Ở khu Giang Nam, thành phố Giang Hải.
Phương Vũ ra khỏi nhà ga vào lúc chạng vạng tối, đi ngang qua chợ thức ăn đang bán, mua một con gà tươi để làm thịt và hai lon bia, sau đó từ từ trở về nhà.
Nhà của anh ta ở trong một ngôi nhà cũ kỹ, nằm trong một khu phố nhỏ. Nó có hai tầng, Phương Vũ sống ở tầng hai, còn một đôi mẹ con sống ở tầng khác.
Giá thuê ở đây rất rẻ, một tháng chỉ có năm mươi vạn.
Khi đến nhà, Phương Vũ lập tức đi vào sân và bắt đầu nướng con gà trên lò nướng.
Ngay lúc đó, một cô gái trẻ đến, đeo trên mình một cái túi sách và chạy chậm vào sân.
"Thơm quá, anh Phương Vũ, em đã ngửi thấy từ rất xa." Cô gái đứng trước mặt Phương Vũ, nhìn vào con gà nướng trên lò nướng và tròng mắt cô toát ra sự thèm muốn.
"Đừng lo, chắc chắn có phần của em." Phương Vũ nói.
"Anh Phương Vũ đối xử với em tốt nhất." Cô gái trẻ nói với niềm hứng khởi, sau đó đi vào nhà của mình.
Cô bé tên là Vu Nguyệt Nguyệt, sống ở tầng một của gia đình, đang học lớp một.
Một lúc sau, cô bé lại đi ra ngoài, mang theo một chiếc ghế đẩu và ngồi bên cạnh Phương Vũ.
"Anh Phương Vũ, anh đã đi đâu trong vài ngày qua? Gần đây mẹ em về quê, chỉ có mình em ở lại chỗ này, thật sự rất nhàm chán." Vu Nguyệt Nguyệt đặt hai tay lên cằm và nói.
"Đi thăm bạn cũ đã qua đời, anh đến thăm anh ấy." Phương Vũ trả lời.
"…Em xin lỗi, mong anh bớt đau lòng." Vu Nguyệt Nguyệt nói với giọng nhỏ giống như đã làm sai điều gì đó.
Người bạn này của Phương Vũ chắc chắn là có tuổi tác tương đương với Phương Vũ, quan hệ cũng rất tốt, còn trẻ như vậy mà đã qua đời, thật đáng tiếc.
Nhưng Vu Nguyệt Nguyệt nhận ra rằng Phương Vũ không có dấu hiệu đau buồn trên gương mặt, chỉ nhìn chằm chằm vào con gà nướng dầu xì xì.
"Được rồi!"
Sau vài phút, Phương Vũ cầm con gà quay quay xong lên tay, nhìn như anh không hề sợ nóng chút nào.
Phương Vũ lấy đùi gà đưa cho Vu Nguyệt Nguyệt và sau đó tự mình cắn thịt gà. Nó thật thơm ngon!
Nói ra thì một người đã tu luyện gần năm nghìn năm lại không có cách nào cắt bữa, vẫn phải dựa vào các loại lương thực để làm no bụng, thật sự là bất ngờ lớn nhất trong trời đất.
Tuy nhiên, Phương Vũ không có cách nào khác. Anh ta có thể không ăn, nhưng sẽ đói.
Trước đó, hắn đã từng trải qua một khoảng thời gian rất u ám và chán nản đến mức muốn tự tử. Sau hai tháng không ăn không uống, hắn vẫn sống sót được, nhưng vẫn cảm thấy đói khát và muốn uống nước. Hắn phải ăn uống để giảm thiểu cảm giác khát khao này, không thì sẽ rất không thoải mái.
Buổi tối, Phương Vũ ngồi trên giường của mình, đọc phương thuốc mà Hạ Tu Chi đã nghiên cứu trong hai mươi năm và viết ra. Những phương thuốc này là tâm huyết của Hạ Tu Chi suốt đời. Mỗi viên thuốc đều có giá trị quý báu và sẽ gây chấn động trong giới y học khi được công bố.
"Đứa trẻ này, thậm chí còn có thể nghiên cứu được phương thuốc bổ thận tráng dương, thật là thông minh hơn thầy đấy." Phương Vũ thầm thì.
"Phanh, phanh, phanh..."
Khi Phương Vũ đang xem phương thuốc, có tiếng gõ cửa kịch liệt từ dưới nhà vang lên.
"Vu lão cẩu, ra ngoài cho tao! Ngươi vẫn còn nợ tao năm vạn cờ bạc, nếu không trả lại thì đừng trách tao không khoan dung!" Một giọng nói to và thô lỗ vang lên.
Phương Vũ có thể nghe thấy tiếng khóc từ phòng của Vu Nguyệt Nguyệt ở tầng dưới. Cô bé đã nói với hắn rằng mẹ cô đã về quê và cô đang ở nhà một mình trong vài ngày.
“Mau mở cửa ra! Không mở ra bọn này đập nát cửa nhà mày ra! Đợi ông đây bắt được mày rồi thì đến trứng nước của mày ông cũng bóp nát!” Một giọng nói khác gầm lên.
"Phanh!"
Cửa bị đập vỡ.
“Vu, Vu Thành Nghiệp đã li hôn với mẹ tôi rồi, không còn bất kỳ quan hệ nào nữa rồi, ông ta cũng không ở đây…” Vu Nguyệt Nguyệt vừa nói vừa khóc.
“Mày nói không ở thì không ở à? Mày là con gái của ông ta, chẳng lẽ lại thấy chết không cứu?” Hai người đàn ông tiếp tục đập cửa.
“Các người còn đập cửa nữa là tôi, tôi báo cảnh sát đấy!” Vu Nguyệt Nguyệt gào khóc.
“Mày dám báo cảnh sát? Đợi bọn này đập cửa sẽ xử mày trước!” Một trong mấy người đàn ông đe dọa.
“Ầm, ầm, rầm!”
Cánh cửa bị bật mở.
Hai tên đàn ông hung hãn đến đòi nợ bước vào phòng thì nhìn thấy Vu Nguyệt Nguyệt đang ngồi co chân ở một bên vì sợ hãi.
Hai người đàn ông nhìn quanh, phát hiện trong nhà không còn bất kỳ ai khác chỉ có một mình Vu Nguyệt Nguyệt.
“Âyyô, Con chó già Vu này còn có thể sinh được cô con gái xinh đẹp thế này sao?” Một người đàn ông nhìn Vu Nguyệt Nguyệt đang ngồi dưới đất, ánh mắt nóng rực.
“Vậy tao có cách rồi, nếu đã không tìm được chó già họ Vu kia thì cứ mang nó đi bán, tiền kiếm được coi như tiền trả cho nợ của chó già Vu.” Người đàn ông còn lại nói.
“Không vội, trước đó, chúng ta có thể… hề hề.” Người đàn ông ngồi xổm xuống, nhìn Vu Nguyệt Nguyệt cả người đang run rẩy, cười vô cùng bỉ ổi đưa tay ra.
Nhưng tay hắn ta còn chưa chạm được đến Vu Nguyệt Nguyệt đã cảm thấy có lực cực lớn nhấc hắn ta lên.
“Mày là ai?!” Người đàn ông còn lại hét lên đồng thời muốn ra tay với Phương Vũ.
“Rầm!”
Giây tiếp theo, tên đàn ông đó hét thảm ra tiếng, bị Phương Vũ một chân đá bay ra ngoài ngã xuống sân.
Tên đàn ông bị Phương Vũ nhấc bổng trên tay ngay đến cơ hội mở miêng cũng không có đã bị Phương Vũ cho mấy bạt tai sau đó ném ra sân.
“Ai nợ tiền bọn mày thì bọn mày đi tìm người đó. Cho bọn mày ba giây, lập tức cút ngay cho tao.” Phương Vũ lạnh lùng nói.
Hai tên đàn ông bị đánh đến đầu váng mắt hoa, biết được Phương Vũ đáng sợ đến cỡ nào tất nhiên cũng không dám chọc vào nữa, thậm chí ngay đến mấy câu hung hăng cũng không dám nói đã chạy mất dép.
Nhìn Vu Nguyệt Nguyệt vẫn còn đang khóc mếu, Phương Vũ ngồi xổm xuống nói: “Không sao nữa rồi, anh đã đuổi bọn chúng chạy đi rồi.”
Vu Nguyệt Nguyệt ôm Phương Vũ tiếng khóc càng lúc càng lớn hơn.
Sau khi an ủi Vu Nguyệt Nguyệt một lúc, sửa lại cửa nhà cho cô ấy, Phương Vũ mới quay trở lại tầng hai.
Nói thật là Phương Vũ đã sống gần năm nghìn năm rồi, chuyện gì cũng đã gặp qua quá nhiều nên tính tình trở nên thờ ơ lạnh nhạt.
Đối với những người không may mắn, ví như ông cụ Đường, anh cũng đều lựa chọn ngoảnh mặt làm ngơ.
Anh chỉ giúp những người anh có chút tình cảm qua lại, hoặc là anh cảm thấy người đó thú vị.
Đếm đã về khuya, Phương Vũ lên giường nhắm mắt, chuẩn bị ngủ.
Cũng giống như không ăn đồ ăn, Phương Vũ có không ngủ cũng chẳng chết được, nhưng sẽ cảm thấy buồn ngủ.
Cho nên anh vẫn chọn đi ngủ.
Nhưng chỉ nhắm mắt được hai phút, anh đã nghe thấy tiếng gõ cửa.
Ra mở cửa thì thấy Vu Nguyệt Nguyệt trong bộ đồ ngủ mỏng.
“Anh Phương Vũ, em, em không dám ngủ một mình… Anh có thể để em ngủ trong nhà anh không?” Đôi mắt to xinh đẹp của Vu Nguyệt Nguyệt sưng đỏ vì khóc, chiếc mũi thanh tú cũng ửng đỏ, trông rất đáng thương.
Ngoại trừ mẹ mình ra thì người cô ấy tin tưởng nhất chính là Phương Vũ.
Phương Vũ giật mình, nhà anh chỉ có một chiếc giường.
Nhưng thấy cả người Vu Nguyệt Nguyệt còn đang run lẩy bẩy, Phương Vũ cũng không từ chối, đồng ý yêu cầu của cô ấy.
“Đêm nay em ngủ trên giường anh đi.” Phương Vũ nói.
“Em, em ngủ trên bàn là được rồi, anh ngủ trên giường đi.” Vu Nguyệt Nguyệt đáp.
“Không sao, hôm nay anh ngồi tàu hỏa cũng ngủ nhiều rồi, không buồn ngủ.” Phương Vũ nói.
Vu Nguyệt Nguyệt không nói nữa, thận trọng leo lên giường Phương Vũ.
Đây là giường của anh Phương Vũ, trên đó còn có hơi ấm, anh ấy vừa còn nằm trên này…
Nằm trên giường nhìn Phương Vũ đang ngồi ở bàn làm việc đọc một xấp đơn thuốc lớn, Vu Nguyệt Nguyệt chỉ cảm thấy mặt mình nóng bừng.
Mình vậy mà thật sự được nằm trên giường của anh Phương Vũ…
Anh Phương Vũ đang đọc gì vậy nhỉ?
Sao anh Phương Vũ lại đánh nhau giỏi đến vậy? Vừa rồi hai tên đàn ông đó hung hãn đến vậy, anh Phương Vũ vậy mà có thể đánh văng bọn họ ra ngoài… đẹp trai quá đi mất.
Vu Nguyệt Nguyệt còn đang mơ mộng chuyện yêu đương, suy nghĩ lung tung, chẳng được bao lâu thì buồn ngủ ngủ mất.
Hôm sau, Phương Vũ đến trường trung học Giang Hải.
Thật ra mấy ngàn năm nay anh đã học đi học lại không biết bao nhiêu lần rồi.
Nhưng cũng chẳng còn cách nào khác, nếu muốn sống tiếp thì anh phải sống như người bình thường.
Phương Vũ đã thử qua vô số nghề làm vô số nghiệp, vẫn thấy việc đi học là thú vị nhất, cũng nhẹ nhàng nhất.
Về đến phòng học lớp 12A2, Phương Vũ ngồi về vị trí góc lớp.
Trong lớp, anh chỉ là một học sinh lầm lì thu mình, không có bạn bè, không thu hút.
Anh có thể đảm bảo rằng ít nhất một nửa số người trong lớp thậm chí không nhớ rõ tên anh.
“Nghe nói hoa khôi lớp trọng điểm Đường Tiểu Nhu chuyển vào lớp chúng ta, thật hay đùa vậy?”
“Phải đó, lớp trưởng nghe lén được Đường Tiểu Nhu nói với chủ nhiệm lớp mình là cậu ấy muốn chuyển đến lớp chúng ta.”
“Mẹ nó, chuyện gì vậy? Đó là nữ thần đấy! Sao cậu ấy lại muốn chuyển sang lớp mình? Lẽ nào cậu ấy nhìn trúng nam sinh nào trong lớp mình rồi?”
Phương Vũ nghe được những lời bàn tán này nhưng anh chỉ cảm thấy thật ồn ào.
“Này, Phương Vũ, Đường Tiểu Nhu chuyển đến lớp mình đấy, sao cậu không kích động chút nào vậy?” Bạn cùng bàn Lưu Đống mập mạp vỗ vai Phương Vũ nói.
“Tôi cũng không biết cậu ấy là ai, kích động gì chứ?” Phương Vũ hỏi ngược lại.
“Mẹ, Đường Tiểu Nhủ mà cậu cũng chưa từng nghe qua? Cậu ấy là con cái nhà họ Đường ở Giang Nam, gia thế lẫy lừng chưa nói đến chỉ riêng chuyện mặt mày nhìn xinh đẹp thôi đã xứng là hoa khôi của trường trung học Giang Hải, là nhân vật cấp bậc nữ thần đấy!” Lưu mập kích động nói.
Nhà họ Đường ở Giang Nam? Hình như nghe qua ở đâu đó rồi.
Nhưng Phương Vũ chỉ ‘ồ’ một tiếng, rồi nhắm mắt gục xuống bàn nghỉ ngơi.
Không ngủ cả đêm nên hơi buồn ngủ rồi.
Thấy Phương Vũ không hứng thú, Lưu mập cũng không nói hươu nói vượn với anh nữa.
Chuông vào lớp vang lên, mọi người trở về chỗ ngồi, ngồi nghiêm chỉnh chờ đợi sự xuất hiện của hoa khôi trường.
Quả nhiên, chủ nhiệm lớp Hoàng Hải dẫn theo một nữ sinh vào lớp.
Nữ sinh mặc đồng phục buộc tóc đuôi ngựa, trên mặt không thoa phấn, nhưng làn da vẫn trắng như tuyết, sạch đến tỏa sáng.
Ngũ quan của cô vô cùng tinh tế, đôi mắt như sao, mũi cao thanh tú, đôi môi hồng hào.
Cũng là đồng phục học sinh nhưng cô gái này mặc lên lại có cảm giác như tiên nữ xuất trần.
Đây chính là hoa khôi trường, đây chính là nữ thần.
Dù cho là nam sinh hay nữ sinh trong lớp đều đồng thời cảm cảm thán.
“Từ giờ trở đi, bạn học Đường Tiểu Nhu sẽ chuyển đến lớp A2 chúng ta, cùng học tập với lớp A2 chúng ta. Chúng ta hãy nổ một tràng pháo tay chào đón bạn học Đường Tiểu Nhu!” Chủ nhiệm lớp Hoàng Hải trịnh trọng nói.
Học sinh trong lớp đồng loạt vỗ tay làm Phương Vũ đang nhắm mắt nghỉ ngơi thấy ồn mà ngẩng đầu lên.
Vừa ngẩng đầu lên, Phương Vũ đã nhìn thấy Đường Tiểu Nhu đang đứng trên bục giảng.
Hử? Vậy mà lại là cô à?
Phương Vũ lập tức hiểu được lý do Đường Tiểu Nhu chuyển đến lớp này.
Bà mẹ! Rắc rối đến rồi.
Đường Tiểu Nhu đang tìm kiếm Phương Vũ trong lớp học, nhìn thấy góc của Phương Vũ thì ánh mắt xinh đẹp của cô sáng lên.
Phương Vũ, quả nhiên cậu ở đây!
“Thưa thầy, em muốn ngồi cùng bàn với cậu ấy.” Đường Tiểu Nhu nhìn chằm chằm vào chỗ ngồi của Phương Vũ, mở lời.