vgất trời.
“Cô Giang, không bằng đến phòng khám bệnh của tôi tiếp tục nói đi, tôi cảm thấy còn cần thảo luận sâu sắc một phen về góc độ hoàng kim gò má cô.” Sở Thiệu Huy mỉm cười nói.
“Được.” Liễu Tiên San cầu còn không được, cô ta hàn huyên với Sở Thiệu Huy lâu như vậy chính là muốn tìm một cơ hội ở riêng một mình.
“Vậy chúng ta đi.” Sở Thiệu Huy cười rất xán lạn.
Trong ánh mắt hâm mộ của đàn ông xung quanh, Sở Thiệu Huy và Liễu Tiên San cùng ra khỏi nhà hàng.
“Haizz, đây chính là chỗ tốt của bác sĩ thẩm mỹ, nhiều phụ nữ như vậy chủ động tiếp cận…”
“Hơn nữa người phụ nữ này cũng đẹp vậy rồi, tại sao còn muốn sửa mặt chứ?”
“Anh không hiểu, phụ nữ thích chưng diện, giống như đàn ông yêu tiền, du͙© vọиɠ đều là vô hạn…”
Nhìn bóng lưng hai người rời khỏi, vài tên đàn ông khẽ bàn luận.
“Xe tôi không đậu ở đây mà để dưới hầm để xe, chúng ta xuống lấy xe đi.” Sở Thiệu Huy nói.
“Được.” Liễu Tiên San đáp.
Sở Thiệu Huy đã bị cô ta mê hoặc hoàn toàn, thậm chí cũng không cần dùng đến mị thuật.
Nhiệm vụ lần này cứ dễ dàng hoàn thành như vậy.
Hai người cùng đi xuống gara dưới lòng đất.
Lúc này dưới hầm để xe hoàn toàn yên tĩnh, không có ai khác.
Đi tới trước chiếc xe Benz màu đen, Sở Thiệu Huy mở cửa xe ra cho Liễu Tiên San, thân sĩ nói: “Cô Giang, mời lên xe.”
Liễu Tiên San ngồi trên ghế phụ, sau đó Sở Thiệu Huy ngồi trên ghế lái xe rồi đóng cửa xe lại.
Bây giờ chính là thời cơ tốt nhất.
Ánh mắt Liễu Tiên San khẽ dao động, tay phải nhẹ nhàng vẫy một cái.
Một mùi hương mê người trong nháy mắt tràn ngập cả thùng xe.
Hương mê hồn.
Sở Thiệu Huy đang chuẩn bị khởi động xe, ánh mắt lập tức trở nên mê ly.
“Thành công rồi.” Sắc mặt Liễu Tiên San vui vẻ, cô ta lập tức nắm lấy tay phải Sở Thiệu Huy, đang muốn lấy chiếc nhẫn giữa ngón giữa tay phải của gã xuống.
Nhưng cô ta vừa chạm vào mặt ngoài chiếc nhẫn đã cảm thấy cực nóng.
Liễu Tiên San ngạc nhiên thốt lên một tiếng, theo bản năng mà thu tay lại.
Lúc này ánh mắt Sở Thiệu Huy trước mặt đột nhiên sáng lại.
“Quả nhiên có ý đồ, chẳng trách chiến nhẫn của tôi phát ra cảnh cáo.” Trên mặt Sở Thiệu Huy hiện ra nụ cười lạnh lẽo, nhìn Liễu Tiên San trước mặt.