu hỏi này, người ở xung quanh nghe thấy câu hỏi đã thi nhau mở miệng.
“Vấn đề này còn phải hỏi sao? Chẳng lẽ anh cho rằng Phương Vũ có thể thắng?”
“Với căn cơ này của nhà họ Trịnh, đừng nói là một mình Phương Vũ, mà đến mười cậu Phương Vũ đến đây cũng đều là một con đường chết!”
“Tôi cũng cảm thấy như vậy…”
Đứng trước thực lực khủng khϊếp mà mà nhà họ Trịnh thể hiện ra, không có ai ôm ảo tưởng với Phương Vũ!
Còn Hàn Minh Lý chỉ mỉm cười nhìn về phía đài tỷ võ.
…
“Thằng nhóc, chắc hẳn trên người cậu còn cất giấu linh hồn của một người khác phải không?” Trịnh Thiểm Dinh di chuyển bước chân về phía Phương Vũ, mở miệng nói.
“Tại sao ông lại cảm thấy như vậy?” Phương Vũ đứng tại chỗ nói.
“Bởi vì tôi biết rất rõ, một võ giả cảnh giới Tiên Thiên không thể nào gϊếŧ chết Võ Tôn được.” Trịnh Thiểm Dinh lạnh giọng nói: “Nếu như trên người cậu không có sức mạnh khác, đừng nói là Võ Tôn, mà ngay cả một Tông Sư cũng có thể nghiền ép cậu bằng một đầu ngón tay.”
“Vậy chỉ có thể nói là ông quá nông cạn thôi.” Phương Vũ cười nói.
Trịnh Thiểm Dinh lắc đầu khinh thường, nói: “Sắp chết đến nơi rồi còn mạnh miệng.”
Trong lúc nói chuyện, Trịnh Ngôn lại bước lên trước một bước.
Nhưng khi một bước này cất lên, cơ thể ông ta lại như thu ngắn lại, “Vụt” biến mất ngay tại chỗ!
Một giây sau, bóng dáng của ông ta xuất hiện ngay phía trên đỉnh đầu Phương Vũ.
Trên mặt Trịnh Thiểm Dinh lộ ra một nụ cười lạnh lùng, tung ra một chưởng về phía Phương Vũ!