Mục lục
Luyện Khí Năm Ngàn Năm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhìn thấy hai người, Phương Vỹ Huyền nhíu mày lại hỏi: “Các người là ai?”

Người phụ nữ có khuôn mặt thanh tú, tóc búi cao, trông rất chuyên nghiệp.

Cô ta nhìn Phương Vỹ Huyền, mỉm cười nói: “Anh Phương, anh có thể gọi chúng tôi là người giữ trật tự.”

Người giữ trật tự?

Phương Vỹ Huyền nhíu chặt mày, nói: “Người giữ trật tự gì? Tôi chưa từng nghe qua.”

Nam nữ liếc nhau, người phụ nữ nói: “Anh Phương, hôm nay chúng tôi tới tìm anh là muốn nói chuyện với anh.”

Phương Vỹ Huyền đi đến trước bàn trà, rót một cốc nước lớn uống cạn.

“Chuyện gì?” Sau khi uống xong cốc nước, Phương Vỹ Huyền nhìn nam nữ đối diện hỏi.

Trên người một nam một nữ trước mắt này không có chút hơi thở tu vi nào.

Điều này chứng tỏ hai người này hẳn không phải tu sĩ.

Nhưng bọn họ cũng không phải người phàm.

Trên người bọn họ lờ mờ tản ra hơi thở khác thường.

“Hôm qua anh đại diện cho binh sĩ Tấn Long của quân khu Giang Nam, giành được hạng nhất trong cuộc thi cấp quân khu lần này. Mà trong lúc thi đấu, anh đã đánh Tiêu Bắc Thạnh của binh sĩ Thiên Thần từ quân Kinh Thành bị thương nặng…” Người phụ nữ vẫn duy trì nụ cười chuyên nghiệp trên mặt trước sau như một, nói không nhanh không chậm.

“Ba ngày trước, anh đánh đập người ta một cách tàn nhẫn ở khách sạn Hải Tinh, tạo nên trận chấn động lớn, khiến cho khách ở trong khách sạn khủng hoảng, tạo thành tổn thất lớn cho khách sạn Hải Tinh…”

“Còn ngày đó, anh ra tay ở Hiệp hội Võ đạo Giang Nam, đánh sập cả hội quán của Hiệp hội Võ đạo Giang Nam…”

Những lần Phương Vỹ Huyền ra tay đều bị người phụ nữ nói ra, thời gian và địa điểm đều chuẩn xác.

Thế nhưng Phương Vỹ Huyền cũng không cảm thấy ngạc nhiên.

Khi làm những việc đó anh không hề cố tình che giấu, bị người ta biết là chuyện hết sức bình thường.

Điều Phương Vỹ Huyền tò mò là rốt cuộc vì sao đôi nam nữ tự xưng là người giữ trật tự này lại đến đây?

“Được rồi, chuyện tôi tự làm tôi biết rất rõ, không cần cô thuật lại.” Phương Vỹ Huyền ngắt lời người phụ nữ, nói.

Người phụ nữ không nói tiếp nữa mà chỉ mỉm cười bảo: “Nói như vậy, anh Phương thừa nhận những việc này đều là anh làm?”

“Là tôi làm, thế nên các người muốn thế nào?” Phương Vỹ Huyền hỏi.

Người phụ nữ nhìn thoáng qua người đàn ông bên cạnh.

Người đàn ông hơi nghiêng người về phía trước, ánh mắt hơi lạnh lùng, nói: “Anh Phương, bất kỳ võ giả nào cũng cần phải chịu ràng buộc. Tu vi càng cao thì càng phải như thế.”

“Nếu không thế giới này sẽ rất hỗn loạn, anh có đồng ý với quan điểm này không?”

“Không tồi. Tôi tán đồng với quan điểm này trăm phần trăm.” Phương Vỹ Huyền gật đầu nói.

“Một khi đã như vậy thì vì sao anh còn muốn phô trương như thế, phá bỏ ràng buộc hết lần này đến lần khác?” Người đàn ông thu lại nụ cười trên mặt, hỏi.

Phương Vỹ Huyền nhíu mày, nói: “Mấy lần tôi ra tay đều là vì người khác đến tìm tôi gây phiền phức trước. Vấn đề này của anh hẳn là nên đi hỏi đối phương.”

“Theo chúng tôi điều tra, mấy lần anh ra tay thì đối thủ đều bị anh gϊếŧ cả. Chúng tôi có muốn hỏi cũng tìm không được người.” Người phụ nữ ở bên cạnh mỉm cười nói.

“Cũng không còn cách nào, bọn họ muốn mạng tôi, tôi không thể không phản kháng được.” Phương Vỹ Huyền dang hay tay nói.

Vẻ mặt Phương Vỹ Huyền bình thản, sắc mặt người đàn ông lại càng lạnh lẽo.

“Đúng là bởi vì có sự tồn tại của những võ giả như các anh, cho nên Hoa Hạ chúng tôi mới thành lập tổ chức những người giữ trật tự.” Người đàn ông lạnh giọng rồi dừng một chút, nói: “Anh Phương, chúng tôi biết anh rất mạnh. Nhưng từ khi thành lập tổ chức những người giữ trật tự tới nay, chúng tôi đã bắt giữ rất nhiều võ giả giống anh, thậm chí còn mạnh hơn anh.”

“Những võ giả bị bắt đều có một đặc điểm chung, đó là kiêu ngạo tự đại, không tuân thủ quy tắc.”

Rốt cuộc cũng nhắc tới vấn đề chính?

Khoé miệng Phương Vỹ Huyền hơi cong lên một nụ cười nhẹ, nói: “Cho nên các người muốn tới bắt giữ tôi?”

Người đàn ông nhìn Phương Vỹ Huyền, hai mắt nổi lên ánh sáng lam nhàn nhạt.

Trong hư không đột nhiên xuất hiện một luồng sức mạnh muốn tiến vào cơ thể Phương Vỹ Huyền.

Đồng thuật?

Muốn tiến vào cơ thể tôi, khống chế tâm trí tôi?

Phương Vỹ Huyền cười mỉa mai, ngả người trên ra sau dựa, giơ chân lên bắt chéo.

Dựa vào sức mạnh của linh hồn anh, người đàn ông này vốn chỉ đang làm chuyện vô ích.

Chỉ cần anh không muốn thì bất kể là sức mạnh gì cũng không thể tiến vào cơ thể anh.

Nhìn thấy phản ứng của Phương Vỹ Huyền, sắc mặt người đàn ông khẽ thay đổi, ánh sáng màu lam trong con ngươi biến mất, khôi phục như bình thường.

Lúc này, người phụ nữ ở bên cạnh mở miệng nói: “Anh Phương, người giữ trật tự chúng tôi và võ giả các anh không nhất định phải đứng ở hai phía đối lập.”

Phương Vỹ Huyền nhìn về phía người phụ nữ kia, không nói gì.

“Hôm nay chúng tôi tới đây không phải muốn nói chuyện với anh, cũng không phải muốn gây mâu thuẫn với anh.” Nói tới đây, người phụ nữ đứng dậy, người đàn ông bên cạnh cũng đứng lên.

“Hy vọng anh Phương có thể lắng nghe những lời chúng tôi nói, sau này hãy cố gắng tuân thủ quy tắc.”

“Nếu không, chúng ta khó mà tránh khỏi việc gặp lại nhau.”

Nói xong, người phụ nữ và người đàn ông bèn xoay người đi ra ngoài cửa.

“Các người không được sự đồng ý của tôi đã vào nhà tôi. Cái này trong pháp luật gọi là gì nhỉ? Tự ý xông vào nhà dân à?”

“Cho nên, hy vọng lần sau lúc các người tới tìm tôi có thể tôn trọng pháp luật một chút, báo với tôi một tiếng. Nếu không, tôi không chắc sẽ cho các người cơ hội nói chuyện với tôi đâu.”

Phương Vỹ Huyền nói một cách hờ hững.

Nghe thấy Phương Vỹ Huyền nói, đôi nam nữ hơi khựng lại, dường như hơi sửng sốt một chút, lúc sau mới đi ra ngoài.

Phương Vỹ Huyền nhìn bóng dáng hai người, ánh mắt khẽ chuyển động.

Một chiếc Maybach màu đen đậu trước khu chung cư Lệ Giang.

Đôi nam nữ rời khỏi nhà Phương Vỹ Huyền, đi ra khỏi khu chung cư Lệ Giang rồi ngồi vào trong xe.

“Mộ Linh Băng, Phương Vỹ Huyền quá kiêu ngạo! Cậu ta vốn chẳng để chúng ta vào mắt! Vì sao cô lại muốn ngăn cản tôi dạy dỗ cậu ta?” Ngồi vào bên trong xe, người đàn ông có hơi tức giận nói.

Là một người giữ trật tự, bọn họ từng bắt giữ rất nhiều võ giả có thực lực cao thâm, đâu có từng chịu sự tức giận này?

Trong quá trình nói chuyện với nhau, nét mặt rất không kiên nhẫn và lười biếng của Phương Vỹ Huyền khiến anh ta thấy khó chịu.

“Mộc Thụ, lúc anh sử dụng tinh thần khống chế cậu ta, tôi không ngăn cản anh, hiệu quả thế nào?” Mộ Linh Băng thờ ơ nói.

Nói đến đây, sắc mặt Vương Mộc Thụ khẽ biến.

Vừa rồi anh ta lợi dụng con mắt Thiên Linh của mình, muốn khống chế tâm trí Phương Vỹ Huyền, không ngờ lại không hề có tác dụng.

Lúc ấy Phương Vỹ Huyền còn nhìn thẳng vào anh ta.

Dựa vào uy lực của con mắt Thiên Linh, dưới tình huống nhìn thẳng vào như vậy, đối phương gần như không thể còn bất kỳ sức phản kháng, chỉ có thể để mặc anh ta khống chế tâm trí.

“Phương Vỹ Huyền này không giống với những võ giả khác.” Mộ Linh Băng nói: “Cảnh giới tu vi của cậu ta còn đang dừng lại ở võ giả Tiên Thiên, nhưng thực lực của cậu ta đã đủ để đánh bại Võ Tôn.”

“Trên cơ sở này, chúng ta nên phân biệt cậu ta với những võ giả mà chúng ta từng bắt trước kia.”

“Phân biệt? Chẳng lẽ chúng ta phải sợ Phương Vỹ Huyền này? Người giữ trật tự chúng ta có võ giả ở cảnh giới nào mà chưa bắt qua? Chính là sát thần nổi danh Hoa Hạ năm đó…” Vương Mộc Thụ mở to hai mắt, nói.

Mộ Linh Băng lắc lắc đầu, ngắt lời Vương Mộc Thụ: “Nhiệm vụ hôm nay của chúng ta chỉ là tới cảnh cáo Phương Vỹ Huyền. Về sau như thế nào còn phải xem chỉ thị phía trên.”

“Dù sao tôi cũng cảm thấy người này nhất định phải bị trừng phạt! Thật sự quá kiêu ngạo.” Vương Mộc Thụ căm giận nói.

Buổi sáng, Phương Vỹ Huyền đi đến vườn rau một chuyến, tưới nước cho vườn rau.

Ăn cơm trưa xong, anh cũng không có việc gì khác cần hoàn thành, vì thế anh nghĩ tới việc đến trường.

Trong một hai tháng trở lại đây, anh có rất nhiều chuyện phải làm nên gần như không đến trường.

Thế nhưng, đến trường học vốn dĩ chỉ là muốn gϊếŧ thời gian.

Phương Vỹ Huyền xuất hiện ở trường học khiến cho mọi người trong lớp chú ý.

Trong một hai tháng gần đây, Phương Vỹ Huyền gần như không hề đi học.

Lúc Phương Vỹ Huyền không xuất hiện mấy ngày liền, trong lớp lập tức nổi lên tin đồn.

Có người nói Phương Vỹ Huyền định bỏ học, có người nói Phương Vỹ Huyền chuyển đi trường khác rồi, còn có người nói Phương Vỹ Huyền đắc tội người ta bị đánh trọng thương, bốc hơi khỏi thế giới.

Thậm chí có người còn bảo Phương Vỹ Huyền bị tai nạn xe chết rồi.

Đồn đại quá nhiều, có không ít người tin là thật.

Bây giờ trông thấy Phương Vỹ Huyền lần nữa, tất nhiên cảm thấy ngạc nhiên vô cùng.

Đường Thanh Hiền vốn đang nghiêm túc làm đề ôn tập lại đột nhiên cảm thấy xung quanh trở nên náo nhiệt.

Cô ta vừa ngẩng đầu lên thì Phương Vỹ Huyền đã ngồi xuống chỗ cạnh cô ta.

“Cậu, sao cậu lại tới đây?” Đường Thanh Hiền tỏ vẻ ngạc nhiên hỏi.

Trước đó cô ta cũng nghi ngờ vì sao Phương Vỹ Huyền không đi học, có đi hỏi cha cô ta.

Nhưng trong khoảng thời gian gần đây, Đường Mạnh Sơn cũng không thể nào liên hệ với Phương Vỹ Huyền, tất nhiên không biết Phương Vỹ Huyền đang làm gì.

Mỗi ngày bước vào phòng học, chỗ ngồi bên cạnh đều trống không, điều này làm cho Đường Thanh Hiền thấy có chút buồn bã và mất mát.

Bây giờ nhìn thấy Phương Vỹ Huyền, trong lòng cô ta có chút vui sướng.

“Tôi đột nhiên nhớ ra vẫn chưa đọc xong cuốn sách đã mua lúc trước, cho nên đặc biệt tới phòng học đọc nó cho xong.” Phương Vỹ Huyền nói.

“Có có một tháng nữa là thi đại học rồi, cậu còn nghĩ sao? Thật sự không cần ôn tập à?” Đường Thanh Hiền trợn to đôi mắt, hỏi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK