Hạ Vi Vãn đi theo phía sau lưng Phương Vỹ Huyền, vừa thấy anh đột ngột dừng bước, sắc mặt cô ta lập tức thay đổi, vội vàng trốn sau một cây đại
thụ gần đó.
Lúc này, Phương Vỹ Huyền đã đi trên một con đường đi bộ khác của khu chung cư Lệ Giang.
Xung quanh không có nhiều người nên rất yên tĩnh.
Phương Vũ Huyền mới xoay người đối diện với vị trí của Hạ Vi Vãn, nói lớn: “Đi ra đây.”
“Làm sao anh ta có thể phát hiện ra mình được chứ? Rõ ràng mình đã giữ khoảng cách đủ xa mà!” Hạ Vi Vãn nghi ngờ hết sức nhưng vẫn phải đi ra.
Nhưng vào lúc này, sau thân cây phía trước cây của cô ta đang trốn có hai bóng người xuất hiện.
Sắc mặt của Hạ Vi Vãn lập tức thay đổi khi vừa nhìn thấy hai bóng người này, cô ta vội vàng trốn lại sau thân cây.
Hai người kia bắt đầu đi trên lối đi bộ đến đối diện với Phương Vỹ Huyền.
Một nam một nữ, người đàn ông có khuôn mặt nho nhã trông như là một người trí thức. Còn người phụ nữ lại có con ngươi lòi ra, cằm nhọn hoắt, xem ra khuôn mặt của người này rất không hài hòa với nhau.
“Anh không hổ là mục tiêu có giá trị một trăm triệu đôla Mỹ, xem ra đúng thật là không dễ đối phó.”
Nhìn hơi thở tỏa ra trên cơ thể của hai người này có thể đoán được, cả hai đều chỉ đạt tới tầng mười hai của Luyện Khí Kỳ, đồng nghĩa tu vi của họ chỉ mới bán bộ tông sư mà thôi.
“Chỉ có một trăm triệu đôla mà đã khiến từng người một các người chạy đến trước mặt tôi tìm chết rồi? Mạng sống của các người thật đúng là không đáng giá xíu nào hết.” Phương Vỹ Huyền lắc đầu, cảm thán.
Tu vi của hai người này không thể khơi lên sự hứng thú của Phương Vỹ Huyền.
Quá yếu.
Trong mắt người phụ nữ kia nhìn Phương Vỹ Huyền khinh thường, trên
mặt nở lên nụ cười mỉa mai.
Biệt danh của hai người họ chính là Âm Dương Song Quỷ, được xếp thứ ba mươi hai trên bảng đen, họ là một cặp mà nhiều người nghe thấy tin đã sợ mất mật.
Hai người họ làm sát thủ nhưng cách hành động của họ lại khác với những sát thủ khác, họ không thích ra tay trong âm thầm mà thích đối đầu với mục tiêu trực tiếp.
Mà trước đó họ đã hoàn thành hơn một nghìn nhiệm vụ, nhưng chưa hề thất bại lấy một lần.
Trong đó có ba nhiệm vụ, mục tiêu của họ đều là cường giả cấp tông sư!
Những cường giả tông sư kia cũng đã từng nhìn họ bằng ánh mắt khinh thường như anh.
Nhưng cuối cùng thì ho vẫn bị chết rất thê thảm.
“Tôi sẽ lấy đầu của anh xuống, mong là đến lúc đó anh sẽ không hối hận về lời nói này.” Người phụ nữ kia cười lạnh, nhìn Phương Vỹ Huyền.
Ánh mắt của người đàn ông lạnh lẽo nhìn thẳng vào Phương Vỹ Huyền.
Họ cũng biết sức mạnh của Phương Vỹ Huyền không yếu, nhưng nhìn hơi
thở trên người Phương Vỹ Huyền họ đoán anh có mạnh thì cũng chỉ mạnh hơn một tên võ giả Tiên Thiên.
Dù anh ta có mạnh hơn võ giả Tiên Thiên thì cũng không thể nào mạnh hơn tông sư được.
Vì vậy họ chắc chắn rằng họ có thể nắm chặt một trăm triệu đôla trong tay rồi!
Hạ Vi Vãn trốn ở sau thân cây nghe được cuộc nói chuyện của ba người, trong lòng cũng dao động dữ dội, ánh mắt cô ta đầy hoảng sợ.
Treo giải một trăm triệu đôla?
Phương Vỹ Huyền làm gì mới bị người ta truy nã treo giải đến một trăm triệu đôla thế chứ?
Mà cặp nam nữ này là ai? Hơi thở tỏa ra từ trên người họ dường như rất mạnh…
Ngay lúc Hạ Vi Vãn vô cùng khó hiểu thì hai người nam nữ trên lối đi bộ đột ngột hành động.
Hai tay của hai người bắt đầu bấm tay niệm chú, đồng thời tất cả khí thế trên người họ cũng bộc phát.
Phương Vỹ Huyền đứng im tại chỗ, tràn đầy hứng thú nhìn hai người này.
Ngược lại anh còn mong rằng hai người này phải càng mạnh càng tốt, như thế anh mới có thể kiểm tra cơ thể mình được.
Sau khi hai nam nữ trước mặt bấm tay niệm chú xong thì đột ngột quát lớn, hai người quay lại với nhau tung ra một chưởng.
“Rầm!”
Đột nhiên một luồng khí trắng cháy lên trên người của người đàn ông kia, còn trên người của người phụ nữ lại có một luồng khí đen quấn quanh.
Lúc này hơi thở tản mát ra trên cơ thể của hai người này không ngừng mạnh hơn gấp mấy lần với lúc trước, dường như họ âm thầm tỏ ra thế lực của cảnh giới tông sư.
“Thì ra là thuật Song Tu.” Ánh mắt của Phương Vỹ Huyền bình tĩnh không gợn sóng, ngay cả vẻ mặt cũng vô cảm.
Thuật Song Tu là một loại pháp môn rất đặc biệt, ban đầu nó chỉ là một pháp môn khá yếu, mãi đến khi Hợp Hoan Tông xuất hiện, thuật Song Tu mới được phát triển rực rỡ.
Vì cách này giúp tăng tu vi cực nhanh nên không ít tu sĩ muốn đi đường tắt truy tìm thuật Song Tu này.
Mà thuật Song Tu cũng có rất nhiều loại, trong đó có loại giúp tốc độ tu luyện của cả nam và nữ tăng nhanh, cũng có loại giống như hai nam nữ trước mắt đây, loại này giúp cho tu vi trên cơ thể người tu luyện đột ngột bộc phát mạnh hơn gấp mấy lần so với lúc bình thường.
“Thật đúng lúc, hai tên Tông Sư này… có thể giúp mình kiểm tra sức chịu được của cơ thể này.” Hai mắt của Phương Vỹ Huyền tỏa sáng.
Lúc này, Hạ Vi Vãn đứng sau thân cây cách họ năm mươi mét nhưng vẫn cảm nhận được hơi thở tỏa ra từ trên người cặp nam nữ kia, sắc mặt cô ta tái nhợt, cũng vì vậy mà ánh mắt hoảng sợ.
Hai người võ đạo tông sư này muốn gϊếŧ chết Phương Vỹ Huyền!
Tu vi của Phương Vỹ Huyền chỉ mới đạt đến Tiên Thiên tầng bảy, thậm chí còn chưa bằng cô ta thì làm sao anh có thế chiến đấu với hai người này được?
Cô có nên thông báo với ông nội để ông ấy gọi người đến cứu Phương Vỹ Huyền không?
Nhưng có thế thì cũng không kịp! Với tình hình trước mắt sợ cứu binh chưa kịp chạy đến, Phương Vỹ Huyền đã bị cặp nam nữ này gϊếŧ chết rồi!
Làm sao bây giờ? Phải làm gì đây?
Chẳng lẽ cô phải đi ra trực tiếp ngăn họ lại sao?
Nhưng mà tu vi của Hạ Vi Vãn cũng chỉ mới đạt tới Tiên Thiên tầng chín, cô ta cũng không mạnh về thực chiến.
Nếu cô ta chạy ra đó không những không giúp được Phương Vỹ Huyền mà ngay bản thân cũng rơi vào nguy hiểm.
Một nguồn hơi thở tỏa ra từ trên người cặp nam nữ kia cảm người ta cảm thấy rất khó chịu, chắc chắn hơi thở này chẳng tốt lành gì.
Nếu như cô bị họ phát hiện trốn ở đây, sợ là bản thân cũng phải gặp nguy.
Sau khi Hạ Vi Vãn suy nghĩ một hồi, cuối cùng cô ta quyết định trước khi cặp nam nữ kia phát hiện ra mình thì cô ta phải rời khỏi đây nhanh nhất có thể! Không thể rước họa vào thân được!
Nhưng nếu cô ta đi thẳng một mạch thì Phương Vỹ Huyền sẽ…
Tuy cô ta không có chút tình cảm nào với Phương Vỹ Huyên nhưng dù sao anh cũng là một mạng người…
Sắc mặt của Hạ Vi Vũ tái đi, lúc này trong lòng cô ta rối như tơ vò.
Mà lúc này cặp nam nữ trên đường đi bộ đã bắt đầu ra tay với Phương Vỹ Huyền.
Người phụ nữ rút một cây roi màu đen từ phần eo ra, lắc mình vọt tới chỗ Phương Vỹ Huyền.
Tốc độ của ả ta cực nhanh, khí thế trên người cũng mạnh mẽ vô cùng!
Cùng lúc người phụ nữ kia vừa nhích cơ thể đi thì người đàn ông
cũng lấy vũ khí của mình ra, đó là một cây gai màu bạc sắc bén cực kỳ, ở đỉnh
đầu của nó còn xuất hiện ánh sáng lạnh.
Lúc này người phụ nữ kia đã vọt tới trước mặt Phương Vỹ Huyền, sau đó ả ta vung đầu roi quất tới chỗ Phương Vỹ Huyền.
Cây roi này được chế tạo từ loại thép đen trông vẻ ngoài mềm mại nhưng sức mạnh lại lớn vô cùng.
Nếu như người bị cây roi này quất trúng, ngay cả tảng đá to cũng
phải vỡ vụn!
Phương Vỹ Huyền đối mặt với một nam một nữ truy cùng gϊếŧ tận thế này lại đứng yên tại chỗ, không có mục đích muốn tránh né!
“Tên khốn này bị dọa cho sợ sao? Chứ sao tên đó không thèm né!” Hạ Vi Vãn nhìn thấy hoàn cảnh trước mặt mà mặt cắt không còn giọt máu.
Còn mặt của người đàn ông và người phụ nữ kia đều hiện lên nụ cười trêu chọc.
Tiền thưởng một trăm triệu đôla Mỹ đã nằm trong tầm tay!
Tên Phương Vỹ Huyền này còn chẳng đỡ nổi một đòn của họ!
Ngay khi roi sắp đánh vào mặt của Phương Vỹ Huyền, đột nhiên anh
lại giơ tay phải lên.
“Anh dám dùng cơ thể chống chịu sao? Anh muốn chết à!” Nụ cười trêu tức trên mặt của người phụ nữ kia ngày càng sâu hơn, vì ả ta biết sau một giây nữa tay của Phương Vỹ Huyền sẽ bị một roi của ả ta chia thành hai nửa!
Nhưng sau một giây, Phương Vỹ Huyền vươn ra hiện lên một tầng ánh kim.
“Vụt!”
Phương Vỹ Huyền đã nắm gọn roi trong tay.
Tay phải của Phương Vỹ Huyền lại không hề có chút tổn hại nào.
Đôi mắt của người phụ nữ kia mở lớn, trong con ngươi của ả ta bây giờ nghi ngờ cực độ.
“Với chút sức mạnh này của cô mà muốn cầm được tiền thưởng à?” Phương Vỹ Huyền lắc đầu hỏi.
Người phụ nữ kia cắn răng muốn rút roi từ tay phải của Phương Vỹ Huyền lại, nhưng ả ta lại phát hiện mình chẳng thể nhúc nhích được cây roi nữa.
Ánh mắt của ả ta lạnh đi rồi buông roi ra, lùi về phía sau một bước, tay phải ngưng tụ một luồng chân khí, khí thế trên người ả ta cũng bắt đầu tỏa ra ở mức độ mạnh nhất, sau đó ả ta lại đánh một chưởng vào bụng của Phương Vỹ Huyền.
Ả ta đã sử dụng sức lực mười phần cho một chưởng này, ả ta không tin Phương Vỹ Huyền không chết!
“Ầm!”
Bàn tay người phụ nữ chạm tới bụng của Phương Vỹ Huyền thì phát ra
một tiếng nổ lớn.
“Á…”
Nhưng Phương Vỹ Huyền vẫn đứng nguyên tại chỗ, còn người phụ nữ lại kêu thảm thiết, chỉ trong thoáng chốc, toàn bộ cánh tay phải của ả ta đã thành bọt máu, văng tứ tung!
Một chưởng này của ả ta không những không làm Phương Vỹ Huyền bị thương mà còn phản chấn lại, mất đi một cánh tay phải!
Người phụ nữ kia liên tục lùi về phía sau mười bước, nhìn Phương Vỹ Huyền, bây giờ trong mắt ả ta chỉ toàn là hoảng sợ!
Người đàn ông cách đó không xa thấy cảnh này, sắc mặt của gã cũng thay đổi hoàn toàn, gã lập tức bắt đầu niệm quyết.
Ngay tức khắc, cây gai bạc bay về lại trước mặt của gã, ánh sáng trắng lóe lên lập lòe.
“Đi!”
Người đàn ông kia quát khẽ rồi chỉ ngón tay về phía nơi Phương Vỹ Huyền đang đứng.
“Vụt!”
Trong không khí vang lên một tiếng nổ chói tai, chỉ trong thoáng chốc, cây xương bạc có chân khí màu trắng quấn quanh biến mất trong không trung, nó nhắm thẳng đâm đến vị trí trái tim Phương Vỹ Huyền!
Trong chớp mắt, cây xương trắng kia đã vọt tới trước ngực trái của Phương Vỹ Huyền.
Đầu gai sắc bén chỉ còn cách ngực trái của Phương Vỹ Huyền một centimet nữa.
Nhưng Phương Vỹ Huyền vẫn không nhúc nhích, thậm chí ngay cả tay cũng chẳng giơ lên, thật sự anh không thế tránh thoát được cây gai bạc này!
“Đi chết đi!” Ánh mắt của người đàn ông kia dữ tợn lên.
“Soạt!”
Đầu nhọn của cây gai đâm lên ngực trái của Phương Vỹ Huyền.
Sức mạnh va chạm đến mức này dù là người đạt cấp võ đạo tông sư thì ngực cũng bị thủng một lỗ máu!
Nhưng hình ảnh trước mắt chào đón người đàn ông và người phụ nữ kia, khiến trái tim họ nhảy dựng lên!