Phương Vũ nhớ tới Ngô Thái Bảo đã gặp ở quán bar hôm trước.
Sau khi uống viên thuốc do cái người gọi là đại sư Thành An cho, Ngô Thái Bảo đã mất đi lý trí, trở thành quái vật khát máu.
Rất có khả năng những võ giả điên cuồng trong lời Hạ Kiều Y nói giống với Ngô Thái Bảo, đã uống phải loại độc trùng gọi là thuốc viên kia.
“Anh có biết gì về chuyện này không?” Hạ Kiều Y hỏi.
“Hôm trước tôi trùng hợp gặp phải một tình huống.” Phương Vũ đáp.
“Vậy… Có ý kiến gì không? Có khi nào những người này có liên quan đến truyền nhân Tử Viêm Cung không? Tôi nhớ rõ người nắm giữ Tử Diễm lần trước… Cũng thích điên cuồng gϊếŧ người. ” Hạ Kiều Y nói.
Phương Vũ nhíu mày, nhớ đến lần trước anh đã khuếch tán thần thức xuống phía dưới nền đất, rồi nhìn thấy một bóng đen thật lớn.
Bản thân anh có cảm giác chuyện này không liên quan đến Tử Viêm Cung.
“Có manh mối gì không?” Phương Vũ hỏi.
“Những sự kiện dữ tợn này quá nhiều, chính phủ Hoài Bắc và hiệp hội võ đạo đã cùng nhau hợp tác điều tra, phát hiện những võ giả biến thành quái vật đều có điểm chung giống nhau đó chính là họ từng uống một viên thuốc gọi là đan dược có thể trợ giúp tu vi tăng lên.” Hạ Kiều Y đáp.
“Có điều tra ra được người cung cấp đan dược cho họ không? ” Phương Vũ hỏi.
“Có, nhưng không phải cùng một người mà là rất nhiều người, trước mắt thì tin tức thu thập được đã vượt qua hai mươi người… Cho nên chúng tôi suy đoán những người này có thể là một đội, là hành động do tông môn tà tu nào đó tổ chức.” Hạ Kiều Y nói.
“Tông môn tà tu…” Phương Vũ lại nhớ tới cái bóng đen to lớn dưới nền đất kia.
“Tôi cảm thấy rất có thể chuyện này liên quan đến truyền nhân Tử Viêm Cung, cho nên mới báo anh một tiếng.” Hạ Kiều Y nói.
“Có lẽ không liên quan.” Phương Vũ nói.
“ n… Vậy cứ thế đi, nếu có tin tức tôi sẽ thông báo thêm.” Hạ Kiều Y nói.
“Họ dự định xử lý chuyện này như thế nào?” Phương Vũ hỏi.
“Trước mắt thì những chuyện này chỉ xảy ra ở khu vực Hoài Bắc, trước mắt phía chính phủ Hoài Bắc sẽ cùng chung sức với hiệp hội võ đạo xử lý chuyện này, tình huống cụ thể tôi không rõ lắm, dù sao đây cũng là việc của Hoài Bắc.” Hạ Kiều Y nói.
“Được rồi, cúp máy đây.” Phương Vũ nói xong thì cúp điện thoại.
Lúc này, món ăn đã được đưa lên.
Lam Nhiên vùi đầu gặm lấy gặm để.
Phương Vũ nhìn tướng ăn của Lam Nhiên, cảm thấy cô bé này có vài phần giống anh.
Sau khi ăn xong đồ ăn trong khay, có vẻ như Lam Nhiên vẫn còn chưa đã thèm.
“Còn muốn ăn thì gọi thêm đi.” Phương Vũ nói.
“Không ăn nữa! Bữa cơm này tôi mời, nếu ăn nữa… Tiền tiêu vặt để dành của tôi sẽ hết sạch.” Lam Nhiên lắc đầu nguầy nguậy, nói.
Phương Vũ mỉm cười, đang định nói gì đó.
Lúc này điện thoại của anh lại vang lên, là một dãy số lạ.
Phương Vũ nhận cuộc gọi, sau đó nghe thấy một giọng nữ rất có sức hút.
“Anh Phương Vũ, là anh sao?”
“Là tôi, có chuyện gì vậy?” Phương Vũ hỏi.
“Tôi là Lạc Nhuận Cầm, hôm trước đã từng gặp anh một lần, chắc anh vẫn nhớ rõ rồi chứ?” Lạc Nhuận Cầm nói.
“Nhớ rõ.” Phương Vũ đáp.
“Anh để lại cho tôi số điện thoại, dặn tôi nếu còn nhìn thấy vị đại sư bói toán kia thì liên lạc với anh…” Lạc Nhuận Cầm cất giọng dịu dàng nhẹ nhàng nói.
“Nói trọng tâm.” Phương Vũ ngắt lời Lạc Nhuận Cầm.
“… Tối nay tôi đến tham dự một bữa tụ hội bạn bè, đúng lúc gặp được vị đại sư bói toán này, bây giờ cô ta đang ở cách chỗ tôi không xa, đang bói toán cho những người khác…” Lạc Nhuận Cầm nói.
“Bây giờ cô đang ở đâu?” Phương Vũ lập tức hỏi.
“Tôi đang ở nhà hàng Nam Đô, tầng một, anh muốn đến thì đến nhanh đi, tôi không biết vị đại sư bói toán kia sẽ đi lúc nào đâu.” Lạc Nhuận Cầm nói.
“Tôi qua đó ngay.”
Phương Vũ cúp điện thoại, gọi người phục vụ đến thanh toán.
“Muốn đi đâu?” Lam Nhiên hỏi.
“Nhà hàng Nam Đô, muốn đi không?” Phương Vũ hỏi.
“Nhà Hàng?” Đôi mắt Lam Nhiên sáng lên, nói: “Đương nhiên đi rồi!”
Phương Vũ cười nhạt, dắt theo Lam Nhiên đi đến nhà hàng Nam Đô.
Lúc trước Phương Vũ đã từng đi cùng Liễu Tiên San đến nhà hàng Nam Đô một lần, khoảng cách không xa.
Ngồi trên tắc xi chưa tới mười phút, Phương Vũ và Lam Nhiên đã đến trước cửa nhà hàng Nam Đô.
Phương Vũ dắt theo Lam Nhiên đi thẳng vào bên trong
Hiển nhiên bên trong nhà hàng đang tổ chức bữa tiệc tư nhân, phía trước hai bên cửa là hai vệ sĩ, cản đường đi của Phương Vũ và Lam Nhiên.
“Quý ông này, xin anh đưa thư mời ra.” Một vệ sĩ mở miệng nói.
“Không cần, anh ấy là bạn của tôi.”
Lúc này, một giọng nói nữ đầy từ tính vang lên.
Lạc Nhuận Cầm mặc bộ lễ phục dạ hội màu đen, đi đến phía sau vệ sĩ, mỉm cười nói.
“Thì ra là bạn của cô Lạc, mời vào.” Vệ sĩ nhìn thấy Lạc Nhuận Cầm, sắc mặt lập tức trở nên cung kính, khom lưng chào.
“Anh Phương, vào đi.” Lúm đồng tiền trên mặt Lạc Nhuận Cầm như hoa, nói.
Phương Vũ gật đầu, dắt theo Lam Nhiên đi vào.
Đêm nay Lạc Nhuận Cầm mặc bộ lễ phục dạ hội dài ôm sát người, phát họa dáng người có lồi có lõm đầy quyến rũ của cô ta.
Mái tóc dài đen nhánh xõa trên vai trái, trên mặt trang điểm cẩn thận, càng tôn lên khí chất yêu kiều của cô ta.
Lam Nhiên đứng bên cạnh Phương Vũ vừa nhìn thấy Lạc Nhuận Cầm, vẻ mặt có hơi dại ra.
Chị gái này thật xinh đẹp, còn đẹp hơn cả đàn chị nữa…
“Anh Phương, vị này là…” Lạc Nhuận Cầm cũng để ý tới Lam Nhiên, tò mò hỏi.
“Là bạn của tôi.” Phương Vũ nói.
“Bạn?” Lạc Nhuận Cầm sửng sốt.
Lam Nhiên chỉ là một đứa bé còn chưa tới mười tuổi, Phương Vũ gọi cô bé là bạn có vẻ hơi kỳ lạ.
Có điều Lạc Nhuận Cầm cũng không nghĩ nhiều, mà chỉ mỉm cười chào hỏi với Lam Nhiên: “Xin chào, tôi tên Lạc Nhuận Cầm.”
“Tôi, tôi tên Lam Nhiên.” Lam Nhiên nói với giọng điệu hơi căng thẳng.
Lúc hai người nói chuyện với nhau, Phương Vũ đã đảo mắt nhìn về phía trước, nhìn vị trí đang bị một đám người vây quanh.
Nhà bói toán kia đang ngồi bên trong đám người, bói toán cho người khác.
Phương Vũ hơi híp mắt.
“Anh Phương, gần đây vị đại sư bói toán này rất nổi tiếng ở Nam Đô, không ít nhà kinh doanh lớn đều tình nguyện bỏ ra giáo cao nhờ cô ta bói vận mệnh tương lai. Hơn nữa, cô ta bói thật sự rất chính xác… Tôi cũng từng nhờ cô ta bói toán đó.” Lạc Nhuận Cầm nói.
Phương Vũ liếc mắt nhìn Lạc Nhuận Cầm một cái, hỏi: “Rất chính xác? Bói cái gì vậy?”
“Ừm…” Trên mặt Lạc Nhuận Cầm lóe lên xấu hổ, khẽ đáp: “Tôi xin cô ta bói nhân duyên cho tôi.”
“Nhân duyên? Tại sao biết rất chính xác?” Phương Vũ hỏi.
“Lúc ấy tôi hỏi cô ta… Lúc nào chân mệnh thiên tử của tôi sẽ xuất hiện, cô ta nói sắp xuất hiện rồi… Sau đó vào lúc tôi gặp nguy hiểm nhất, anh Phương đã xuất hiện…” Lạc Nhuận Cầm giương mắt liếc Phương Vũ một cái, gương mặt đã ửng hồng.
Phương Vũ sửng sốt, ngay sau đó nhíu mày lại.
“Ừm, anh Phương, anh xác định vị đại sư bói toán này có liên quan đến chuyện ngày đó sao?” Lạc Nhuận Cầm vội vàng nói lảng sang chuyện khác.
“Chắc chắn.” Phương Vũ đáp.
Nói xong, Phương Vũ đã dắt theo Lam Nhiên đi về phía trước.
Lạc Nhuận Cầm đứng tại chỗ, vươn bàn tay trắng nõn như ngọc lên che khuôn mặt của mình, chỉ cảm thấy khuôn mặt đã nóng ran.
“Vừa rồi mình nói cái gì vậy? Chết mất thôi!” Trong lòng Lạc Nhuận Cầm vừa xấu hổ vừa buồn bực, dậm chân, đuổi theo Phương Vũ.
Phương Vũ từ từ đến gần đám người kia.
Phần lớn những người vây quanh bên cạnh vị nữ bói toán kia đều là người bình thường và có tiền, nhưng trong đó cũng xen lẫn vài võ giả.
Trong số những tên võ giả này, người có tu vi cao nhất là cảnh giới Tông Sư, còn lại đều là tu vi Thiên Tiên.
Phương Vũ biết rõ, các võ giả này mới chính là mục tiêu thật sự của người phụ nữ bói toán kia.
Phương Vũ cũng không sốt ruột, anh đứng bên ngoài đám người, lẳng lặng quan sát.
Anh muốn xem thử một chút, người phụ nữ bói toán kia tiếp cận mục tiêu của cô ta như thế nào.
“Phương Vũ, hình như bên kia có không ít đồ ăn ngon kìa.” Lam Nhiên kéo quần áo Phương Vũ, nói.
“Muốn ăn cứ đi lấy, ăn thoải mái, chỗ này không cần trả tiền.” Phương Vũ nói.
“Không cần trả tiền… Thật tốt quá!” Lam Nhiên xoay người đi về phía bàn đồ ăn cách đó không xa.
Lạc Nhuận Cầm thấy Phương Vũ đứng yên nên đã đi đến gần anh, lén đánh giá Phương Vũ.
Anh Phương trông thật trẻ tuổi… Có khi nào còn là học sinh không?
Dáng người anh gầy gò như thế, nhưng tại sao thực lực lại mạnh đến vậy?
Trong lúc Lạc Nhuận Cầm đang miên man suy nghĩ, thì cùng lúc đó người phụ nữ đang bị đám đông vây quanh chính giữa, cô ta dùng miếng vải đen quấn lấy phần đầu chỉ để lộ ra một đôi mắt đang bói toán cho vị khách ngồi đối diện.
Nhưng chớp mắt cô ta đã cảm nhận được một luồng hơi thở.
Cô ta ngẩng đầu nhìn phía trước, thần thức xuyên thấu qua đám người, thấy Phương Vũ đứng bên ngoài đám người.
“Là anh ta?”
Trái tim người phụ nữ rúng động.
Chính là tên võ giả mà lúc trước Vương đã từng nói muốn gϊếŧ chết!
Không ngờ anh ta xuất hiện ở đây… Chẳng lẽ anh ta cũng đang tìm mình?