Để lỡ mất một khoản tiền lớn đến năm ngàn vạn, tâm trạng của Liễu Tiên San đang khá tệ.
Mà tên Phương Vũ bên cạnh hết lần này đến lần khác cứ như chẳng có chuyện gì, thậm chí còn lấy chiếc nhẫn kia ra cầm trong tay mà chơi nữa.
Liễu Tiên San càng nhìn càng tức, hô hấp cũng trở nên nặng nề, chân đang đạp ga cũng dồn sức không ít.
“Cô muốn lái đến đâu vậy?” Phương Vũ hỏi.
“Không biết!” Liễu Tiên San tức tối nói.
Vốn dĩ cô ta định sau khi lấy năm ngàn vạn thì sẽ đổi chiếc xe này trước.
Nhưng bây giờ, tất cả đều đã vỡ tan hết rồi!
“Giúp tôi tìm chỗ ở đi, lúc trước đã hứa rồi đấy.” Phương Vũ nói.
Chỗ ở!? Còn có mặt mũi nhắc tới chỗ ở nữa?
“Cậu! Cậu làm cho nhiệm vụ của tôi thất bại, còn muốn tôi giúp cậu tìm chỗ ở?” Liễu Tiên San quay đầu qua, trừng Phương Vũ với vẻ căm phẫn.
“Tôi cứu cô một mạng.” Phương Vũ thản nhiên nói.
“Nhưng cậu hại tôi tổn thất đến năm ngàn vạn! Năm ngàn vạn lận đó!” Liễu Tiên San nói với vẻ nghiến răng nghiến lợi.
“So với tính mạng, năm ngàn vạn chẳng đáng là gì đâu nhỉ?” Phương Vũ nhướng mày, nói.
Liễu Tiên San không nói nên lời, khuôn mặt xinh đẹp trở nên trắng bệch.
Nhưng cô ta vẫn thấy cực kỳ khó chịu!
Bây giờ điều mà trong đầu cô ta nghĩ tới toàn là năm ngàn vạn đó!
“Đừng lãng phí thời gian nữa, giúp tôi tìm chỗ ở đi.” Giọng điệu của Phương Vũ rất bình thản, nhưng trong đó lại mơ hồ ẩn chứa một sự uy hϊếp.
Sự uy hϊếp này đã để Liễu Tiên San bắt được.
Cô ta lại nhớ đến nỗi đau đớn khi linh hồn bị xé rách kia.
Cô ta chỉ có thể làm theo những điều mà Phương Vũ nói!
Liễu Tiên San ấm ức đến sắp bật khóc, cô ta xoay vô lăng, lái đến một hướng khác.
…
Một tiếng sau, Liễu Tiên San chở Phương Vũ đến một khu chung cư cao cấp.
“Đi theo tôi.” Liễu Tiên San lạnh lùng nói, bước lên phía trước.
Theo sau đó, Phương Vũ theo cô ta bước vào tòa chung cư A3.
Đi thang máy đến tầng mười chín.
Bước khỏi thang máy, hai bên trái phải đều có một căn chung cư.
Liễu Tiên San đưa Phương Vỹ đến căn chung cư bên trái, lấy chìa khoá trong túi quần ra mở cửa.
Trong căn chung cư này có đủ dụng cụ trong nhà, phong cách trang trí rất tươi sáng, chính là phong cách của thiếu nữ.
Bất kể là vách tường hay là sàn nhà thì đều được sơn thành màu hồng nhạt.
Rất nhiều dụng cụ trong nhà đều được in hình nhân vật hoạt hình.
Chẳng qua, dường như căn chung cư này không có ai ở cả, trên bề mặt của các dụng cụ trong nhà đều phủ một lớp bụi mỏng.
“Này là nhà ai thế?” Phương Vũ hỏi.
Liễu Tiên San đi đến trước ban công, mở cửa sổ sát đất ra, nói: “Đương nhiên là của tôi rồi, còn có thể là của ai được chứ?”
“Có cả bất động sản ở Nam Đô, có vẻ cô cũng không nghèo lắm.” Phương Vũ nói.
Phương Vũ không nhắc đến cái này còn đỡ, vừa nhắc đến, Liễu Tiên San liền nhớ đến năm ngàn vạn kia, tâm trạng càng thêm buồn bực.
“Tôi mua căn phòng này bằng tiền cha mẹ cho vay, chẳng qua sau này tôi dựa vào tiền kiếm được khi làm lính đánh thuê trả hết nợ rồi.” Liễu Tiên San buồn bực lên tiếng.
Phương Vũ gật đầu, đi ra ngoài ban công.
Vị trí của căn chung cư này rất tốt, đối diện là một công viên rừng xanh, đứng từ ban công nhìn ra ngoài là có thể nhìn thấy được toàn cảnh của công viên.
“Ngày thường tôi đều ở cung Sương Hàn chứ không có ở đây. Nơi này có thể cho cậu ở, nhưng cậu không được làm loạn chung cư của tôi, nhất định phải giữ gìn vệ sinh sạch sẽ!” Liễu Tiên San nói.
“Cũng ổn đấy.” Phương Vũ gật đầu, nói.
Nói rồi, Phương Vũ quay đầu đi về hướng một căn phòng, đẩy cửa rồi bước vào trong.
“Cậu làm gì đó!?”
Sắc mặt của Liễu Tiên San chợt thay đổi, vội vã bước lên phía trước.
Lúc này, Phương Vũ đã nhìn thấy toàn bộ cảnh tượng trong căn phòng.
Nếu như nói phong cách trang trí bên ngoài là phong cách của thiếu nữ, thì phong cách trang trí của căn phòng này đích thật là của bé gái rồi.
Khắp nơi đều là nhân vật hoạt hình, đến cả giường ngủ cũng là hình dạng một cái đầu heo đáng yêu.
Trên giường còn có hai con thú nhồi bông hoạt hình cao một mét, trên tường cũng dán rất nhiều hình của nhân vật hoạt hình.
Có nhìn thế nào cũng thấy tuổi tác của chủ căn phòng này không quá mười tuổi.
“Cậu mau ra ngoài đi!” Liễu Tiên Sa đỏ mặt tía tai, vội nói.
Phương Vũ chỉ quét mắt nhìn lướt qua rồi xoay người ra khỏi căn phòng.
“Kia là phòng của cô à?” Phương Vũ hỏi.
“Việc trang trí phòng là do cha mẹ của tôi làm! Bọn họ cứ mãi xem tôi như một đứa con nít ba tuổi ấy!” Liễu Tiên San đỏ hết cả mặt, nói.
Phương Vũ chẳng để ý đến trang trí trong phòng của cô ta, lại xoay người đi đến một căn phòng khác.
Cách trang trí của căn phòng này trông bình thường hơn nhiều, một chiếc giường, một cái bàn đọc sách, còn có một ban công.
“Tôi ở phòng này vậy.” Phương Vũ nói.
Chỉ cần không phải là phòng của cô ta, đương nhiên Liễu Tiên San sẽ không có vấn đề gì cả.
Sau khi làm quen một lúc với căn chung cư này, Phương Vũ ngồi xuống sofa trong phòng khách, nói với Liễu Tiên San: “Bây giờ cô giúp tôi tìm người hiểu rõ thuật pháp ngọn lửa màu tím đi.”
Liễu Tiên San nhăn mặt nhíu mày, nói: “Chỉ với đoạn video mơ hồ kia thì quả thật có rất ít tin tức.”
“Không còn cách nào khác, tên đó chỉ để lại chút tin tức như vậy thôi.” Phương Vũ nói.
Liễu Tiên San lấy điện thoại ra, nói: “Tôi sẽ bảo gián điệp của tôi lưu ý, có tìm được hay khôn thì phải xem ý trời thế nào thôi.”
Phương Vũ gật đầu.
Anh cũng không đặt nhiều hy vọng lên người Liễu Tiên San.
Chỉ là có thêm một người giúp đỡ tìm kiếm thì xác suất tìm được sẽ lớn hơn một chút.
Sở dĩ anh đích thân đến Nam Đô, đương nhiên là có cách tìm người của riêng mình.
“Tòa kiến trúc cao nhất nằm ở vị trí trung tâm của Nam Đô là cái nào?” Phương Vũ hỏi.
Liễu Tiên San suy nghĩ một lát, rồi lại dùng điện thoại tìm kiếm một hồi, nói: “Toà kiến trúc cao nhất ở khu trung tâm Nam Đô hẳn là trung tâm tài chính Cẩm Tú… cao khoảng năm trăm năm mươi mét.”
Phương Vũ gật đầu.
“Cậu hỏi chuyện này làm gì?” Liễu Tiên San nghi ngờ.
“Tôi phải đến nơi đó một chuyến.” Phương Vũ nói.
“Đến đó làm gì? Bình thường toà nhà đó đều dùng để tổ chức hoạt động thương nghiệp, hoặc là một vài buổi tụ họp cao cấp…” Liễu Tiên San nói.
Phương Vũ không trả lời Liễu Tiên San, mà lại lấy chiếc nhẫn kia ra, tiếp tục quan sát.
Lần đầu tiên lúc anh nhìn thấy chiếc nhẫn này trong tay Sở Thiệu Huy khi ở trong khách sạn Nam Đô thì đã cảm ứng hơi thở âm hàn.
Nhưng bây giờ chiếc nhẫn đã trở nên ảm đạm, đến cả hơi thở âm hàn chứa đựng bên trong cũng không cảm ứng được nữa.
“Cần phải hấp thu âm khí…” Ánh mắt của Phương Vũ hơi ngưng lại, bắt đầu suy ngẫm.
Sở Thiệu Huy nói rằng cách hấp thụ âm khí của gã chính là đeo chiếc nhẫn này lên rồi lên giường với phụ nữ.
Cách làm này khá giống với song tu của giới tu tiên trước đây, thải âm bổ dương.
Đám tu sĩ khi tìm một nữ đạo lữ làm lô đỉnh, phối hợp với tâm pháp thích hợp, tu luyện sẽ làm ít ăn nhiều.
Phương Vũ cầm chiếc nhẫn lên để trước mắt, quan sát tỉ mỉ hơn.
Nhìn từ bên ngoài, chiếc nhẫn này rõ ràng đã giữ rất nhiều ý niệm, trên mặt có rất nhiều vết xước nhỏ.
Mà trên bề mặt lại có một vài hoa văn hỗn loạn không theo một trật tự nào cả.
Những hoa văn này, lúc Phương Vũ nhìn sơ qua thì cảm thấy hơi lạ lẫm.
Nhưng lúc này nhìn kỹ hơn, anh mới phát hiện, những đường vân trông như hoa văn này thực ra là do những ký tự cực nhỏ, hết chữ này đến chữ khác nối tiếp nhau mà tạo thành!
Phương Vũ híp mắt, muốn nhìn rõ ký tự được khắc bên trên là gì, nhưng hoàn toàn không có cách nào nhìn rõ được.
Lát sau, Phương Vũ đành từ bỏ.
Muốn nhìn rõ nội dung được khác trên chiếc nhẫn thì cần phải kích hoạt nó trước.
“Chiếc nhẫn này trông quê chết đi được, có gì đẹp mà nhìn mãi thế?” Liễu Tiên San ngồi bên cạnh không nhịn được mà hỏi.
Phương Vũ nhìn sang Liễu Tiên San như thể có điều suy ngẫm.
“Cậu… muốn làm gì?” Liễu Tiên San nhìn vẻ mặt của Phương Vũ, trong lòng chợt cảm thấy sợ hãi.
“Chiếc nhẫn này phải hấp thụ âm khí mới có thể kích hoạt được.” Phương Vũ nói.
“Âm khí? Phải hấp thụ bằng cách nào?” Liễu Tiên Sang sửng sốt, hỏi.
“Theo như Sở Thiệu Huy nói, phải đeo nó vào, lên giường với phụ nữ.” Phương Vũ nói một cách bình tĩnh.
Nghe đến câu này, lại nhớ đến chuyện Sở Thiệu Huy đã làm với cô ta lúc ở trên xe, sắc mặt của Liễu Tiên San lập tức thay đổi.
“Chẳng lẽ…” Nhìn Phương Vũ ở trước mặt, Liễu Tiên San mặt cắt không còn giọt máu.
“Giúp chút đi, tôi có thể sẽ cần đến âm khí trên người cô.” Nói rồi, Phương Vũ cầm nhẫn đeo lên ngón tay.
“Cậu, cậu đừng qua đây!” Liễu Tiên San sợ tái mặt, hét lên.
Phương Vũ nắm tay phải thành đấm, đưa bề mặt của chiếc nhẫn hướng về phía Liễu Tiên San.
Ngay sau đó, anh thử dẫn chân khí truyền vào chiếc nhẫn.
Không có bất kỳ phản ứng nào.
Phương Vũ hơi chau mày, đứng dậy, đi về phía Liễu Tiên San.
Sắc mặt của Liễu Tiên San đã trắng bệch, cả người đều run rẩy không ngừng.
“Cậu, nếu cậu dám làm loại chuyện đó với tôi… Cô tôi nhất định sẽ không tha cho cậu đâu…”
Phương Vũ đi đến trước mặt Liễu Tiên San, tháo nhẫn xuống, đưa đến trước mặt Liễu Tiên San, nói: “Cô đeo chiếc nhẫn này lên thử xem.”
Liễu Tiên San sửng sốt, lúc này mới hiểu rằng Phương Vũ không có cái suy nghĩ kia.
Nhận lấy chiếc nhẫn trong tay Phương Vũ, Liễu Tiên San đeo nó lên ngón trỏ tay trái.
Ngay sau đó, sắc mặt của Liễu Tiên San hơi thay đổi, nói: “Tôi cảm thấy chiếc nhẫn này hơi nóng lên.”
Lúc này, chiếc nhẫn này phát ra ánh sáng nhàn nhạt.
“Quả nhiên, chiếc nhẫn này có thể tự hấp thu âm khí.” Ánh mắt của Phương Vũ sáng lên, nói.