Tiếng gõ cửa cắt đứt suy nghĩ của Phương Vũ.
Phương Vũ nhíu mày, đi tới trước cửa nhà trọ, mở cửa ra.
Đúng ngoài cửa chính là Tần Ảnh Huân cả người ăn mặc chỉnh tề.
Tần Ảnh Huân nhìn thấy người mở cửa, trên mặt lộ vẻ thắc mắc, sau đó lại lùi về sau hai bước, giống như đang nghi ngờ có phải mình đi nhầm chỗ rồi hay không.
“Tôi là Phương Vũ, vào đi.” Phương Vũ nói.
“Anh Phương, sao lại…” Nghe thấy giọng nói, Tần Ảnh Huân mới có thể chắc chắn người trước mắt là Phương Vũ.
Nhưng khuôn mặt của Phương Vũ, hoàn toàn không giống với lúc trước!
“Vừa rồi đi làm chút chuyện, dịch dung.” Phương Vũ nói, xoay người đi về phía toilet.
Tần Ảnh Huân đi vào nhà trọ, nhìn thấy Lam Nhiên nằm ở trên sô pha, vẫn đang ở trong trạng thái hôn mê, ánh mắt khó hiểu.
Một lát sau, Phương Vũ rửa sạch lớp dịch dung trên mặt xong đi ra.
“Anh Phương, người này chính là…” Tần Ảnh Huân nhìn Lam Nhiên, hạ giọng hỏi.
“À, cô bé là một người bạn của tôi, không cần để ý.” Phương Vũ nói, bế Lam Nhiên ở trên sô pha lên, đặt cô bé nằm ở trên giường trong phòng cho khách trống.
Lam Nhiên vẫn còn đang hôn mê, hơi thở vững vàng.
Phương Vũ trở lại phòng khách, ngồi xuống sô pha, nhìn Tần Ảnh Huân trước mặt, hỏi: “Tới tìm tôi, có chuyện gì?”
Sắc mặt Tần Ảnh Huân nghiêm túc, nói: “Anh Phương, không biết đã nghe nói khu vực trung bộ, sơn mạch Liệt Diễm kia chưa…”
“À, tôi mới trở về từ nơi đó.” Phương Vũ ngắt lời Tần Ảnh Huân, nói.
Tần Ảnh Huân mở to hai mắt, hỏi: “Anh Phương, sao mà…”
“Tới tìm tôi, là muốn để tôi đi cùng đến sơn mạch Liệt Diễm hay là thế nào?” Phương Vũ mỉm cười nói.
“Không, không phải… Tôi chỉ cảm thấy tin tức này cần phải báo cho anh Phương thôi… Chỉ là, tôi không ngờ tới anh Phương đã đi tới rồi…” Vẻ mặt Tần Ảnh Huân có chút mơ hồ.
Tin tức sơn mạch Liệt Diễm xuất hiện dị tượng cực lớn này mới truyền ra tối hôm qua thôi, Phương Vũ không những biết tin này, hơn nữa còn tới đó rồi ư?
Động tác như vậy cũng nhanh quá rồi đấy?
“Anh Phương, tôi cả gan hỏi một câu, sơn mạch Liệt Diễm… Có thứ gì không?” Tần Ảnh Huân tò mò hỏi.
“Có không ít thứ tốt, phải rồi.” Phương Vũ từ trong túi trữ vật, lấy ra một cái bình hồ lô ngọc trắng.
Đây là vật truyền thừa anh lấy được trong toàn sơn mạch thứ tư.
Đựng trong bình, là Tôi Thể Đan tuyệt phẩm khó gặp.
Tôi Thể Đan là vương giả trong đan dược, mấy ngàn năm trước lúc luyện dược sư thực hiện thăng cấp khảo hạch, luyện chế một viên Tôi Thể Đan thượng phẩm, bình thường sẽ đều là ải cuối cùng trong bài kiểm tra.
Có thể nói, có luyện chế được một viên Tôi Thể Đan thượng phẩm hay không, là tiêu chuẩn để đánh giá một luyện dược sư có ưu tú hay không.
Mà truyền thừa của đạo nhân Vô Cực để lại, Tôi Thể Đan tuyệt phẩm còn tốt hơn cả Tôi Thể Đan thượng phẩm.
Đây là Tôi Thể Đan hoàn mỹ nhất, có hiệu quả tốt nhất để rèn luyện thân thể.
Chỉ là, thân thể của Phương Vũ đã trải qua 101 thứ tôi thể, kể cả có là Tôi Thể Đan tuyệt phẩm, đối với anh mà nói cũng không sinh ra được tác dụng tôi thể.
Nhưng đối với loại võ giả như Tần Ảnh Huân mà nói, hiệu quả của Tôi Thể Đan tuyệt phẩm, tuyệt đối là rất tốt.
“Viên Tôi Thể Đan này coi như là cảm anh đã đưa kiếm cho tôi.” Phương Vũ đưa bình hồ lô bạch ngọc cho Tần Ảnh Huân.
Sắc mặt Tần Ảnh Huân thay đổi, liên tục xua tay, nói: “Anh Phương, tôi không thể nhận…”
“Cầm lấy đi.” Phương Vũ không cho câu nệ, trực tiếp nhét bình hồ lô vào trong ngực của Tần Ảnh Huân.
“Tìm thời gian mà nuốt nó vào, có điều phải chuẩn bị tâm lý cho tốt, loại Tôi Thể Đan tuyệt phẩm này, không cùng một loại với những Tôi Thể Đan mà trước kia đã ăn đâu, đau thì chắc chắn là sẽ rất đau.” Phương Vũ nói.
Tần Ảnh Huân cầm lấy bình hồ lô, mở miệng bình ra, một mùi thuốc nồng đậm xông vào mũi.
Tần Ảnh Huân đầy mặt đều là vẻ cảm kích, nhìn về phía Phương Vũ, còn muốn nói gì đó.
“Không cần cảm ơn, đối tôi mà nói không phải là thứ quý trọng gì.” Phương Vũ nói.
Tần Ảnh Huân kích động khẽ gật đầu, nhận lấy bình hồ lô bạch ngọc.
“Còn chuyện gì nữa không?” Phương Vũ hỏi.
“Còn một việc, ông nội bảo tôi tới tìm anh giúp đỡ.” Tần Ảnh Huân nghiêm mặt nói.
“Nói đi.” Phương Vũ nói.
“Về độc thủ giật dây phía sau ám sát chị họ của tôi lần trước, nhà họ Tần chúng tôi đã tra được một ít rồi.” Tần Ảnh Huân dừng một lát, tiếp tục nói: “Đó là sát thủ gặp được ở trên hải đảo một lần kia, đại khái là thuộc về một tông tộc nào đó, bọn họ sử dụng thuần thục các loại cổ thuật…”
“Cụ thể là tông tộc gì?” Phương Vũ hỏi.
“Tộc Huyền Minh.” Sắc mặt Tần Ảnh Huân nặng nề, nói.
“Tộc Huyền Minh?” Phương Vũ hơi nhướng mày.
Lúc trước anh đã từng đánh qua vài lần với tộc Huyền Minh này.
Một lần là vào lúc tìm hai bia mộ ở khu tế bái, ở trên giữa sườn núi gặp được một người của tộc Huyền Minh. Lần còn lại là ở nhà họ Kim Giang Nam gặp được Ô Hạc Đức.
Hai lần gặp mặt này, quá trình đều không quá tốt đẹp, thậm chí có thể nói là kết mối thù không chết không thôi.
Phương Vũ không nghĩ tới, tộc Huyền Minh lại có liên quan đến lần Tần Lăng Thường trúng cổ kia.
“Anh Phương, anh đã từng nghe nói đến tộc Huyền Minh rồi à?” Tần Ảnh Huân thấy sắc mặt Phương Vũ thay đổi, hỏi.
“Ừ, lần trước đã từng đánh vài lần.” Phương Vũ nói: “Nói tiếp đi.”
“Ông nội cho rằng, tộc Huyền Minh chỉ là được người nào đó thuê, người muốn động vào chị họ tôi thật sự, chỉ sợ vẫn còn giấu ở phía sau.” Tần Ảnh Huân nói.
“Ông ấy muốn tôi giúp gì?” Phương Vũ hỏi.
“Ông nội muốn nhờ anh giúp đỡ tìm người của tộc Huyền Minh, với cả bắt được thân phận của kẻ hạ độc ở phía sau.” Tần Ảnh Huân nói.
“Loại việc nhỏ này cũng phải tìm tôi giúp đỡ? Nhà họ Tần không có ai dùng được à?” Phương Vũ hơi nhướng mày, hỏi ngược lại.
Sắc mặt Tần Ảnh Huân nặng nề, nói: “Anh Phương, tình hình của nhà chúng tôi dạo này, đúng là có chút nghiêm trọng… Ông nội không thể điều võ giả cấp dưới ra khỏi kinh thành, cho nên mới làm phiền đến anh Phương ra tay giúp đỡ.”
“Ồ? Nhà họ Tần mà cũng có người dám động tới ư?” Phương Vũ có chút ngạc nhiên mà nói.
Tần Hải Minh là một thiên tài, trong mấy chục năm ngắn ngủi, dùng bản thân làm cơ sở, mạnh mẽ mà đưa nhà họ Tần vụt lên tới hàng ngũ dòng tộc đứng đầu kinh thành.
Sau lúc đó, tốc độ phát triển của nhà họ Tần cũng không hề dừng lại, không chỉ đứng vững vị trí ở kinh thành, mà còn mở rộng thế lực ra khắp nơi ở Hoa Hạ.
Hiện giờ, thế lực dám trêu vào nhà họ Tần hẳn là cũng không có nhiều.
Nhưng từ trong lời của Tần Ảnh Huân có thể nghe ra được, nhà họ Tần có vẻ đã bị thế lực nào đó theo dõi, ngay cả võ giả cũng không thể phái ra kinh thành.
Có điều, Phương Vũ cũng không suy nghĩ nhiều.
Tần Hải Minh là người có trí tuệ nhất mà anh đã từng gặp, khó khăn bình thường hoàn toàn không làm khó được ông ấy.
Nếu tình thế thật sự tới mức tuyệt cảnh, Tần Hải Minh hẳn là sẽ liên hệ với Phương Vũ.
“Được rồi, tôi có thể giúp chuyện này. Nhưng các anh phải cung cấp manh mối cho tôi, nếu không tôi rất khó tìm được người của tộc Huyền Minh.” Phương Vũ nói.
“Chúng tôi đã nắm giữ được hành tung của một người tộc Huyền Minh, trước mắt đang ở Nam Đô Hoài Bắc! Người này chính là người đã hạ cổ chị họ tôi lúc trước!” Tần Ảnh Huân trầm giọng nói.
“Vị trí cụ thể đã xác định rồi chứ?” Phương Vũ hỏi.
“Phải, tôi đã phái ra mấy người theo dõi gã, trước mắt gã ta đang ở trong khách sạn Cẩm Thiên ở trung tâm thành phố Nam Đô.” Tần Ảnh Huân nói: “Hai ngày nay gã ta lui tới đều là trong phạm vi theo dõi của chúng tôi, từ sau khi gã đi vào Nam Đô Hoài Bắc, vẫn luôn ở trong khách sạn Cẩm Thiên, một bước cũng chưa từng rời đi, chúng tôi suy đoán gã ta tới Nam Đô Hoài Bắc, hẳn là muốn gặp người nào đó.”
“Người này, có lẽ chính là độc thủ ở phía sau muốn gϊếŧ hại chị họ của tôi.”
“Hai ngày nay chúng tôi vẫn luôn theo dõi gã, cũng là muốn chờ đợi người gặp mặt với gã hiện thân, chúng tôi chắc chắn sẽ nắm giữ được thân phận của người này!”
“Ý định rất rõ ràng, manh mối cũng nắm giữ đầy đủ hết. Nếu vậy thì, cuối cùng muốn nhờ tôi giúp đỡ làm gì chứ?” Phương Vũ dựa lên trên sô pha, hỏi.
“Tôi muốn…” Tần Ảnh Huân đang nói, điện thoại trong túi lại vang lên.
Anh ta lấy di động ra, nhìn thấy người gọi đến, sắc mặt thay đổi, lập tức ấn nghe.
“Bây giờ gã đã rời khỏi phòng khách sạn? Được! Theo dõi gã, nhưng không được để bị lộ! Tôi sẽ tới đó ngay!” Tần Ảnh Huân đứng dậy, nói.
Ngắt điện thoại xong, anh ta nhìn về phía Phương Vũ, nói: “Anh Phương, bây giờ gã đàn ông kia đã rời khỏi phòng khách sạn, có lẽ là sẽ gặp mặt với kẻ đó, chúng ta xuất phát thôi!”
…
Sau khi ngồi lên trên xe, Tần Ảnh Huân liền tăng tốc độ xe lên tới cực hạn, nhanh chóng chạy tới khách sạn Cẩm Thiên.
Dọc theo đường đi, anh ta vẫn luôn nhận được báo cáo theo dõi của cấp dưới.
“Cậu chủ, gã đàn ông kia bây giờ đang ngồi ở nhà hàng buffet lầu ba của khách sạn, đang dùng cơm, tạm thời vẫn chưa nhìn thấy gã ta gặp mặt với ai.”
“Theo dõi gã sát sao vào! Tuyệt đối không được lơi lỏng dù chỉ một giây! Cứ có tình huống gì là phải lập tức báo cho tôi biết, đồng thời nghĩ cách chụp được ảnh!” Tần Ảnh Huân ra lệnh.
“Đã rõ.”
Tâm trạng của Tần Ảnh Huân rất sốt ruột, trên đường đi còn vượt đèn đỏ hai lần.
Khoảng chừng mười lăm phút sau, Tần Ảnh Huân lái xe vào trong bãi đỗ xe của khách sạn Cẩm Thiên.
Tần Ảnh Huân với Phương Vũ xuống xe, đi vào cửa lớn của khách sạn.
Trên đường đi tới thang máy, Tần Ảnh Huân lại nhận được điện thoại báo cáo của cấp dưới.
“Cậu chủ, có người ngồi xuống đối diện gã đàn ông kia! Nhưng mà người đó đeo khẩu trang, trên áo còn có mũ, hoàn toàn không nhìn thấy rõ mặt! Từ thân hình thì thấy, có thể là nam, mà cũng có thể là nữ…”
“Đừng manh động, cứ giữ khoảng cách, tôi đã đến khách sạn rồi, sẽ lên lầu nhanh thôi.” Tần Ảnh Huân trầm giọng nói.
Ngay sau đó, Phương Vũ và Tần Ảnh Huân vào trong thang máy.
…
Tầng ba khách sạn Cẩm Thiên, trong nhà hàng buffet.
Trên chỗ ngồi cạnh cửa sổ, là một gã đàn ông nhìn qua khoảng chừng ba mươi tuổi.
Gã đàn ông đang cúi đầu ăn thức ăn trong đĩa.
Ngồi đối diện gã là một người bịt đến kín mít.
“Tộc trưởng của chúng tôi nói, muốn chúng tôi trở về cũng được, nhưng mà bọn họ phải đưa ra đủ thành ý.” Gã đàn ông cũng không ngẩng đầu lên, thấp giọng nói.
Người bịt đến kín mịt ngồi ở đối diện gã, chỉ lộ ra một đôi mắt trắng đen rõ ràng.
“Tôi tưởng là điều kiện mà chúng tôi đưa ra trước đó, cũng đã đủ nhiều rồi chứ, các người còn muốn thành ý gì nữa?”
Đây là một giọng nói trung tính, nghe ra hơi kỳ dị, rõ ràng là đã được cố tình ngụy trang.
“Tộc trưởng của chúng tôi nói, cách có thể củng cố quan hệ hợp tác nhất là liên hôn.” Gã đàn ông ngẩng đầu, nhìn người trước mặt.
Nghe thấy lời này, người đeo khẩu trang, trong ánh mắt hiện lên cảm xúc không vui và phẫn nộ.
“Đúng ra mà nói, chúng ta cùng thuộc về một tông tộc, hơn nữa còn có cùng kẻ địch. Đây là cơ sở củng cố hợp tác nhất của chúng ta, không cần phải dùng cách nào khác nữa.”
“Đây là ý của tộc trưởng, có nói nhiều với tôi cũng vô dụng, tôi không thay đổi được suy nghĩ của ông ấy.” Gã đàn ông nói xong, đồng thời buông dao nĩa trong tay, dùng khăn lông ướt lau miệng.
Gã ta liếc mắt nhìn xung quanh, lộ ra nụ cười lạnh lẽo, nói: “Xem ra, chúng ta bị theo dõi rồi.”