“Có vẻ như cô của cô không quá vui lòng thì phải.” Phương Vũ mỉm cười nói.
“Không sao đâu, tính của cô tôi là vậy đó. Bây giờ đã biết thân phận của anh, cô sẽ không nói gì nữa đâu.” Khương Thủy Nhu nói.
“Đi thôi.” Phương Vũ đồng ý.
Lúc này, Khương Thủy Nhu mới để ý thấy Liễu Tiên San đi sau Phương Vũ, bèn hỏi: “Vị này là…”
“Một người hầu mà thôi, đừng để ý tới cô ta.” Phương Vũ nói.
Nghe thấy lời của Phương Vũ, Liễu Tiên San tức giận đến nghiến răng.
Sau đó Phương Vũ đi tới bên cạnh Khương Thủy Nhu và Lam Nhiên, đuổi kịp Quách Nghênh Đàn.
Thấy Phương Vũ đi tới, trên mặt Quách Nghênh Đàn tràn đầy sự chán ghét.
“Thủy Nhu, mọi người quen biết anh ta, hơn nữa còn để anh ta đi theo, tôi sẽ không quan tâm. Nhưng nếu lát nữa gặp phải nguy hiểm gì thì chắc chắn tôi sẽ không ra tay cứu hai người này.” Quách Nghênh Đàn liếc mắt nhìn Phương Vũ một cái rồi nói bằng giọng không tốt: “Hai kẻ Võ giả cảnh giới Tiên Thiên mà cũng dám đến nơi này. Thật đúng là không biết trời cao đất rộng!”
Khương Thủy Nhu lộ vẻ mặt xấu hổ nhưng lại không dám cãi lời Quách Nghênh Đàn, thế nên chỉ có thể cười cười xin lỗi với Phương Vũ.
Tất nhiên là Phương Vũ không để lời của Quách Nghênh Đàn vào lòng.
Anh chỉ yên lặng quan sát Lam Nhiên đi sát trước người.
Sau khi Đạo Thiên xuất hiện, có vẻ như tâm trạng của Lam Nhiên tốt hơn không ít, càng không ngừng nói chuyện với Phương Vũ, sau đó thậm chí còn tám chuyện với cả Liễu Tiên San nữa.
Chỉ số thông minh của Lam Nhiên không phải thuộc cấp bậc của một đứa bé tám tuổi. Rất nhiều thời điểm, cô bé càng giống một người trưởng thành hơn.
Trong quá trình nói chuyện với nhau, ánh mắt của Liễu Tiên San nhìn về phía Lam Nhiên càng ngày càng ngạc nhiên.
Đây là lần đầu tiên cô ta nhìn thấy một cô bé thiên tài như vậy.
Thấy Lam Nhiên và Phương Vũ gần gũi như thế, biểu cảm của Quách Nghênh Đàn rất không vui.
Nhưng Quách Nghênh Đàn cũng không nói ra mà chỉ bước nhanh hơn.
Trong mắt Quách Nghênh Đàn thì Phương Vũ chỉ là một Võ giả cảnh giới Tiên Thiên mà thôi, chỉ cần hơi đi nhanh chút là Phương Vũ sẽ không đuổi kịp.
Nhưng điều bất ngờ nhất chính là Phương Vũ hoàn toàn đuổi kịp tiết tấu này, không hề có chút dấu hiệu cố hết sức nào.
“Hừ, xem ra vẫn có chút bản lĩnh đấy, ếu không trước đó cũng không thể cứu Lam Nhiên và Thủy Nhu được.” Quách Nghênh Đàn nghĩ thầm.
Duy trì tốc độ đó đi gần hai tiếng đồng hồ, cuối cùng đoàn người cũng rời khỏi rừng rậm, đi vào vị trí núi non cháy sém dễ nhận thấy.
Ở dãy núi bị cháy phía xa có bảy miệng núi lửa cùng phun trào thành những chùm sáng rất lớn. Mỗi tia sáng cũng không giống nhau, vừa xán lạn vừa đồ sộ.
Đoàn người dừng bước, ngơ ngác nhìn kỳ quan trước mắt.
Nhất là Lam Nhiên vẻ mặt hưng phấn, kích động đến nỗi siết chặt nắm đấm, nện rầm rầm trên mặt đất từng cái một.
“Đẹp quá.” Khương Thủy Nhu nhìn về phía trước, ánh sáng hiện lên trong mắt.
Mà Liễu Tiên San lại lấy di động mang theo bên người ra chụp mấy pô ảnh dãy núi lửa phía xa.
“Phương Vũ, lát nữa không phải cậu muốn đi lên dãy núi kia đấy chứ? Mang tôi đi cùng với nhé?” Liễu Tiên San kề sát vào lỗ tai Phương Vũ rồi nói nhỏ.
Phương Vũ liếc mắt nhìn Liễu Tiên San một cái rồi nói: “Không nhất thiết phải đi lên, mà có đi cũng sẽ không mang cô đi.”
Liễu Tiên San giận dữ trừng mắt liếc Phương Vũ một cái rồi quay đầu đi chỗ khác.
Sau khi nghỉ chân một hồi lâu, đoàn người tiếp tục đi về phía trước.
Bọn họ nhanh chóng đến gần, khoảng cách với dãy núi lửa chỉ còn ba bốn cây số đi bộ. Đường đi đã phủ kín một tầng nham thạch vàng óng ánh nóng chảy thật dày.
Nham thạch nóng chảy vẫn còn đang dùng tốc độ chậm chạp khuếch tán ra bên ngoài.
Càng tới gần càng có thể cảm nhận được nhiệt độ xung quanh tăng lên.
Dưới tình huống nham thạch nóng chảy phủ kín mặt đất, muốn đi tới dãy núi lửa kia thì chỉ có thể bay qua bằng chân khí.
Phía trước bên cạnh chỗ gần nham thạch nóng chảy nhất đã có một số lượng lớn Võ giả tụ tập.
Giữa những Võ giả này, phần lớn là Võ giả cảnh giới Tiên Thiên, chưa đến cảnh giới Tông Sư.
Bọn họ không thể phóng chân khí ra bên ngoài được nên tất nhiên không có cách nào bay vọt qua chất lỏng này, chỉ có thể đứng ở chỗ bên cạnh nham thạch nóng chảy rồi giương mắt nhìn về phía chùm sáng bảy màu phía xa xa.
Mà nhìn đến trước đó nữa thì có thể thấy được rất nhiều Võ giả cảnh giới Tông Sư đã bay về phía dãy núi lửa kia rồi.
Càng đến gần dãy núi lửa, càng cảm nhận được một luồng linh khí tinh khiết vô cùng.
Hơi thở này đương nhiên là truyền tới từ phía bảy ngọn núi lửa phía trước.
“Truyền thừa của đạo nhân Vô Cực… Chắc chắn là có không ít đồ tốt.” Phương Vũ nghĩ thầm.
Đến gần đoàn Võ giả kia là có thể nghe thấy được không ít Võ giả than thở.
“Ôi, đi thật xa tới đây, kết cả là không thể tới gần dãy núi lửa kia.”
“Hết cách rồi, nhiệt độ của đám nham thạch nóng chảy này có thể đốt chúng ta thành tro trong nháy mắt đấy! Chỉ có thể chờ sau khi nhiệt độ của nham thạch nóng chảy hạ xuống, chúng ta mới có thể đi vào.”
“Nhiều Tông Sư bay qua vậy rồi… Đợi nham thạch lạnh xuống thì chúng ta có đi vào cũng chẳng còn gì.”
Một đám Võ giả Tiên Thiên tinh thần uể oải.
Rõ ràng biết phía trước có đồ tốt nhưng lại không có cơ hội đạt được.
Tình huống như thế này là khó chịu nổi nhất, hơn nữa còn vô cùng bực bội.
Quách Nghênh Đàn liếc nhìn Lam Nhiên, sau đó lại liếc qua Khương Thủy Nhu rồi nói: “Hai người đợi ở đây trước đã, tôi sẽ tới trước nhìn tình huống gần dãy núi lửa kia xem sao. Nếu là tình huống tố thì tôi sẽ truyền âm cho Lam Nhiên, úc đó Lam Nhiên lại tiến vào.”
Nói xong, Quách Nghênh Đàn lại thản nhiên liếc nhìn Phương Vũ, cứ như đang chê cười Phương Vũ không thể bay lên vậy, sau đó xoay người nhảy lên, bay nhanh về phía dãy núi lửa kia.
“Ài, cuối cùng cũng đi rồi.” Liễu Tiên San như được đại xá nói.
Người phụ nữ Quách Nghênh Đàn này đúng là làm người ta không thể thích nổi.
“Xin tha thứ.” Khương Thủy Nhu xin lỗi nói.
Lam Nhiên hết nhìn đông lại nhìn tây, nhìn Võ giả xung quanh rồi lại nhìn một đám Tông Sư đang bay về phía dãy núi lửa. Cô bé quay đầu hỏi Phương Vũ: “Đạo Thiên, anh không đi vào sao?”
Khương Thủy Nhu liếc mắt nhìn Lam Nhiên một cái, ánh mắt hơi trách cứ.
Mặc dù thực lực của Đạo Thiên rất mạnh mẽ, nhưng dù sao thì cũng chỉ mới là Võ giả Tiên Thiên, không thể dùng chân khí để bay lên được.
Lúc này Lam Nhiên nhắc tới việc này chẳng phải là chạm vào lòng tự ái của Đạo Thiên đó sao?
Nhưng thật ra Phương Vũ lại không để ý lắm. Anh lấy một chuỗi mứt quả được ghim thành xâu từ trong túi trữ vật ra, đưa tới trước mặt Lam Nhiên: “Mời cô ăn.”
Lam Nhiên nhận lấy xâu mứt quả rồi cắn vào một viên, vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc.
Khương Thủy Nhu nhìn về phía Phương Vũ, đang định nói lời cảm ơn.
Sau đó, trong đám Võ giả phía trước bỗng phát ra một tràng tiếng hô ngạc nhiên.
“Cậu Vũ Đình Nguyên của nhà họ Vũ đến đây!”
Đám Võ giả cùng ngẩng đầu lên nhìn về phía không trung cách đó không xa.
Chỉ thấy một người đàn ông đứng trên một thanh kiếm lớn màu lam trên đó, dùng tốc độ cực nhanh bay về phía dãy núi lửa.
“Rất ngầu… không hổ là nhà họ Vũ. Thanh kiếm dưới chân anh ta hình như là kiếm Cự Linh, pháp khí trấn tộc của nhà họ Vũ bọn họ thì phải?”
Đám Võ giả liên tục ồ lên, cực kỳ hâm mộ nhìn về phía Vũ Đình Nguyên trên bầu trời.
Vũ Đình Nguyên khoanh tay đứng trên thanh kiếm lớn, trên mặt không có biểu cảm gì.
Anh ta liếc mắt nhìn đám Võ giả này một lượt bằng ánh mắt bễ nghễ.
Vũ Đình Nguyên và thanh kiếm lớn đã đi xa rồi nhưng âm thanh bàn tán của đám Võ giả vẫn không hề nhỏ đi.
Một lát sau lại có một tiếng hô ngạc nhiên vang lên.
"Cái vị mà cả người phát ra ánh sáng xanh kia chẳng phải là Hạ Tân Vỹ, cậu hai nhà họ Hạ nổi tiếng là thiên tài Võ đạo ở quân khu Trung Bộ đó sao?
“Người phụ nữ bên cạnh anh ta đẹp như tiên ấy, hẳn là vợ chưa cưới của anh ta, công chúa Mãn Kỳ Trang của nhà họ Mãn chăng?”
“Mau nhìn phía sau đi, hình như người kia là Hàn Minh Lý của nhà họ Hàn ở Hoài Bắc phải không?”
Từng tiếng hô ngạc nhiên vang lên.
Các thế gia lớn nhỏ mà các Võ giả biết rõ đều xuất hiện, phóng thẳng về phía dãy núi lửa kia.
Trong quá trình này, Phương Vũ nhìn thấy một vài người quen.
Hàn Minh Lý của nhà họ Hàn ở Hoài Bắc, Hàn Thương Thiết, Chung Thế Viễn của nhà họ Chung ở Giang Nam, còn có maas chưởng môn mấy tông môn mà trước đó anh có gặp ở Trụy Tiên Cốc nữa…
Tốc độ phi hành của những người này cực nhanh, không muốn đáp xuống sau người khác.
Bọn họ biết trong bảy miệng núi lửa phía trước chắc chắn có cất giấu một bảo tàng động trời!
Ai tới gần dãy núi lửa đó trước thì có thể chiếm đồ tốt trước!
“Nhiều học trò của các thế gia và chưởng môn tông môn đi vào như thế, chờ đám Võ giả Tiên Thiên chúng ta vào thì sao còn hy vọng gì nữa?” Không ít Võ giả ai oán nói.
Đương nhiên, phần lớn Võ giả Tiên Thiên đều ôm vận may đến chỗ này.
Chẳng qua sự thật tàn khốc vẫn khiến ảo tưởng của bọn họ hoàn toàn tan biến.
Trong giới Võ đạo thì kẻ mạnh là vua, kẻ yếu không có chút tiếng nói nào.
Không ít Võ giả mất hết ý chí, xoay người đi về.
“Ê, nhiều người vào vậy rồi, sao anh còn không vào đi?” Liễu Tiên San nhìn Phương Vũ nhìn đông rồi lại nhìn tây, chỉ là vẫn bất động thì không nhịn được hỏi.
“Vội gì chứ, nhìn tình huống cái đã.” Phương Vũ nói.
Lúc này Phương Vũ còn đợi ở đây là vì muốn xem xem giữa đám Võ giả bay vào kia có người mà anh muốn tìm hay không!
dãy núi lửa này dẫn phát ra hiện tượng kỳ lạ của đất trời, làm mấy khu xung quanh đều chấn động.
Như vậy thì người nối dõi của Tử Viêm Cung cũng vô cùng có khả năng đã nhận được tin tức và đến chỗ này.
Sau đó Phương Vũ đứng bên cạnh nham thạch nóng chảy sẽ có thể thoải mái phát hiện ra bọn họ.
Ngay lúc Phương Vũ nghĩ như vậy thì một hơi thở rất mạnh mẽ truyền tới từ không trung phía xa.
Một lực ép cực lớn bao phủ lên ba bốn trăm Võ giả ở đây.
Vẻ mặt của đám Võ giả đều thay đổi, quay đầu nhìn về phía trên không trung.
Chỉ thấy một bóng dáng xẹt qua giữa không trung, thân hình như tia chớp, nhanh chóng bay về phía dãy núi lửa.
Hơi thở phả ra từ trên người kẻ này khiến người ta phải sợ hãi!
Hơn nữa lúc kẻ này xẹt qua trên khoảng không phía trên đám Võ giả, mọi người đều cảm nhận được một luồng khí lạnh như băng dâng lên từ lòng bàn chân, lạnh thấu toàn thân!
Nhưng bởi vì tốc độ của bóng dáng này thật sự nhanh quá nên không ai nhìn rõ được dáng vẻ của kẻ này!
Chỉ có Phương Vũ thấy được hình dạng của bóng dáng đó!
Đó là Trần Cao Hạc!
Tốc độ của Trần Cao Hạc nhanh đến cực hạn, chốc lát đã biến mất dưới tầm mắt mọi người.
Phương Vũ nhìn về phía hướng mà Trần Cao Hạc rời đi, hơi nhíu mày.
Anh có thể cảm nhận được trong hơi thở trên người Trần Cao Hạc có ẩn chứa một hơi thở nào đó từ xa xưa, hoàn toàn khác biệt với lần ở núi Bạch Xuyên.
Sau khi Trần Cao Hạc rời đi không lâu thì càng lúc càng nhiều Võ giả Tiên Thiên chuẩn bị dẹp đường về nhà.
Bọn họ biết rõ rằng đã không còn phải đợi lát nữa nữa.
Đám người bọn họ không có chút cơ hội lấy được đồ tốt trong dãy núi lửa nào.
Đúng vào lúc này, đột nhiên trên bầu trời lại truyền tới một tiếng cười chói tai.
“Ha ha ha… Nhiều Võ giả Tiên Thiên thực lực thấp kém như con kiến tụ tập lại vậy? Đều rất muốn đi vào phải không? Đi, tôi có thể giúp các người một phen! Tôi thật muốn nhìn một chút xem sau khi các người đi vào thì có năng lực làm cái gì!”
Lời còn chưa dứt, một bóng đen đã hạ xuống từ không trung.
Người này đưa lưng về phía đám Võ giả, nâng tay phải lên đối diện với nham thạch nóng chảy phía trước.
Một hơi thở khủng bố bùng nổ ra từ trên người người nọ.
“Ầm!”
Một chùm sáng phun ra từ tay phải người này, đánh mạnh về phía tầng nham thạch nóng chảy phía trước, tạo thành một con đường lớn!