Mục lục
Luyện Khí Năm Ngàn Năm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc này, Tần Lăng Thường đang bị một đám thương nhân vây quanh.

Đám thương nhân này người sau nối tiếp kẻ trước đi lên chào hỏi, giới thiệu bản thân với Tần Lăng Thường, cứ sợ bị bỏ qua.

Tần Lăng Thường mệt mỏi ứng đối với lời bắt chuyện của bọn họ, cũng không nhận thấy được nguy hiểm đang tới gần.

Lúc này, trong đám người đang vây quanh Tần Lăng Thường có một người đàn ông khuôn mặt ngăm đen, trong mắt người này nổi lên vẻ hung hăng.

Gã đứng phía sau cách Tần Lăng Thường không xa, tay phát run lên, giữa ngón trỏ và ngón giữa xuất hiện một cây châm bạc cực kỳ nhỏ.

Gã mang theo cái kim bạc này chậm rãi tới gần Tần Lăng Thường.

Tần Lăng Thường đang nói chuyện với hai gã thương nhân trước mặt, không rảnh bận tâm phía sau lưng.

Người đàn ông kia nhanh chóng đi tới chỗ cách Tần Lăng Thường không đến nửa mét, khóe miệng cong lên thành một nụ cười lạnh lùng. Gã nâng tay cầm kim bạc lên, dùng tốc độ cực nhanh đâm về phía sau lưng Tần Lăng Thường!

“Chát!”

Phía sau, một bàn tay ngang trời vươn ra, bắt được tay ông ta.

Vẻ mặt người đàn ông thay đổi, quay đầu bèn thấy được một người trẻ tuổi đang cười tủm tỉm nhìn mình.

“Tôi đã để ý lâu rồi, không ngờ các người thật sự dám ra tay đấy.” Tần Ảnh Huân nói, ánh mắt lạnh như băng.

Vẻ mặt người đàn ông rất khó coi, muốn giật tay ra khỏi tay Tần Ảnh Huân nhưng không thể làm được.

Tay của Tần Ảnh Huân giống như một cái kìm sắt giữ chặt cứng tay của gã.

“Tôi còn chút vấn đề muốn hỏi một chút, đừng vội đi vậy chứ.” Tần Ảnh Huân mỉm cười nói.

Vừa nói, Tần Ảnh Huân vừa uốn éo tay phải.

“Răng rắc!”

Tay của người đàn ông kia bị bẻ gãy đôi ngay lập tức!

“A…”

Gã kia kêu lên một tiếng thảm thiết, ôm lấy chỗ cổ tay phải của mình rồi quỳ rạp xuống đất.

“Ầm!”

Tần Ảnh Huân nâng chân lên đá một đá vào gương mặt gã kia, đá cho gã ngã lăn ra mặt đất, rồi lại đạp thêm một cái trên ngực gã.

Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, người đàn ông muốn gây bất lợi cho Tần Lăng Thường đã bị Tần Ảnh Huân chế phục hoàn toàn.

Động tĩnh mà Tần Ảnh Huân tạo thành thu hút sự chú ý của mọi người ở đây.

Không ít thương nhân bị sợ hãi mà kêu lên, vội vàng trốn sang một bên.

Tần Lăng Thường xoay người, nhìn nhìn người đàn ông da ngăm đen bị Tần Ảnh Huân đạp trên ngực, té trên mặt đất kêu rên không ngừng, cười lạnh lùng.

Cô ấy đã đoán được trước rằng đối phương sẽ ra tay trong buổi tối nay khi đến đảo Cửu Long.

Nhưng cô ấy thật không ngờ rằng đối phương thế mà lại điên cuồng ngang ngược đến mức này!

Ra tay làm trò trước mặt nhiều người như vậy!

“Chị, xử lý thế nào đây?” Tần Ảnh Huân nhìn về phía Tần Lăng Thường rồi hỏi.

Trong đôi mắt xinh đẹp của Tần Lăng Thường chỉ có sự trong suốt, giọng điệu lạnh lùng nói: “Nhanh chóng mang gã đi đi, chị còn có chuyện muốn hỏi gã.”

“Vâng.” Tần Ảnh Huân nói xong thì cúi thấp người, muốn bắt người đàn ông đang nằm ngã trên đất lại.

Nhưng ngay lúc này, đột nhiên anh ta để ý đến trong mắt người đàn ông té nằm trên đất hiện lên sự ngoan độc.

Vẻ mặt Tần Ảnh Huân thay đổi, nhận ra điều gì đó.

Cùng lúc đó, đột nhiên phía sau truyền tới những tiếng vang lạ thường.

Bốn phía tầng lầu này đột nhiên có bốn người đàn ông xuất hiện.

Thân pháp của bọn họ nhanh nhẹn vô cùng, mục tiêu chỉ có một, đó là Tần Lăng Thường!

Bọn họ cầm trong tay những con dao găm sắc bén, cùng lúc tiếp cận bên cạnh Tần Lăng Thường trong nháy mắt.

Vẻ mặt Tần Lăng Thường thay đổi.

Không ngờ rằng sát thủ không chỉ đơn giản là có một! Mà là bốn!

Bộ vest trên người bốn kẻ này tương tự như những thương nhân đi dự tiệc khác, hoàn mỹ dung nhập vào giữa tiệc rượu. Trước đó không ai nhận ra có điều gì không phù hợp!

Tần Ảnh Huân xoay người, ngưng tụ chân khí rồi vung nắm tay, đánh ra một quyền về phía sát thủ đến gần Tần Lăng Thường nhất!

“Ầm!”

Một quyền này của Tần Ảnh Huân nện vào ngực tên sát thủ kia, đánh gã bay ra ngoài.

Nhưng một quyền không thể giải quyết được vấn đề!

Còn ba gã sát thủ khác đều hướng ba con dao găm đâm về phía Tần Lăng Thường, mỗi một dao đều đủ để lấy mạng cô ấy!

Phản ứng của Tần Ảnh Huân đã đủ nhanh, nhưng cũng chỉ tới kịp để giải quyết một trong số đó thôi!

Dao găm trong tay ba gã sát thủ khác sắp đâm vào người Tần Lăng Thường rồi!

“Chị!”

Tần Ảnh Huân trợn trừng hai mắt gào lên.

Ngay lúc nguy cấp, suy nghĩ của Tần Lăng Thường trống rỗng, sững sờ ngơ ngác ngay tại chỗ chẳng có phản ứng gì.

“Vυ"t!”

Thì đúng vào lúc này, một tiếng xé gió chói tai vang lên giữa không trung!

“Xẹt xẹt!”

Từng ánh sáng bạc xẹt qua giữa không trung, đi cùng với đó là mấy tiếng kêu thảm thiết.

Máu tươi văng lên không trong, chỉ trong mấy giây ngắn nủi, ba gã sát thủ còn lại muốn nhằm về phía Tần Lăng Thường đã té hết trên mặt đất, chết tại chỗ.

Trên người bọn họ xuất hiện hơn mười vết chém, máu chảy không ngừng.

Thương nhân xung quanh sợ hãi la lên liên tục, đều nhanh chóng lùi về phía vách tường.

Mà võ sĩ của Thương hội Đông Nhật vừa giải quyết ba gã sát thủ kia thì lại bình tĩnh thong dong lấy khăn lau từ bên hông, nhẹ nhàng lau sạch máu tươi dính trên mũi kiếm, rồi sau đó lại tra kiếm vào lại vỏ.

“Ba người kia… hình như là người đại diện của Thương hội Đông Nhật!”

“Mẹ nó… Làm tôi sợ muốn chết. Kiếm của bọn họ nhanh quá đi, tôi chỉ thấy được cái bóng!”

“Ai có thể nói cho tôi biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không? Sao đột nhiên lại gϊếŧ người rồi?”

Sau khi trầm mặc một lát, cả sảnh lớn lại ồn ào tiếng nghị luận.

“Cô gái xinh đẹp, không sao chứ?” Một người đàn ông trung niên để râu cá trê trong số ba người kia nhìn về phía Tần Lăng Thường, dùng tiếng Hoa Hạ sứt sẹo hỏi.

Tần Lăng Thường lấy lại tinh thần, vẻ mặt hơi tái nhợt nói: “Tôi không sao, cảm ơn… các anh đã ra tay cứu giúp.”

“Chị.” Tần Ảnh Huân đi lên phía trước nói xin lỗi: “Xin lỗi chị, là em sơ ý…”

Nhìn thi thể ba gã sát thủ dưới đất, trong lòng Tần Ảnh Huân vẫn còn sợ hãi.

Nếu không phải có sự tương trợ của ba gã võ sĩ này thì chỉ sợ Tần Lăng Thường đã bị gϊếŧ rồi…

Tần Lăng Thường nhanh chóng lấy lại tinh thần.

Lúc này, trong số những nên sát thủ nằm trên mặt đất thì có ba tên đã chết, hai tên còn lại thì mỗi kẻ bị thương nặng hôn mê, kẻ còn lại thì vẫn tỉnh táo, thế nhưng sau khi nhìn thấy đồng bọn hành động thất bại, trong mắt gã cũng tràn ngập sự tuyệt vọng.

“Mang tên sát thủ còn sống kia đi tra hỏi đi.” Tần Lăng Thường nói vói Tần Ảnh Huân.

Tần Ảnh Huân gật gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.

Cả sảnh lớn ngập tràn mùi máu tanh, trong mắt rất nhiều thương nhân ở đây đều có sự sợ hãi.

Thật đáng sợ.

Chẳng ai ngờ được rằng một bữa tiệc rượu tổ chức rõ như ban ngày thế mà vẫn có nhiều sát thủ lẫn vào như thế!

Hơn nữa giữa bọn họ còn có mấy người đã từng nói chuyện với đám sát thủ này nữa chứ!

Tần Lăng Thường đứng trên mặt đất, nhíu mày lại, đột nhiên nhớ tới điều gì đó.

Cô ấy nhìn quanh bốn phía, sau đó tìm được bóng dáng Phương Vũ đang đứng trước bàn tiệc đứng.

Lúc này trong tay Phương Vũ đang cầm một món ăn, trên bàn ăn đặt một miếng sandwich.

Anh vừa ăn sandwich vừa loáng thoáng nghe Long Hy Phượng bên cạnh trò chuyện.

Thấy tình cảnh này, trên mặt Tần Lăng Thường trở nên nghiêm nghị.

Tình huống vừa rồi nguy cấp như thế mà Phương Vũ còn đứng một bên ăn sandwichj ư?

Hơi quá đáng nhé!

“Hội Long Tức của nhà họ Long bắt đầu tổ chức từ bao giờ vậy?” Phương Vũ nhìn Long Hy Phượng rồi hỏi.

Lực chú ý của Long Hy Phượng lúc này hoàn toàn đặt trên người Tần Lăng Thường và mấy thi thể sát thủ trên mặt đất.

Dưới tình huống rõ như ban ngày mà đi ám sát, đối với bất cứ ai cũng đều có vẻ vô cùng đáng sợ.

Chẳng qua có vẻ như Phương Vũ chẳng hề để ý đến chuyện vừa xảy ra, trái lại còn hỏi Long Hy Phượng một ít chuyện liên quan đến hội Long Tức.

“Hội Long Tức… Tôi cũng không hiểu biết nhiều. Tôi nghe cha tôi nói rằng đó là truyền thống tổ tiên truyền lại cho đến nay… Nhưng cụ thể là vị tổ tiên nào thì tôi cũng không biết.” Long Hy Phượng đáp.

“Ừ.” Phương Vũ gật gật đầu, không hỏi nữa.

Lúc này, Tần Lăng Thường tiến đến.

“Cô Tần.” Có vẻ như Long Hy Phượng nhận ra Tần Lăng Thường nên cô ta nhanh chóng chào hỏi.

Tần Lăng Thường cũng nhận ra Long Hy Phượng nên gật gật đầu đáp lại: “Cô Long, đã lâu không gặp.”

“Cô Tần, mục tiêu của sát thủ lần này… đều là cô sao?” Long Hy Phượng trợn to đôi mắt xinh đẹp hỏi.

“Ừ.” Tần Lăng Thường nhẹ nhàng gật đầu, không nói thêm gì mà là nhìn về phía Phương Vũ.

Trong ánh mắt của Tần Lăng Thường mang theo sự bất mãn và nghi ngờ.

“Tình huống vừa rồi hiển nhiên là không cần tôi ra tay… Chẳng phải cô cũng vẫn còn sống rất tốt đó sao?” Phương Vũ nói.

Tần Lăng Thường hít sâu một hơi rồi nói: “Tôi chỉ là muốn hỏi một chút rằng bây giờ hiện trường còn sát thủ nào khác nữa không?”

Phương Vũ lắc đầu nói: “Hẳn là không còn nữa đâu, nhưng cũng khó mà nói được.”

Khi nói chuyện, Phương Vũ liếc mắt nhìn về phía ba gã võ sĩ đứng cách đó không xa.

Bởi vì phát sinh chuyện ám sát nên hiện trường rơi vào cảnh hỗn loạn.

Mấy phút sau, bên tổ chức tiệc rượu cho người đứng ra đại diện tuyên bố lúc này tiệc rượu hủy bỏ để xử lý cho xong những chuyện trước mắt đã.

Tần Lăng Thường để Tần Ảnh Huân mang tên sát thủ duy nhất còn tỉnh táo kia đi, muốn mang tên này về để thẩm vấn.

Rồi sau đó Tần Lăng Thường lại chuẩn bị rời khỏi Liên Hương Lâu.

Sau khi đi ra khỏi cửa lớn Liên Hương Lâu, người đàn ông để râu cá trê và hai gã võ sĩ khác bước nhanh tới.

“Cô Tần, xin dừng bước.” Người đàn ông râu cá trê mở miệng nói.

Tần Lăng Thường dừng bước lại, xoay người.

“Tôi tên là Ichiro Muto, là phó hội trưởng của Thương hội Đông Nhật.” Người đàn ông râu cá trê tự giới thiệu.

“Vâng, ông Ichiro, xin hỏi ông có chuyện gì sao?” Tần Lăng Thường lễ phép hỏi han.

“Tôi muốn mời cô Tần đến Thương hội chúng tôi ngồi một chút, xin hỏi cô Tần có thời gian không?” Ichiro Muto hỏi.

Tần Lăng Thường hơi khó xử.

Vừa mới tìm được đường sống trong chỗ chết, tránh khỏi một trận ám sát.

Mà đối phương còn chuẩn bị một kế hoạch khác nào phía sau nữa không thì Tần Lăng Thường cũng không biết.

Đồng thời, Tần Lăng Thường còn muốn moi ra một ít tin tức có tác dụng từ miệng tên sát thủ duy nhất còn tỉnh táo kia nữa.

Tình huống khá là phức tạp nên lúc này Tần Lăng Thường không muốn đến bất kỳ chỗ lộn xộn nào cả.

Nhưng dù sao thì Ichiro Muto cũng là người đã cứu mạng cô ấy nên nếu cứ từ chối thẳng thừng thì e rằng không tốt lắm.

“Cô Tần, tôi hiểu được băn khoăn của cô. Xin yên tâm, Thương hội chúng tôi an toàn tuyệt đối. Mặt khác, nếu cô muốn thẩm vấn sát thủ này thì chúng tôi cũng có thể cung cấp cho cô một nơi lý tưởng.” Ichiro Muto mỉm cười nói.

Tần Lăng Thường hơi hơi nhíu mày rồi quay đầu liếc nhìn Phương Vũ một cái.

Phương Vũ gật đầu.

“Được rồi, vậy làm phiền ông Ichiro.” Tần Lăng Thường nói.

Sau đó đoàn người Tần Lăng Thường bèn ngồi lên xe, đi tới tổng bộ của Thương hội Đông Nhật.

Tổng bộ của Thương hội Đông Nhật ở ngay trung tâm đảo Cửu Long, là một tòa nhà ba tầng.

Phong cách tòa nhà rất có cảm giác nước Đông Nhật, sàn nhà và đồ dùng bên trong đều làm bằng chất liệu gỗ hoàn toàn.

Các cửa của tổng bộ đều có võ sĩ đeo kiếm dài bên hông trông coi.

Điều này làm cho không khí của cả Thương hội càng thêm nghiêm túc, thậm chí còn mơ hồ cảm nhận được một ít không khí xơ xác tiêu điều.

Thoạt nhìn thì Thương hội Đông Nhật này không đơn giản.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK