Ngoài ba người Đường Thanh Hiền ra thì không ai chú ý đến, có một bóng người đang rơi xuống từ trên đỉnh cao hơn năm trăm mét của công ty tài chính Cẩm Tú.
Sắc mặt Đường Thanh Hiền trắng bệch, đầu óc trong thoáng chốc cũng trở nên trống rỗng.
Mà sắc mặt Hạ Vân Đào và Hạ Giang An đều thoáng vẻ ngạc nhiên không nói nên lời.
Phương Vũ đang rơi xuống cực kỳ nhanh.
Bên tai truyền đến tiếng gió rít gào, Phương Vũ có thể thấy được mặt đất bên dưới, nhưng tạm thời vẫn không thể khống chế được cơ thể.
Đầu óc rất hỗn loạn, tốc độ suy nghĩ cũng chậm hẳn.
Ở vị trí tầng năm mươi ba, một quản lý cấp cao của doanh nghiệp đang cầm tách cà phê, ngắm phong cảnh bên ngoài, chợt có một bóng người vụt dọa tay ông ta run lên, cà phê nóng hổi đổ lên tay.
“Hít hà…”
Quản lý cấp cao hít hà sợ hãi, vẻ mặt hoảng hốt.
Có thứ gì rơi trước mắt ông ta?
Là một người sao?
Ông ta không thấy rõ lắm!
Quản lý cấp cao nghĩ nghĩ rồi quay người rời đi ngay.
Ông ta muốn xuống tầng xem thử cuối cùng là thứ gì rơi xuống!
“Bịch!”
Sau khi rơi tự do tầm mười mấy giây, Phương Vũ nặng nề rơi xuống bãi cỏ phía sau tòa nhà trung tâm tài chính, nện xuống bãi cỏ làm bụi bay mù mịt.
Phương Vũ nằm trong cái hố lõm xuống ở bãi cỏ, ánh mắt bình tĩnh.
May thay gần đây không có ai.
Sẵn tiện nằm ở đây một lúc, nhắm mắt lại, thả lỏng đầu óc để đầu óc vô cùng mệt mỏi có được chút thời gian nghỉ ngơi.
Tầng tham quan, tháp truyền hình Nam Đô.
Đường Thanh Hiền tỉnh táo lại, mặt cắt không còn giọt máu.
Cô ta xác định mình không nhìn nhầm.
Phương Vũ rơi xuống từ tòa cao ốc hơn năm trăm mét đối diện!
Có thể Đường Thanh Hiền đang hơi run rẩy.
Cô ta biết Phương Vũ không phải người bình thường, kỹ năng rất mạnh.
Nhưng rơi xuống từ độ cao hơn năm trăm mét xuống đất, sức đập đó không phải thứ cơ thể con người có thể chịu được!
Đường Thanh Hiền lấy điện thoại ra, vốn muốn báo cảnh sát, nhưng ma xui quỷ khiến lại gọi số Phương Vũ trong nhật ký cuộc gọi.
Cô ta hy vọng mình nhìn nhầm người!
Người vừa nãy không phải Phương Vũ! Bây giờ Phương Vũ vốn không xuất hiện ở Nam Đô!
“Bíp…”
Đường Thanh Hiền cắn môi hồng, tâm trạng hết sức căng thẳng.
Nhưng điện thoại reo liên tục mười giây vẫn không có ai bắt máy.
Tim Đường Thanh Hiền chùng xuống.
Phương Vũ không bắt máy, chẳng phải đã rõ người rơi xuống ở đối diện…
Ngay lúc này, điện thoại bỗng dưng được nhận.
Đường Thanh Hiền sững sờ, vội hỏi: “Phương Vũ, là cậu à?”
“… Là tôi, sao vậy?” Trong điện thoại vang lên giọng nói quen thuộc của Phương Vũ.
Đường Thanh Hiền thở phào nhẹ nhõm, sắc mặt cũng dịu lại.
Xem ra cô ta nhìn nhầm người thật rồi.
Người ở đối diện mặc quần áo giống kiểu Phương Vũ nên cô ta nhận nhầm người.
Nhưng cô ta nhận nhầm người thật sao?
Trong kính viễn vọng, gương mặt cô ta thấy kia thật sự giống Phương Vũ như đúc, sao trên thế giới này lại có hai người giống nhau như vậy?
Chẳng lẽ Phương Vũ có anh em song sinh?
“Chuyện gì vậy? Không có chuyện gì thì tôi cúp máy.”
Lúc Đường Thanh Hiền đang suy nghĩ đâu đâu, Phương Vũ mất kiên nhẫn nói.
“Khoan đã.” Đường Thanh Hiền vội nói: “Bây giờ cậu đang ở đâu?”
“Nam Đô Hoài Bắc.” Phương Vũ đáp.
“Hả?” Đường Thanh Hiền hoàn toàn sững sờ.
Mà bây giờ Phương Vũ cũng đã cúp máy rồi.
Phương Vũ nhét điện thoại vào túi quần.
Không ngờ rơi xuống từ độ cao hơn năm trăm mét mà điện thoại trước túi quần vẫn không bị gì.
Sau khi nằm một lúc, Phương Vũ cảm thấy ổn hơn nhiều rồi.
Năng lực suy nghĩ của đại não cũng rõ hơn nhiều.
“Nghỉ ngơi thêm mười phút nữa.”
Phương Vũ nghĩ vậy rồi lại nhắm mắt, hoàn toàn thả lỏng đầu óc.
Vào lúc này, mấy cửa trước trung tâm tài chính Cẩm Tú rộn ràng nhộn nhịp, kẻ vào người ra không ngớt.
Mà bãi cỏ chỗ Phương Vũ nằm ở phía sau trung tâm tài chính Cẩm Tú.
Tuy phía sau cũng có mấy người, nhưng do vị trí, nên người vào tòa nhà từ cửa sau rất ít.
Vì vậy không ai chú ý trong bãi cỏ phía sau có một người đang nằm.
Phương Vũ nằm khoảng chừng năm phút, bên cạnh truyền đến tiếng bước chân.
Một người đàn ông trung niên mặc vest đeo giày da, ra khỏi cửa sau nhìn xung quanh, hình như đang tìm thứ gì đó.
Chính là quản lý cấp cao tận mắt thấy Phương Vũ rơi xuống.
Quản lý cấp cao xuống tầng, ngó nghiêng xung quanh phát hiện ở bãi cỏ cách đó không xa xuất hiện một cái hố lõm xuống.
Sắc mặt quản lý cấp cao thay đổi, ông ta tiến lên, phát hiện có một người nằm bên trong!
Hai mắt người này nhắm chặt, hình như đã chết rồi?
Quả nhiên vừa nãy là một người rơi xuống?
Sắc mặt quản lý cấp cao trắng bệch, từ từ tiến lên.
Vừa đi vừa ngạc nhiên.
Rơi xuống từ nơi cao như vậy, sao cơ thể người này vẫn có thể vẹn nguyên nhỉ?
Theo lẽ thường thì đã thành thịt nhão rồi mới phải?
Lúc trong lòng quản lý cấp cao tràn ngập thắc mắc, thì Phương Vũ nằm trong hố lại bất chợt mở mắt ra.
Quản lý cấp cao bị dọa cho hét lên, lùi về sau ngay.
Phương Vũ đứng lên phủi phủi bụi trên người.
Tuy đầu vẫn hơi mệt mỏi nhưng chí ít có thể suy nghĩ như thường ngày rồi.
Phương Vũ nhìn quản lý cấp cao đầy hoảng hốt, đi về phía cửa sau.
Quản lý nhìn bóng lưng của Phương Vũ, mấp máy miệng nhưng nói không thành lời.
“Sử dụng thần thức thế này tổn hại đến đại não quá nặng, lần sau phải chú ý một chút.” Phương Vũ đứng trong thang máy nghĩ thầm.
Cảnh giới của anh vẫn ở Luyện Khí Kỳ mà dựa vào lý thuyết, năng lực thần thức này đến Kết Đan Kỳ trở lên mới có thể vận dụng được.
Nhưng Phương Vũ khác với mọi người.
Lúc anh ở tầm tầng năm trăm Luyện Khí Kỳ là có thể vận dụng thần thức rồi.
Nhưng anh vượt cảnh giới vận dụng thần thức, tiêu hao về cơ thể và đại não hơn hẳn tu sĩ Kết Đan Kỳ bình thường.
Vì vậy, không đến lúc cần, gần như Phương Vũ sẽ không sử dụng thần thức. Chỉ dựa vào năng lực giác quan xuất sắc cũng đủ để anh có thể đối phó với đa số tình huống rồi.
Lần trước vận dụng thần thức hình như là mấy trăm năm trước.
Nếu không phải để tìm truyền nhân của Tử Viêm Cung, Phương Vũ đã sắp quên mất mình vẫn nắm được kỹ năng thần thức thế này.
Có điều lúc nãy tìm kiếm trong thần thức, dù đã kéo đến phạm vi lớn nhất, Phương Vũ vẫn chưa tìm được truyền nhân Tử Viêm Cung có đặc trưng phù hợp.
Chẳng lẽ người đó không còn ở Nam Đô nữa?
Hay là trùng hợp người đó nằm ngoài phạm vi thần thức của Phương Vũ?
Phương Vũ hơi cau mày.
Truyền nhân Tử Viêm Cung này gϊếŧ liên tục ba mươi bốn người, nhưng chỉ để lại một đoạn hình ảnh giám sát mơ hồ. Có thể thấy người này làm việc kín kẽ và bí mật.
Rõ ràng muốn tìm được anh ta là chuyện không dễ dàng gì.
Đã dùng thần thức mà vẫn không thể tìm được tung tích của anh ta thì đổi cách khác.
Gϊếŧ liên tục ba mươi bốn người…
Gϊếŧ người ở thành thị hiện đại, chắc chắn sẽ dẫn đến nguy hiểm rất lớn.
Truyền nhân Tử Viêm Cung này gϊếŧ liên tục ba mươi bốn người, chắc chắn có mục đích và lý do của anh ta.
Mục đích của anh ta là gì thì không thể đoán được.
Nhưng có thể bắt đầu từ phía ba mươi bốn người chết.
“Bảo Hạ Kiều Y đưa mình dữ liệu của ba mươi bốn người chết kia.” Phương Vũ nói thầm.
“Ting!”
Trong lúc Phương Vũ suy nghĩ, thang máy đã đến tầng một trăm mười.
Ra khỏi cửa thang máy là có thể thấy hội trường phía trước, đã có nhiều người ngồi ở ghế phía trước sàn đấu giá rồi.
Rõ ràng hội đấu giá sắp bắt đầu.
Trần Diệc Khang đang ở bên trong.
Phương Vũ hơi híp mắt, tiến về trước.
Lúc này điện thoại của anh lại rung lên lần nữa.
Lại là Đường Thanh Hiền gọi đến.
Phương Vũ nghĩ nghĩ, vẫn bắt máy.
“Phương Vũ, có phải bây giờ cậu đang ở trung tâm tài chính Cẩm Tú không?” Trong điện thoại, Đường Thanh Hiền sốt ruột hỏi.
Sao cô ta biết?
Phương Vũ thoáng sững sờ, đáp: “Phải.”
“Thật sự là cậu…” Giọng điệu Đường Thanh Hiền vô cùng hoảng hốt.
“Cô thấy tôi rồi?” Phương Vũ cau mày hỏi.
“Ừm… vừa nãy tôi ở tháp truyền hình đối diện, dùng kính viễn vọng thấy cậu ngã lầu…” Đường Thanh Hiền nói.
“Được rồi.”
Phương Vũ không ngờ đến Nam Đô vẫn có thể gặp Đường Thanh Hiền.
“Cậu… không sao chứ?” Đường Thanh Hiền hỏi.
“Đương nhiên không sao.” Phương Vũ đáp: “Tôi còn có việc khác phải làm, cúp máy đây.”
Phương Vũ cúp máy, muốn vào hội trường đấu giá.
Nhưng lúc này bên cạnh có hai bảo vệ đi đến ngăn anh lại.
“Thưa anh, hội đấu giá hôm nay do hội đấu giá Sainton tổ chức, nếu anh muốn vào trong, vui lòng đưa thư mời của hội đấu giá Sainton ra.” Một bảo vệ nói.
Thư mời?
Ánh mắt Phương Vũ hơi chuyển động, khẽ cười, nói: “Ngại quá, tôi đi nhầm.”
Sau đó, Phương Vũ xoay người đi.
Hai bảo vệ thấy Phương Vũ đi thì đưa mắt nhìn nhau, về vị trí của mỗi người.
Lúc này, Phương Vũ đi đến cửa thang máy, bất chợt xoay người lại, tiến về trước.
“Vù!”
Một giây sau, bóng dáng Phương Vũ đã xuất hiện trong hội trường đấu giá.