Tên tông sư kia còn chưa kịp phản ứng lại đã bị Phương Vũ nắm lấy đầu ném ra phía sau.
Rồi sau đó, cái bóng Phương Vũ lúc ẩn lúc hiện giữa đám tông sư, mỗi một lần xuất hiện sẽ gây ra một trận kêu gào thảm thiết.
Trong tầm nhìn của mấy người trên mặt đất, đám tông sư này giống như bowling, từng tên từng tên bị Phương Vũ đánh bay ra ngoài.
Đây chính là võ đạo tông sư đó!
Đối với người bình thường mà nói, võ đạo tông sư chính là sự tồn tại cao không thể với.
Nhưng hôm nay, những người gọi là tông sư đó đứng trước mặt Phương Vũ lại giống như con nít, bị đánh không có sức chống cự!
Mọi người nhìn bóng dáng lúc ẩn lúc hiện của Phương Vũ trên bầu trời, giống như nhìn thấy thần tiên vậy.
Phương Vũ đá bay tên tông sư cuối cùng ra, rồi lập tức cảm nhận được có hai luồng hơi thở lao đến từ đối diện.
Anh nhìn sang bên cạnh đã lập tức nhìn thấy một sợi dây thừng to lóe lên ánh sáng kỳ lạ bay về phía anh, tốc độ cực kỳ nhanh.
Có vẻ như nó muốn quấn chặt lấy Phương Vũ!
Nhưng tốc độ phản ứng của Phương Vũ đã hoàn toàn vượt ngoài sức tưởng tượng.
Tay phải anh nắm lấy đuôi kiếm, đâm về phía trước.
“Oong!”
Tiếng lưỡi kiếm va chạm nhau vang lên.
Chém một nhát kiếm vào Bát Hoang Thừng, giống như dao phay chém đậu hũ, lập tức chém Bát Hoang Thừng thành hai đoạn.
Nhưng Bát Hoang Thừng vẫn chưa dừng lại như vậy, còn tiếp tục bay về phía Phương Vũ.
Phía xa, năm tên võ tôn đang đồng lòng thúc giục Bát Hoang Thừng!
Chỉ cần Bát Hoang Thừng có thể chạm vào cơ thể Phương Vũ, như vậy đủ rồi!
Bát Hoang Thừng sẽ lập tức đi sâu vào trong cơ thể Phương Vũ, cắt đứt kinh mạch trên người anh, làm anh hoàn toàn mất đi năng lực hành động.
Nhưng giây tiếp theo, năm tên võ tôn thúc giục Bát Hoang Thừng đã hoàn toàn dại ra.
Chỉ thấy Bát Hoang Thừng chia làm hai đoạn bay đến trước mặt Phương Vũ rồi bị Phương Vũ đưa tay nắm lấy.
Rồi sau đó đôi tay Phương Vũ nổi lên một luồng chân khí màu vàng.
Không ngờ Bát Hoang Thừng được luyện chế bằng chất liệu đặc biệt lại bốc cháy sau đó nhanh chóng hóa thành tro tàn!
“Phá Nguyên Đăng!”
Lúc này, năm tên võ tôn khác đã thúc giục Phá Nguyên Đăng thành công.
Một cái l*иg đèn nửa trong suốt đến trước mặt Phương Vũ, sau đó đột nhiên phát ra tia sáng chói mắt.
Phương Vũ không trốn tránh, lập tức bị tia sáng bao phủ.
“Thành công!”
Sắc mặt các vị võ tôn đầy vui vẻ.
Chỉ cần bị ánh đèn Phá Nguyên Đăng bao phủ, linh hồn sẽ bị chia lìa khỏi cơ thể.
Rồi sau đó, chỉ cần phá hỏng cơ thể thì hồn linh sẽ không còn cách nào trở về nữa!
Đây cũng là một cách thức gϊếŧ người khác!
Vào lúc khuôn mặt các vị võ giả lóe lên vui mừng.
“Răng rắc!”
Một tiếng vang lớn, Phá Nguyên Đăng vốn đang phát ra ánh sáng chói lóa đã lập tức biến mất không còn!
Chỉ thấy anh vươn tay phải ra, trong tay là hài cốt của pháp bảo Phá Nguyên Đăng.
Phá Nguyên Đăng, đã bị Phương Vũ dùng một tay bóp nát…
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, mười tên võ tôn nhà họ Trịnh chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, suýt nữa ngã ra ngất xỉu.
Nhìn vẻ mặt thờ ơ tự nhiên của Phương Vũ, bọn họ chỉ cảm thấy tuyệt vọng.
Bát Hoang Thừng và Phá Nguyên Đăng chính là đòn sát thủ cuối cùng của nhà họ Trịnh bọn họ!
Nhưng hai món pháp khí này lại chẳng hề có tác dụng với Phương Vũ! Ngược lại bị Phương Vũ phá hủy nhẹ nhàng!
Cái tên Phương Vũ này… Vốn không phải con người!
Vốn chẳng thể nào thắng được anh!
Khoảnh khắc Phá Nguyên Đăng bị bóp nát, niềm tin trong lòng các vị võ giả nhà họ Trịnh cũng đã tan biến theo.
“Moi đâu ra nhiều đồ rác rưởi kỳ quái hiếm gặp như vậy.” Phương Vũ tiện tay ném Phá Nguyên Đăng đã bị phá hư đi, nhìn về phía mười tên võ tôn đứng hai bên.
Ngay khi nhìn thấy ánh mắt Phương Vũ, sắc mặt mười tên võ tôn đều thay đổi.
“Còn tuyệt chiêu gì nữa không? Nhanh lấy ra đi.” Phương Vũ mỉm cười nói.
Bốn phía yên tĩnh vắng lặng.
Chúng võ tôn nhìn về phía Phương Vũ, rồi giống như nhìn thấy ma quỷ ngoài đời thật, ánh mắt sợ hãi và tuyệt vọng.
“Mấy người không ra tay, vậy để tôi.”
Phương Vũ nói rồi đánh ra một chưởng về phía đám võ tôn ở bên phải.
“Ầm!”
Năm tên võ tôn không có cơ hội tránh né đã gặp phải đòn hiểm, liên tục kêu thảm thiết.
Năm tên võ tôn khác cuối cùng đã không chịu được nỗi sợ hãi này, đồng loạt chạy tứ tán!
Khuôn mặt Phương Vũ vô cảm vung lên một kiếm về phía năm tên võ tôn đang chạy tứ tán.
“Oong……”
Từng trận kêu gào thảm thiết vang lên, năm tên võ tôn muốn chạy trốn này đã hoàn toàn mất đi năng lực hành động, rơi xuống đất.
Ánh mắt Phương Vũ rất thờ ơ.
Nguyên nhân hôm nay anh chủ động đi vào nhà họ Trịnh, chính là muốn thanh trừ sạch sẽ mối phiền phức nhà họ Trịnh này.
Cơ thể Phương Vũ từ từ đáp xuống mặt đất.
Sau khi đáp xuống mặt đất, Phương Vũ nhìn quanh bốn phía, muốn xem thử còn võ giả nhà họ Trịnh nào chưa giải quyết hay không.
Lúc ánh mắt Phương Vũ đảo qua phía đám người đại diện các thế gia lớn đang đứng ở phía xa, ai nấy đều giật thót.
Mà lúc này, Phương Vũ đột nhiên chú ý tới Dương Yến Xuân và Trịnh Thanh Huỳnh đang đứng phía xa.
Suýt nữa đã quên mất hai người kia.
Ánh mắt Phương Vũ lạnh băng, đang định cất bước về phía trước.
“Chúng tôi nhận thua! Nhà họ Trịnh chúng tôi nhận thua! Xin, xin đại sư Phương tha cho chúng tôi một con đường sống!”
Lúc này, một giọng nói từ dưới nền đất vang lên.
Rồi sau đó, một bóng dáng lóe lên xuất hiện ở trước mặt Phương Vũ.
Chính là Tứ trưởng lão nhà họ Trịnh đang đi tìm Trịnh Thiểm Dinh.
Trưởng lão Tứ nhà họ Trịnh nhìn Phương Vũ đứng trước mặt, khuôn mặt không có chút máu, cả người đều đang run rẩy.
“Rầm.”
Ông ta lập tức quỳ xuống trước mặt Phương Vũ, nặng nề dập đầu với Phương Vũ!
“Đại… đại sư Phương, xin cậu tha cho chúng tôi một đường sống! Chúng tôi biết sai rồi…” Trưởng lão Tứ nhà họ Trịnh gần như vừa khóc vừa nói.
Vừa rồi ông ta tìm tòi một hồi dưới nền đất sâu gần một trăm mét, cuối cùng đã tìm được Trịnh Thiểm Dinh.
Sau khi nhìn thấy tình trạng thảm khốc của Trịnh Thiểm Dinh, tâm lý của ông ta đã hoàn toàn sụp đổ.
Thi thể Trịnh Thiểm Dinh… Bị chém thành hai nửa!
Ngay từ đầu cũng đã hoàn toàn bị chia làm đôi!
Tình trạng này, đừng nói còn thần đan, thần tiên hạ phàm cũng không cứu lại được!
Mà biểu cảm khuôn mặt trên hai nửa thi thể của Trịnh Thiểm Dinh càng khiến cả đời này trưởng lão Tứ không thể nào quên được…
Hoảng sợ và tuyệt vọng cùng cực!
Khoảnh khắc đấy, trưởng lão Tứ nhà họ Trịnh lại càng vững tin hơn với lòng tin không thể đánh bại được Phương Vũ của mình.
Sự tồn tại của người này… Vốn là người mà bọn họ không thể nào chống lại!
Cho dù cảnh giới Võ Thánh như Trịnh Thiểm Dinh dùng Diệt Thiên Quyết cũng còn bị Phương Vũ chém một kiếm chia thành hai nửa, huống hồ những người khác?
“Rầm! Rầm! Rầm!”
Trưởng lão Tứ nhà họ Trịnh, đang điên cuồng dập đầu với Phương Vũ.
Những người đại diện cho các thế gia đứng phía xa nhìn thấy cảnh tượng này, biểu cảm trên mặt đã không thể diễn tả được.
Nhà họ Trịnh có mánh khóe thông thiên, nội lực thâm hậu, vô cùng kiêu ngạo, khi đứng trước mặt Phương Vũ lại chẳng hề có chút tôn nghiêm nào!
Thất bại hoàn toàn!
Hoàn toàn thất bại một cách triệt để!
Đây chính là kết quả mà không ai tưởng tượng nổi.
Tần Ảnh Huân đứng trong đám người nhìn Phương Vũ, cái miệng đã há thành hình tròn.
Anh ta luôn cho rằng Phương Vũ sẽ có cơ hội chiến thắng, nhưng anh ta không ngờ rằng lại thắng với tư thế áp đảo thế này!
Sau khi quét ngang nhà họ Trịnh, thậm chí trên người Phương Vũ còn không xuất hiện một miệng vết thương!
Điều này quá khoa trương rồi!
Phương Vũ nhìn Tứ trưởng lão của nhà họ Trịnh đang dập đầu trước mặt mình, không hề có bất kỳ phản ứng nào.
Anh quay đầu nhìn về phía Dương Yến Xuân ở xa.
Lúc này, Dương Yến Xuân còn đang nhìn chằm chằm Phương Vũ, trong ánh mắt ẩn chứa oán hận, không cam lòng, còn cả nỗi sợ hãi không thể che giấu được.
Cả người cô ta run rẩy.
Lại thua!
Cứ mỗi lần cô ta cho rằng mình sẽ nắm chắc thắng lợi, Phương Vũ chắc chắn phải chết thì tình cảnh sẽ luôn đảo ngược lại.
Lần nào cũng đều như vậy! Lần nào cũng thế!
Dựa vào đâu!? Dựa vào đâu mà Phương Vũ luôn có thể sống sót? Dựa vào đâu mà anh mạnh hơn bất kỳ ai khác?
Trước kia nhà họ Dương không phải đối thủ của Phương Vũ, vì thế Dương Yến Xuân phải quy phục thế gia võ đạo mạnh nhất Hoài Bắc là nhà họ Trịnh!
Vì báo thù mà một người luôn kiêu ngạo như cô ta thậm chí tình nguyện bán rẻ cơ thể, đổi lấy sự cưng chiều và tin tưởng của Trịnh Thanh Huỳnh! Do đó mới có đủ sức mạnh tìm Phương Vũ báo thù!
Nhưng kết quả ngày hôm nay lại nói cho cô ta một sự thật tàn khốc.
Nhà họ Trịnh cũng chẳng phải đối thủ của Phương Vũ!
Kế hoạch báo thù mà cô ta đã trù tính thật lâu hoàn toàn thất bại!
Hai chân Trịnh Thanh Huỳnh đứng bên cạnh Dương Yến Xuân đã nhũn hết ra, mặt cắt không còn giọt máu.
Khoảnh khắc này gã ta chỉ muốn chạy trốn.
Nhưng vào giây tiếp theo, Phương Vũ đứng ở phía xa đã vươn tay ra, chỉ về phía trước.
Một sức mạnh bao phủ Trịnh Thanh Huỳnh và Dương Yến Xuân, lập tức nhấc bổng họ bay lên không trung.
Mấy giây sau, hai người cùng rơi xuống mặt đất, cách trước mặt Phương Vũ hai ba mét.
Trịnh Thanh Huỳnh bò dậy, vừa ngẩng đầu đã chạm phải ánh mắt lạnh băng của Phương Vũ, cả người gã ta giật thót.
Vào lúc này, gã ta đã không còn quan tâm đến danh dự, lập tức quỳ rạp trên mặt đất dập đầu với Phương Vũ.
Dương Yến Xuân nhìn Trịnh Thanh Huỳnh, sắc mặt trắng bệch, nghiến răng nói: “Trịnh Thanh Huỳnh, người này gϊếŧ chết nhiều người nhà anh như thế, vậy mà anh còn dập đầu với anh ta, có phải là anh…”
“Chát!”
Cô ta còn chưa nói dứt lời thì Trịnh Thanh Huỳnh đã ngồi dậy cho Dương Yến Xuân một cái tát.
Cái tát này không nhẹ, Dương Yến Xuân lập tức ngã ra mặt đất, khóe miệng chảy máu tươi.
Trịnh Thanh Huỳnh dùng ánh mắt như gϊếŧ người lườm Dương Yến Xuân.
Nỗi sợ cái chết đang gần kề trước mắt, còn nhắc tới thù hận?
Chỉ có sống sót, mới có cơ hội báo thù!
Dương Yến Xuân ngã ra đất đã trở nên điên cuồng.
Áp lực và hận thù trong thời gian dài đã làm tâm lý cô ta méo mó đến cực hạn, giờ phút này hoàn toàn bùng nổ.