Cảnh giới Võ Tôn…hẳn là Kết Đan kỳ trước kia.
Kết Đan kỳ, trong cơ thể đã hình thành kim đan, thực lực rất mạnh, một chưởng là có thể đào núi lấp biển, nứt đất vỡ núi.
Nhưng cái Phương Vỹ Huyền để ý không phải là thực lực, mà là linh khí ẩn chứa trong viên kim đan.
Nếu có thể dùng Phệ Linh quyết để hấp thụ…anh có thể đột phá bao nhiêu tầng đây?
Nghĩ đến đây, ánh mắt Phương Vỹ Huyền lóe sáng.
“Phương Vỹ Huyền, tôi sẽ gọi điện cho ông nội, hỏi ông ấy xem phải làm sao, nếu có thể đưa cậu đến nhà họ Tần để che chở, thế thì Cổ Úy Sênh cũng không dám…” Tần Lăng Thường nói.
Nhưng khi nghe thấy câu này, Phương Vỹ Huyền lại không nhịn được bật cười.
Bảo anh nhận sự che chở của nhà họ Tần ư?
Chuyện này đừng nói là Phương Vỹ Huyền, ngay cả Tần Hải Minh nghe xong e rằng cũng phải lộ vẻ mặt kỳ lạ.
Nhìn thấy Phương Vỹ Huyền cười, Tần Lăng Thường không vui trong lòng hỏi: “Cậu đang cười gì thế?”
“À…thì cảm thấy buồn cười thôi.” Phương Vỹ Huyền đáp.
“Thật ra tôi rất ngạc nhiên, có phải cậu rất khinh thường nhà họ Tần chúng tôi không?” Tần Lăng Thường thật sự không nhịn được, khoanh tay trước ngực, nghiêm mặt hỏi.
“Tuyệt đối không phải khinh thường, là một cảm xúc rất khó để diễn tả bằng lời. Như thể là tôi gặp một tên côn đồ, gã tuyên bố muốn đánh tôi, sau đó có một đứa con nít nước mũi chảy thò lò bên cạnh tôi lại nói muốn bảo tôi vậy đó…” Phương Vỹ Huyền nói.
Sắc mặt Tần Lăng Thường u ám không gì sánh được, sự phẫn nộ khiến hơi thở của cô ấy càng ngày càng nặng nề.
Phương Vỹ Huyền, thế mà cậu ta lại minh họa nhà họ Tần bằng một đứa nhóc nước mũi chảy thò lò?
Cậu ta có biết nhà họ Tần là nhân vật như thế nào không? Sao cậu ta lại dám nói như vậy?
Hai cha con Cơ Chấn Hoành ở bên cạnh cũng nhìn Phương Vỹ Huyền với ánh mắt khϊếp sợ.
Cậu Phương…lá gan quá lớn rồi, lại dám nói nhà họ Tần ngay trước mặt Tần Lăng Thường như vậy…
“Phương Vỹ Huyền! Cậu đừng có quá đáng!” Tần Lăng Thường nhịn rất lâu mới thốt ra được câu này.
Sự giáo dục và tu dưỡng của nhà cô ta khiến cô ra rất khó để nói ra những lời khó nghe hơn.
“Tôi nói vậy không có ác ý gì cả, không tin thì cô kể lại với ông nội cô đi, xem ông ấy nói như thế nào?” Phương Vỹ Huyền nói.
Còn muốn tôi kể lại cho ông nội nghe?
Nếu ông nội nghe thấy một lời không tôn trọng như vậy lại thốt lên từ miệng của Phương Vỹ Huyền – người mà ông xem trọng nhất, e rằng ông sẽ tức chết mất!
Tần Lăng Thường quay đầu sang chỗ khác, sắc mặt lạnh lùng, cô ấy quyết định không quan tâm sống chết của Phương Vỹ Huyền nữa.
Tên học sinh trung học tố chất thấp kém, ích kỷ lại tự đại này, để cậu ta tự sinh tự diệt đi!
Phương Vỹ Huyền biết Tần Lăng Thường tức giận, nhưng anh cũng không giải thích, bởi vì những gì anh nói đều là thật.
Cơ Hiểu Nguyệt ở bên cạnh nhìn Tần Lăng Thường một chút, lại nhìn Phương Vỹ Huyền, lo âu nói: “Anh Phương, thôi thì thừa dịp tôn giả Cổ Úy Sênh vẫn chưa xuất quan, anh…”
“Chạy trốn? Không thể nào. Nếu Cổ Úy Sênh đã chọn tuyên cáo chuyện này cho người đời biết, thì đã không sợ tôi chạy trốn. Hơn nữa, tôi cũng không cần chạy trốn.”
“Chuyện này mọi người không cần nhắc lại, chờ Cổ Úy Sênh đột phá thành công hãy nói, ngộ nhỡ ông ta tẩu hỏa nhập ma, vốn không cần tôi phải ra tay.” Phương Vỹ Huyền nói.
Trúc Cơ kỳ đột phá đến Kết Đan kỳ, quan trọng nhất là hình thành kim đan.
Nếu trong quá trình hình thành kim đan xảy ra một chút sai lầm, thì có thể “kiếm củi ba năm đốt một giờ”, thậm chí có thể trực tiếp nổ tung mà chết.
…
Trong một ngọn núi trên một đảo nhỏ ở Thái Bình Dương có xây một căn cứ bí mật.
Căn cứ được xây trong lòng đất, cho nên mặc dù có máy bay bay lướt qua đảo thì cũng không phát hiện ra sự tồn tại của căn cứ.
Bên trong căn cứ có thể nhìn thấy ký hiệu hoa tím ở khắp mọi nơi.
Đây là trụ sở chính của tổ chức Violet.
Lúc này, trong một phòng họp, bên cạnh bàn hội nghị thật dài có năm người đang ngồi, bốn nam một nữ.
Trên năm người này đều toát lên một khí thế vô cùng mạnh mẽ, hiển nhiên không phải người thường.
Trong đó, người ngồi ở vị trí chủ trì là một người phụ nữ.
Cô ta là người sáng lập tổ chức Violet, đồng thời cũng là người Trung Quốc duy nhất trong năm người này.
Biệt danh của cô ta là Violet, còn tên thật thì không ai biết.
Violet mặc áo choàng màu đen, mở cổ áo, để lộ chiếc cổ trắng ngần và thân hình nóng bỏng.
Sắc mặt cô ta lạnh lẽo, hai tròng mắt hiện lên màu tím khác thường, mở miệng nói: “Gần đây chúng ta đã tổn hại quá nhiều trên người một chàng trai Trung Quốc tên là Phương Vỹ Huyền, sự tồn tại của người này sẽ tạo nên ấn tượng rất lớn đối với danh dự của tổ chức chúng ta, chúng ta cần phải thảo luận xem, nên giải quyết người này như thế nào.”
“Rất hiển nhiên, chúng ta đã sai lầm to lớn trong việc dự đoán thực lực của người đàn ông này, chúng ta cần cử nhân viên tình báo để thu thập tất cả các thông tin về anh ta.” Người đàn ông tóc vàng bên cạnh mở miệng nói.
Anh ta lên là Edward, biệt danh là Ma Điện, là người phụ trách chi nhánh châu Âu của tổ chức Violet.
“Ngay cả Rắn Độc cũng chết, ít nhất có thể xác nhận, thực lực của người đàn ông này ít cũng phải ở cảnh giới Tông Sư.” Một người đàn ông cường tráng có thân hình màu đồng cao hơn hai mét ngồi ở đối diện nói với giọng trầm thấp như tiếng chuông đồng hồ.
Anh ta là Rhodes, biệt danh Người Sắt, người phụ trách chi nhánh châu Mỹ.
“Cũng không chắc, Rắn Độc cũng chỉ là một gã sát thủ cấp thiên mà thôi, chỉ biết dùng một ít thủ đoạn thấp hèn, thất bại của anh ta có thể đoán trước được.” Chàng trai tóc đỏ ngồi ở chính giữa bàn hội nghị nói với giọng điệu mềm mại.
Anh ta tên là Clark, biệt danh Ma Kiếm, người phụ trách chi nhánh châu Đại Dương.
“Thấp hèn? Trước đây Rắn Độc chấp hành nhiệm vụ có xác suất thành công là một trăm phần trăm, chưa bao giờ thất bại! Anh nói anh ta chỉ biết dùng thủ đoạn thấp hèn?” Hình như “Người Sắt” Rhodes có hơi bất mãn, cau mày nói.
“Ma Kiếm” Clark nghịch móng tay, không nói gì.
“Không cần phải bàn cãi về những vấn đề không quan trọng này, trọng tâm thảo luận ngày hôm nay của chúng ta là người đàn ông tên Phương Vỹ Huyền.” Ngồi đối diện Clark là một lão già có khuôn mặt héo rũ như bộ xương khô nói.
Ông ta tên là Claude, người ta gọi là Xác Sống, người phụ trách chi nhánh Tây Á.
“Tôi đề nghị cử sát thủ cấp vương đến Trung Quốc trước, làm một mẻ, khỏe suốt đời.” Clark nói.
“Làm một mẻ, khỏe suốt đời? Ngộ nhỡ sát thủ cấp vương thất bại, tổ chức của chúng ta sẽ bị tổn thất rất lớn sao?” “Ma điện” Edward nói.
“Anh cảm thấy, ngay cả sát thủ cấp vương cũng không phải là đổi thủ của Phương Vỹ Huyền à?” Clark hơi híp mắt lại nói.
“Trước khi thăm dò được thực lực của đối phương, tôi không đồng ý với bất cứ cách làm nào có mức độ nguy hiểm cao.” Edward nói.
“Còn một cách, chúng ta nặc danh treo giải thưởng lớn trên dark web, thu hút những sát thủ độc lập trong danh sách đen đi giúp chúng ta thăm dò mức độ của Phương Vỹ Huyền một lần…Thế nào?” “Xác Sống” Claude đề nghị.
Nghe đến đó, Violet gật đầu.
Cách này là tốt nhất, có thể tránh được nguy hiểm một cách hoàn hảo, để người khác đi trước dò mìn.
Vì vậy, Violet nói: “Đề nghị của Claude không tệ, cứ làm như vậy đi!”
“Chúng ta treo giải thưởng bao nhiêu?” Claude hỏi.
“Một trăm triệu đô la Mỹ.” Violet nói.
Bốn người khác gật đầu, bày tỏ tán thành.
Một trăm triệu đô la Mỹ, đây là một con số khổng lồ. Đó là một sự cám dỗ cực kỳ lớn đối với bất kỳ sát thủ nào.
Nhưng đối với tổ chức Violet mà nói, số tiền này chẳng là gì. Là tổ chức gϊếŧ người hàng đầu thế giới, số tiền họ kiếm được trong một năm phải hơn mười tỉ đô ấy chứ.
“Ngoài ra, chúng ta vẫn phải cử nhân viên tình báo đi thu thập tất cả thông tin của Phương Vỹ Huyền, càng chi tiết càng tốt.” Violet lại ra lệnh.
…
Ngày hôm nay, trên dark web xuất hiện một giải thường khổng lồ!
Giải thưởng một trăm triệu đô la Mỹ, mục tiêu là một chàng trai trẻ tuổi ở Trung Quốc, tên là Phương Vỹ Huyền!
Chỉ cần gϊếŧ chết Phương Vỹ Huyền là có thể nhận được khoản tiền thưởng khổng lồ này!
Dưới sự mê hoặc của kim tiền, tất cả sát thủ đều đứng ngồi không yên.
Thậm chí có không ít sát thủ có xếp hạng trong danh sách đen đều xắn tay áo lên, nóng lòng muốn thử.
…
Lúc Phương Vỹ Huyền trở lại thành phố Giang Hải thì đã 5 giờ 20 phút chiều.
Tần Lăng Thường thở phì phò rời đi, Phương Vỹ Huyền bảo Cơ Hiểu Nguyệt đưa anh đến vườn rau rồi xuống xe.
Gần đây anh ít khi ra vườn rau tưới nước, cứ tiếp tục như vậy nữa, đám rau xanh này sẽ chết mất.
Phương Vỹ Huyền xách theo thùng nước, vừa múc đầy một thùng nước chuẩn bị quay về vườn rau thì điện thoại di động trong túi vang lên.
“Phương Vỹ Huyền… đột nhiên cha tôi hộc máu ngất xỉu, cậu mau tới cứu ông ấy với…” Trong điện thoại vang lên giọng nói kèm theo tiếng khóc nức nở của Đường Thanh Hiền.
Lúc Phương Vỹ Huyền đi tới nhà họ Đường thì một vệ sĩ đang cõng Đường Mạnh Sơn ra cổng, một đám người đi theo sau lưng, muốn cùng đưa Đường Mạnh Sơn đến bệnh viện.
“Phương Vỹ Huyền tới rồi, trước tiên để Phương Vỹ Huyền xem cho cha tôi chút đã!” Đường Thanh Hiền thấy Phương Vỹ Huyền thì sắc mặt tỏ vẻ vui mừng.
“Xem cái gì nữa? Mau đưa tới bệnh viện! Đột nhiên Mạnh Sơn hộc máu hôn mê, chắc chắn là bệnh cấp tính, không đưa đến bệnh viện ngay thì muộn mất!” Đường Vĩnh Khanh ở bên cạnh lớn tiếng nói.
“Nhưng mà Phương Vỹ Huyền am hiểu y thuật, bệnh của ông nội bác sĩ chữa không hết, Phương Vỹ Huyền…” Sắc mặt Đường Thanh Hiền hơi thay đổi, nói.
“Đứa nhóc xấu xa mày thì biết gì, dù sao cũng phải đưa Mạnh Sơn đến bệnh viện! Tao cũng không tin thằng nhóc này có y thuật gì đâu!” Đường Vĩnh Khanh liếc nhìn Phương Vỹ Huyền một cái, nói.
Nói xong, ông ta lại thúc giục vệ sĩ đi về phía trước.
“Bác cả, bác…” Đường Thanh Hiền tức giận đến mức viền mắt phiếm hồng.
“Thanh Hiền, cháu khóc cái gì? Bác cả của cháu đưa cha cháu đến bệnh viện thì có gì sai? Họ là anh em, lẽ nào cháu thà tin người ngoài còn hơn bác cả sao?” Lương Gia Tuệ ở bên cạnh trừng mắt nhìn Đường Thanh Hiền nói.
Trong lúc họ đang tranh luận, Phương Vỹ Huyền lại đang quan sát Đường Mạnh Sơn.
Lúc này Đường Mạnh Sơn nhắm nghiền hai mắt, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, môi lại hiện lên màu đỏ tươi khác thường.
Phương Vỹ Huyền híp mắt lại, nhìn về phía hai cái tay rũ xuống của Đường Mạnh Sơn.
Quả nhiên móng tay đã hơi biến thành màu đen.
Rất hiển nhiên, ông ta trúng độc rồi.