Mục lục
Luyện Khí Năm Ngàn Năm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc này, phòng khách nhà họ Đường hoàn toàn rơi vào yên tĩnh.

Người bị ánh mắt của Dương Thiếu Dương quét qua chỉ cảm thấy cả người rùng mình từ lòng bàn chân vụt lên, toàn thân rơi vào hố băng!

Khí thế của Dương Thiếu Xuân, thực sự quá mạnh mẽ!

Cùng lúc đó, trong lòng mọi người còn có một nghi ngờ to lớn.

Phương Vỹ Huyền là ai?

Tại sao anh lại trêu chọc đến nhà họ Dương?

Ông cụ nhà họ Đường nhìn Dương Thiếu Xương, ánh mắt ngập vẻ sợ hãi, cơ thể run rẩy.

Hôm nay là đại thọ bảy mươi tư tuổi của ông ta, ông ta chưa bao giờ nghĩ tới sẽ gặp phải tình huống như thế này!

Thấy không có ai trả lời mình, Dương Thiếu Xương tiến lên một bước, nhìn chằm chằm Đường Mạnh Sơn, gằn từng câu từng chữ: “Tôi hỏi lại một lần nữa, ai là Phương Vỹ Huyền?”

Cứ mỗi chữ Dương Thiếu Xương phun ra, khí thể đè nặng lên người Đường Mạnh Sơn lại nặng thêm một phần.

Đường Mạnh Sơn chưa bao giờ luyện võ đạo, chỉ là một người phàm trần, làm sao gánh nổi uy lực của một gã tông sư võ đạo?

Hai chân ông ta run rẩy liên hồi như có thể bị đè ngã ra đất bất cứ lúc nào.

Dương Yến Xuân đứng bên cạnh Dương Thiếu Xương, nhìn Đường Mạnh Sơn bằng ánh mắt bễ nghễ nói: “Ông chủ Đường, giao người ra đây, tôi bảo đảm ông sẽ không xảy ra chuyện gì.”

Trán Đường Mạnh Sơn nổi gân xanh, đầu đầy mồ hôi, nhưng vẫn ngậm chặt miệng, không nói lời nào.

Dương Thiếu Xương bước lên phía trước một bước, lạnh lùng nói: “Nhà họ Đường các người, không gánh nổi cậu ta.”

Đường Mạnh Sơn không chịu nổi nữa, kêu rên thảm thiết, quỳ một chân trên đất, hàm răng cắn chặt rung lên khanh khách, toàn thân đều run rẩy.

Dương Thiếu Xương nhìn quanh bốn phía một lần nữa, trên mặt lộ ra nụ cười tàn nhẫn nói: “Ông chủ Đường, tôi thật sự không muốn lấy ông ra khai đao.”

Trong khi nói chuyện, tay phải của Dương Thiếu Xương đã giơ lên.

“Tôi ở đây này, anh tìm tôi có chuyện gì?” Lúc này, có một giọng nói truyền đến từ đám đông.

Nghe thấy giongjn nói này, Dương Thiếu Xương lập tức nhìn về phía vị trí Phương Vỹ Huyền đang đứng.

Cảm nhận được ánh mắt lạnh lẽo của Dương Thiếu Xương, người đứng khuất trước mặt Phương Vỹ Huyền thấy hơi lạnh vọt khắp người, sợ bị liên lụy nên thanh chóng tán ra xung quanh.

Thoáng chốc, vị trí Phương Vỹ Huyền đang đứng cũng chỉ còn lại hai người là Phương Vỹ Huyền và Đường Thanh Hiền.

Sắc mặt của Đường Thanh Hiền tái nhợt, toàn thân run rẩy không ngừng.

Dương Tâm Anh bị Phương Vỹ Huyền đánh thành như vậy… Chắc chắn hôm nay Dương Thiếu Xương sẽ không buông tha cho Phương Vỹ Huyền một cách đơn giản.

Lúc này, ánh mắt của Dương Thiếu Xương và Phương Vỹ Huyền cũng đang va vào nhau giữa không trung.

Ánh mắt của Dương Thiếu Xương lạnh lẽo sắc bén, giống như lưỡi dao có thể đâm thủng tim của người khác.

Mà ánh mắt của Phương Vỹ Huyền thì có vẻ rất lạnh nhạt, thậm chí chơi trống rỗng, không nhìn ra quá nhiều cảm xúc gì.

Tu sĩ Trúc Cơ Kỳ.

Đã một khoảng thời gian rất dài rồi Phương Vỹ Huyền không đấu với tu sĩ Trúc Cơ Kỳ.

Dương Thiếu Xương chưa tròn ba mươi tuổi đưa bước vào Trúc Cơ Kỳ, ở thế giới hiện nay đã được xem là tồn tại cấp bậc yêu nghiệt.

Nhưng mà Phương Vỹ Huyền đã sống gần năm ngàn năm, anh đã thấy quá nhiều thiên tài.

Trước đây bốn ngàn năm, linh khí trên địa cầu còn rất dư thừa, thời đó tần suất thiên tài của tu chân giới, người này xuất sắc hơn người kia, mỗi một thời kì luôn sẽ có một yêu nghiệt mới xuất hiện.

Có người tu luyện một năm đã đột phá Trúc Cơ Kỳ, có người ba tuổi đã biết hấp thu linh khí thiên địa, cũng có người tu luyện chưa đến một ngàn năm đã phi thăng thành Tiên.

Phương Vỹ Huyền trải qua một thời đại như vậy, đương nhiên không vừa mắt Dương Thiếu Xương… Thật ra Phương Vỹ Huyền không chỉ coi thường Dương Thiếu Xương, mà là tất cả người tu luyện của thời đại này.

“Cậu chính là Phương Vỹ Huyền?” Dương Thiếu Xương nhìn Phương Vỹ Huyền, khẽ nhíu mày hỏi.

Điều này hơi khác với dự đoán của anh ta, thoạt nhìn Phương Vỹ Huyền có vẻ…Quá sức bình thường.

Nhất là vóc người gầy yếu đó, nhìn qua vốn không giống một võ gia Tiên Thiên, chỉ là vóc dáng phổ thông của một học sinh trục học phổ thông nên có mà thôi.

Dương Yến Xuân nói với anh ta, Phương Vỹ Huyền có thể đánh bại bán bộ tông sư.

Nhưng từ khí thế phát ra trên người Phương Vỹ Huyền, anh chỉ là một võ giả Tiên Thiên bậc năm.

Một võ giả Tiên Thiên bậc năm mà đánh bại được bán bộ tông sư?

Chênh lệch cảnh giới lớn đến thế, dựa vào nhận thức của Dương Thiếu Xương, đây là chuyện không thể nào!

Liệu có phải tìm lộn người rồi không?

Dương Thiếu Xương thoáng nhìn qua Dương Yến Xuân bên cạnh, phát hiện Dương Thiếu Xương đang trừng Phương Vỹ Huyền bằng ánh mắt đầu oán độc.

Đây là Phương Vỹ Huyền thật à?

Chính là tên Phương Vỹ Huyền này đánh em trai của anh ta đến tàn phế, làm cho em gái và cha mẹ không dám về nhà đó sao?

Sắc mặt của Dương Thiếu Xương từng bước trầm xuống.

“Tôi chính là Phương Vỹ Huyền.” Phương Vỹ Huyền nói rồi bước về phía trước.

Đường Thanh Hiền đứng bên cạnh kéo anh lại, nói bằng giọng run rẩy: “Phương Vỹ Huyền, đừng…”

Phương Vỹ Huyền quay đầu nhìn Đường Thanh Hiền, thấy mặt Đường Thanh Hiền không còn một giọt máu, đôi mắt đẹp ngấn đầy nước mắt.

“Tôi không sao đâu.” Phương Vỹ Huyền đẩy tay Đường Thanh Hiền ra, từ từ đi về phía Dương Thiếu Xương.

Cách đó không xa, Cơ Hiểu Nguyệt nhìn thấy Phương Vỹ Huyền đi thẳng về phía Dương Thiếu Xương cũng tái nhợt cả mặt, ánh mắt xinh đẹp đong đầy vẻ lo lắng.

Nhìn uy thế của Dương Thiếu Xương xem, rất có thể anh ta đã đột phá đến cảnh giới tông sư.

Nếu như Phương Vỹ Huyền nhất quyết cứng đối cứng với anh ta, rất có thể sẽ…

Tần Lăng Thường đứng ở một hướng khác cũng nhíu mày thật chặt.

Cô ấy lớn lên trong nhà họ Tần, đã gặp qua không ít tông sư võ đạo.

Từ thủ đoạn và khí thế tản ra trên người Dương Thiếu Xương, có thể thấy anh ta là một gã tông sư võ đạo.

Sao Phương Vỹ Huyền lại trêu chọc đến cường giả cấp bậc này?

Hơn nữa, nhìn bộ dạng của Dương Thiếu Xương, hình như còn có hận thù sâu đậm với Phương Vỹ Huyền.

Đắc tội một tông sư võ đạo, hậu quả khá là nghiêm trọng.

Phiền toái nhất là, hiện tại Tần Lăng Thường không có cách nào để giúp đỡ Phương Vỹ Huyền.

Hôm nay cô ấy đến tham gia tiệc mừng thọ của ông Đường, chỉ dẫn theo một tài xế ra cửa. Tài xế chỉ có thực lực Tiên Thiên bậc mười một, tất nhiên không phải đối thủ của Dương Thiếu Xương.

Chẳng lẽ phải tiết lộ thân phận? Dùng nó để ngăn cản Dương Thiếu Xương ra tay?

Nhưng Tần Lăng Thường ghét nhất chính là cách xuất đầu lộ diện này.

Tần Lăng Thường suy đi nghĩ lại, quyết định tạm thời quan sát trước.

Cô ấy cũng muốn nhân cơ hội nhìn xem rốt cuộc Phương Vỹ Huyền có bản lĩnh gì, mà khiến cho ông nội Tần Hải Minh xem trọng đến vậy.

Phương Vỹ Huyền bước đến, cách Dương Thiếu Xương hai bước thì ngừng lại.

“Người đó chính là Phương Vỹ Huyền? Bộ không muốn sống nữa à? Sát khí trên người Dương Thiếu Xương nặng quá…” Những người khác trong phòng khách nhìn Phương Vỹ Huyền, ánh mắt tràn đầy khϊếp vía.

Anh nhìn đối mắt đầy oán độc không gì sánh được của Dương Yến Xuân đang đứng cạnh Dương Thiếu Xương, hỏi: “Cô chính là Dương Yến Xuân?”

Dương Yến Xuân vừa nhìn Phương Vỹ Huyền là nghĩ tới bản kết quả kiểm tra thân thể của Dương Anh Tâm, nhất thời không tài nào kiềm chế được tâm trạng, căm hận nói: “Phương Vỹ Huyền, em trai tôi bị thương, tôi muốn anh phải trả lại gấp mười lần!”

“Dương Anh Tâm đó à, cậu ta vẫn chưa chết sao, đúng là kiên cường thật.” Phương Vỹ Huyền mỉm cười nói.

Chứng kiến nụ cười trên mặt Phương Vỹ Huyền, lửa giận trong lòng Dương Yến Xuân bùng lên, chỉ muốn nhào tới xét nát mặt Phương Vỹ Huyền rồi moi tim anh ra!

Nghe đối thoại của hai người họ, ánh mắt của người xung quanh lộ rõ vẻ sợ hãi.

Xem ra là Phương Vỹ Huyền đã làm gì đó với Dương Anh Tâm, mới dẫn tới việc nhà họ Dương trả thù!

Dương Thiếu Xương nhíu mày, bước về trước một bước.

“Oành!”

Một bước này, nhìn thì nhẹ, nhưng lại khiến cả phòng khách chấn động!

Một khí thế cực kì mạnh mẽ từ người Dương Thiếu Xương bộc phát ra, áp thẳng lên người Phương Vỹ Huyền!

Uy lực tông sư!

Nếu như võ giả bình thường gặp phải uy lực mạnh mẽ đến vậy, chắc đã sớm không điều khiển được cơ thể, bị ép trên mặt đất không động đậy gì được.

Nhưng Phương Vỹ Huyền lại trông như không có gì cả, trên mặt vẫn treo một nụ cười thản nhiên.

“Hửm?”

Ánh mắt của Dương Thiếu Xương hơi nhúc nhích, lại bước về trước thêm một bước.

Theo đó, uy lực đè lên người Phương Vỹ Huyền lại càng nặng nề thêm một phần!

“Đoàng!”

Cục gạch lát sàn dưới chân Phương Vỹ Huyền bị lõm xuống một mảng lớn!

Uy lực phải mạnh đến nhường nào!

Người xung quanh nhìn một màn như vậy, cảm thấy lạnh cả người.

Dương Thiếu Xương quá mạnh mẽ! Mạnh đến nỗi khiến người ta hít thở không thông!

Ngay cả đa số người trong bọn họ đều từng quen biết võ giả Tiên Thiên, rất ít người từng thấy thân thủ của bán bộ tông sư.

Nhưng còn thủ đoạn của tông sư võ đạo, là lần đầu tiên bọn họ được thấy!

Đến giờ bọn họ mới biết, hóa ra trên thế giới này, vẫn có loại người mạnh mẽ như vậy tồn tại!

Nhưng cho dù cả sàn nhà cũng nổ tung, Phương Vỹ Huyền vẫn thoải mái đứng tại chỗ, bất luận là vẻ mặt hay động tác, đều không có bất cứ sự bất thường nào.

Dương Thiếu Xương càng nhíu mày sâu hơn.

“Các người tới tìm tôi, tôi rất vui.” Lúc này, Phương Vỹ Huyền nói: “Vậy thì tôi không cần phải đi tìm các người nữa.”

Nghe thấy câu này, Dương Yến Xuân bật cười, ngoài mặt thì cười nhưng đôi mắt lại tràn đầy hung ác nói: “Phương Vỹ Huyền, có phải cậu tưởng mình mạnh lắm không? Cho rằng mình thiên hạ vô địch à? Chắc là lúc trước tôi tìm một đám phế vật đối phó anh, khiến anh sinh ra ảo tưởng rồi nhỉ…”

“Bây giờ, anh của tôi bước vào cảnh giới tông sư trở về, sẽ lấy cái mạng chó của anh! Báo thù cho Anh Tâm!

Dương Thiếu Xương không nói gì, chỉ nhìn Phương Vỹ Huyền, ánh mắt có vẻ hơi ngạc nhiên.

Uy lực anh ta đè lên người Phương Vỹ Huyền rất nặng, nhưng vậy mà thoạt nhìn Phương Vỹ Huyền rất thoải mái.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK