Cướp mạng?
Ánh mắt Phương Vỹ Huyền khẽ động.
“Muốn trách thì trách cậu không may mắn đã gặp phải tôi.” Ánh mắt ông già toát ra sự tàn nhẫn, vừa dứt lời đã giơ tay lên.
Ông ta phóng tất cả dao găm có lớp khí màu đen vờn quanh ra khỏi ống tay áo, bay thẳng về phía Phương Vỹ Huyền.
Sắc mặt Phương Vỹ Huyền lạnh nhạt, vung tay phải lên.
“Vút!”
Toàn bộ số dao găm đã bị Phương Vỹ Huyền quạt bay ra ngoài.
Thấy cảnh tượng này, sắc mặt của ông già khẽ thay đổi.
Thực lực của Phương Vỹ Huyền còn mạnh hơn trong dự đoán của ông ta.
Những võ giả trẻ tuổi ông ta từng gặp trước kia cơ bản là không thể tránh được đòn tấn công này của ông ta.
“Tà tu?” Phương Vỹ Huyền nhìn thấy lớp khí màu đen quấn quanh con dao găm, hơi híp mắt.
Ông già lấu lại tinh thần, rút cái gai bạc vô cùng bén nhọn bên hông ra, vọt về phía Phương Vỹ Huyền.
Tốc độ của ông ta rất nhanh, hoàn toàn không giống ông già bảy tám chục tuổi.
Khoảng hai giây, ông ta đã vọt tới trước mặt Phương Vỹ Huyền, giơ cái gai bạc có lớp sương màu đen quấn quanh đâm mạnh vào ngực trái Phương Vỹ Huyền.
Phương Vỹ Huyền đứng ở tại chỗ, vươn tay, trực tiếp nắm lấy cái gai bạc đó.
Ông già cười đầy nham hiểm.
Trên gai bạc của ông ta có đầy khí độc có tính ăn mòn cực cao.
Phương Vỹ Huyền nắm lấy gai bạc như vậy, bàn tay sẽ lập tức hóa thành xương trắng!
Nhưng giây tiếp theo, sắc mặt ông già đã thay đổi.
“Rắc!”
Bàn tay Phương Vỹ Huyền không chỉ bị ăn mòn thành đống xương trắng, ngược lại còn bẻ gãy cái gai bạc của ông ta!
Sắc mặt ông già biến sắc, đang muốn lùi ra sau.
Nhưng Phương Vỹ Huyền đã đánh một một chưởng lên ngực của ông ta.
“Bịch!”
Ông già chỉ cảm thấy ngực phải đau nhức, phun ra một búng máu thật to, rồi bay ngược ra xa hơn mười mét, sau đó lăn vài vòng trên mặt đất rồi mới dừng lại.
Sao lại… Có thể vậy?
Ông già nằm ngã xuống đất, giãy giụa ngẩng đầu, nhìn Phương Vỹ Huyền đang từ từ đi về phía ông ta, trong mắt tràn đầy sợ hãi.
Rõ ràng thằng nhóc này chỉ là Thiên Tiên bậc năm! Tại sao lại mạnh như vậy?
Ông già còn muốn đứng dậy, nhưng cơ thể lại không cử động được.
Chẳng lẽ… Hôm nay sẽ phải thua ở chỗ này?
Ông ta không cam lòng!
Ông ta hấp thu tinh khí những võ giả yếu hơn nhiều năm như vậy mới có thể sống tới ngày này!
Tuy rằng khuôn mặt ông ta trông già nua, nhưng cơ thể ông ta không khác gì với những người trẻ tuổi!
Chỉ cần ông ta tiếp tục hấp thu tinh khí người khác như vậy thì ông ta có thể sống mãi, có thể trường sinh bất tử!
“Oắt con, cậu qua đây, cùng lắm thì đồng vu quy tận!” Ông già nổi giận gầm lên một tiếng, lấy ra một bình hồ lô to bằng bàn tay từ trong quần áo.
Phương Vỹ Huyền hơi nhíu mày, tiếp tục đi về phía trước.
“Mày… Vậy cùng chết đi!” Ông già nghiến răng mở nắp bình hồ lô ra.
“Ong…”
Một bầy ong đen đúa bay ra khỏi bình hồ lô.
Nhìn thấy bầy ong này bay ra, sắc mặt ông già tái nhợt, trong lòng thấy sợ hãi.
Đây là bầy thi ong này là do ông ta nuôi dưỡng, to nhỏ như là ruồi bọ, trên người đều gắn một cây châm độc, cực kỳ độc, chỉ cần chạm vào da người thì người đó sẽ chết ngay lập tức.
Bầy thi ong này được tạo ra từ thi thể, sát khí rất nặng, sức tấn công cũng rất mạnh, không cách nào khống chế được. Chỉ cần gặp được những giống loài khác sẽ tấn công mạnh mẽ.
Cho nên đến bản thân ông già cũng không dám thả bầy thi ong ra, bởi vì sát khí trên người ông ta chưa đủ nặng, sẽ bị những thi ong này cho là khác loài rồi tấn công.
Nhưng bây giờ rơi vào hiểm cảnh, ông ta không còn cách nào khác.
Chỉ có thể thử may mắn một lần.
Tuy sát khí trên người ông ta chưa đạt đến trình độ của bầy thi ong này, nhưng ông ta đã gϊếŧ rất nhiều người, ít nhất sát khí trên người ông ta sẽ nặng hơn thằng nhóc con này nhiều.
Giữa hai người họ, tất nhiên thi ong sẽ ưu tiên tấn công người có sát khí nhẹ hơn.
Quả nhiên, sau khi đàn thi ong bay ra khỏi bình hồ lô đã lập tức bay về phía Phương Vỹ Huyền.
Trên mặt ông già nở nụ cười tàn nhẫn, ông ta đã nhìn thấy cái chết thảm thương của Phương Vỹ Huyền rồi.
“Thi ong?”
Phương Vỹ Huyền không ngờ rằng bây giờ còn có người đào tạo ra thứ đồ chơi này.
Rất nhiều năm trước, có một môn phái tà đạo nghiên cứu ra thi ong, dùng để đối phó với những môn phái chính đạo, tạo thành hậu quả cực kỳ nghiêm trọng, thương vong vô số.
Không chỉ có con cháu môn phái chính đạo, mà bao gồm dân chúng bình dân, thậm chí môn phái tà đạo cũng có không ít người chết.
Sau đó các môn phái chính đạo liên kết với nhau tiêu diệt môn phái tà đạo kia, hơn nữa hạ lệnh tiêu diệt thi ong.
Trải qua gần ba năm tiêu diệt trên diện rộng, cuối cùng đã hoàn toàn diệt sạch thi ong.
Phương Vỹ Huyền cho rằng phương pháp đào tạo thi ong đã sớm thất truyền, không ngờ hôm nay còn có thể gặp lại.
“Ha ha ha, nhãi con, trên người cậu chẳng có chút sát khí nào, để tôi xem cậu chết như thế nào!” Ông già cười khằng khặc, nói
Trên mặt Phương Vỹ Huyền lộ ra nụ cười.
“Sao ông biết được? Trên người tôi không có chút sát khí nào?”
Trong lúc nói chuyện, trên người Phương Vỹ Huyền ầm ầm tỏa ra một trận khí thế.
Một vòng rồi một vòng sát khí u ám quấn ở quanh cơ thể Phương Vỹ Huyền.
Những thi ong đó vốn đang bay về phía Phương Vỹ Huyền, nhưng sau khi Phương Vỹ Huyền bùng nổ sát khí thì chúng nó lập tức dừng lại trong không trung, sau đó quay đầu, bay về phía ông già.
“Sao, sao lại có thể thế được! Rốt cuộc cậu là ai? Rốt cuộc cậu là ai!” Sắc mặt ông già trở nên trắng bệch, la lớn.
Phương Vỹ Huyền còn trẻ tuổi như vậy, thế mà sát khí trên người còn mạnh hơn đàn thi ong kia!
Phải gϊếŧ bao nhiêu người, mới có thể ngưng tụ được nhiều sát khí như vậy?
“Á…”
Đàn thi ông nhắm vào mặt ông già, tấn công không chút do dự.
Cơ thể ông già biến thành một đống máu với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
“Quả nhiên đủ độc.”
Phương Vỹ Huyền hơi rùng mình, thu sát khí trên người lại.
Nếu đã thả đám thi ong này ra thì nhất định phải diệt sạch chúng nó.
Nếu để mặc chúng nó rời khỏi đây, thì hậu quả không dám tưởng tượng.
Phương Vỹ Huyền không muốn liên lụy đến người vô tội lần nữa.
Khoảnh khắc khi sát khí trên người Phương Vỹ Huyền biến mất, đám thi ong đã quay đầu, nhanh chóng bay về phía Phương Vỹ Huyền.
Phương Vỹ Huyền chỉ đứng ở tại chỗ, để mặt cho đám thi ong tiếp cận mình.
Đàn thi ong đồng loạt giơ đuôi kim độc lên, đâm vào mặt và cổ của Phương Vỹ Huyền.
“Ầm!”
Đúng lúc này, trên người Phương Vỹ Huyền bộc phát ra chân khí đỏ nhạt!
“Ong ong…”
Đàn thi ong vừa chạm vào chân khí này đã phát ra tiếng kêu.
Trên người mỗi con thi ong đều bốc cháy lên ngọn lửa, nháy mắt cả đàn thi ong bùng thành đống lửa!
Trong không khí bay một mùi khét nhè nhẹ, từng con thi ong hóa thành tro tàn, rơi xuống mặt đất.
Chỉ mấy chục giây ngắn ngủi, đàn thi ong đã bị tiêu diệt toàn bộ.
Sau khi giải quyết xong đàn thi ong, Phương Vỹ Huyền nhìn thoáng qua đống máu nằm cách đó không xa.
Tự làm bậy, không thể sống.
Loại tà tu này ở thời đại nào cũng đều như con chuột chạy qua đường bị mọi người đuổi đánh.
Phương Vỹ Huyền ngẫm nghĩ rồi đi về phía hang động đen nhánh phía trước.
Hang động tối đen như mực, ánh sáng bên trong rất yếu ớt, nhưng với thị lực của Phương Vỹ Huyền vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng.
Vừa đi vào bên trong một chút, Phương Vỹ Huyền đã ngửi thấy một mùi tanh hôi.
Mùi thối của xác chết, còn có cả mùi máu tanh!
Phương Vỹ Huyền khẽ nhíu mày, tiếp tục đi về phía trước một đoạn.
Sau đó, anh đã nhìn thấy một đống xương trắng.
Cách đống xương trắng không xa còn có một cái xác chết khô.
“Ông già này đã gϊếŧ không ít người rồi…”
Phương Vỹ Huyền đi lên trước, cúi đầu nhìn các xác khô trên mặt đất.
Tay chân của các xác hô này vặn vẹo, trông rất kỳ quái.
Phương Vỹ Huyền híp mắt quan sát, lập tức hiểu rõ, nhưng người này đang sống sờ sờ đã bị rút sạch tinh khí, biến thành xác khô.
Còn ông già tà tu kia dùng cách gì để làm được thì Phương Vỹ Huyền vẫn chưa đoán ra được.
Còn chưa đi đến cuối hang động, vì thế Phương Vỹ Huyền tiếp tục đi vào bên trong.
Quả nhiên, ở sau một khúc cua, Phương Vỹ Huyền đã nhìn thấy một vài cái xác chết còn bình thường.
Những xác chết này chưa biến thành xác khô, nhưng đã bắt đầu có dấu hiệu thối rữa.
Xác chết không có quần áo, hơn nữa còn đều là phụ nữ.
Hiển nhiên là những người này sau khi gian dâʍ với tà tu xong thì bị ông ta gϊếŧ chết.
Mà phần lớn những xác khô bên ngoài đều là đàn ông, lão tà tu đã sử dụng tà thuật nào đó để rút hết tinh khí của bọn họ, làm cho bọn họ biến thành cái xác khô.
Phương Vỹ Huyền biết không ít tà thuật có thể biến người thành xác khô, nhưng khó đoán ra được ông già tà tu đó đã dùng loại nào.
Phương Vỹ Huyền nhìn quanh bốn phía, phát hiện ở trên cục đá cạnh xác chết có một quyển sách rách nát.
Phương Vỹ Huyền đi lên trước, cầm lấy quyển sách này lật vài tờ, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc.
Tà thuật mà ông già tà tu sử dùng đều học từ quyển sách này.
Phệ Tinh Đại Pháp hấp thu tinh khí tươi sống từ sinh mạng của người khác rồi chuyển hóa thành tinh khí của mình. DO đó bảo trì cơ thể luôn ở thời điểm trẻ khỏe nhất, hơn nữa còn có thể kéo dài tuổi thọ.
Nguyên nhân ông già tà tu kia lớn tuổi vậy rồi mà còn có thể giữ được tốc độ cực nhanh chính là vì công lao của Phệ Tinh Đại Pháp.
Vệ Phệ Tinh Đại Pháp, trong quyển sách này dạy rất đầy đủ, thậm chí những nguyên lý tối nghĩa khó hiểu cũng được viết rất rành mạch.
Phương Vỹ Huyền nghiêm túc đọc, hai mắt dần sáng lên.
Nếu cẩn thận nghiên cứu thông suốt quyển tà thuật này, hơn nữa còn cải biết một vài bước đi mấu chốt trong đó, nói không chừng có thể biến nó thành một môn Công pháp Luyện Khí cực mạnh.
Vì thế, Phương Vỹ Huyền bỏ quyển sách này vào túi, xoay người đi ra khỏi hang động.
Sau khi ra khỏi hang động, Phương Vỹ Huyền ngồi lên chiếc xe ba bánh chạy bằng dầu, dựa vào bản đồ trên điện thoại, chạy vào trong rừng rậm nguyên thủy.