Trên tầng cao của một tòa văn phòng tại Giang Nam, Chu Hưng Thịnh ngồi trước bàn làm việc, mặt tối đen.
Anh ta cầm điện thoại di động trên tay, trong điện thoại có một tấm ảnh.
Trong bức ảnh là một đôi nam nữ, người nam đang cúi đầu ăn đồ ăn trong đĩa mà người nữ thì một tay chống cằm, nhìn anh ta đầy si mê.
Người phụ nữ trong bức ảnh tên Đinh Thanh Trúc, là vợ sắp cưới của Chu Hưng Thịnh.
Chiều hôm nay, anh ta nhận được một tin nhắn từ số máy lạ, nội dung tin nhắn chính là bức ảnh này.
Người đàn ông trong bức ảnh là người Chu Hưng Thịnh từng gặp trong buổi triển lãm thư họa của Thái Thời Châu, tên thì không rõ nhưng Đinh Thanh Trúc gọi anh là bạn, còn đến nói chuyện với anh ngay trước mặt Chu Hưng Thịnh.
Chu Hưng Thịnh nhìn ánh mắt của Đinh Thanh Trúc trong bức ảnh, lửa ghen trong lòng bốc cháy ngùn ngụt.
Còn chưa đầy một tuần nữa, anh ta sẽ cử hành lễ đính hôn với Đinh Thanh Trúc.
Nhưng giờ lại nhận được một bức ảnh như vậy!
Sự tồn tại của nhà họ Chu tại đảo Cửu Long giống như vua một cõi, còn Chu Hưng Thịnh lại là cậu cả nhà họ Chu, vừa sinh ra đã ngậm thìa vàng, chưa từng chịu sự sỉ nhục nào như vậy!
Nếu để chuyện như vợ sắp cưới thân thiết với người đàn ông khác truyền ra bên ngoài thì Chu Hưng Thịnh thậm chí là cả nhà họ Chu biết giấu mặt đi đâu.
Không được, nhất định phải xử lí thỏa đáng chuyện này!
Chu Hưng Thịnh ngẫm nghĩ rồi cầm điện thoại trên bàn lên gọi cho một số máy.
“Giúp tôi điều tra một người, tôi muốn có tất cả thông tin về gã. Và… tôi cần phải gặp mặt gã.”
…
Buổi chiều có người đến tìm Phương Vỹ Huyền.
“Chúng tôi đến từ hiệp hội Võ đạo Giang Nam, hội trưởng của chúng tôi muốn gặp anh.”
Hai võ giả mặc áo dài trắng xuất hiện trước cửa nhà.
“Tôi không có hứng thú đi gặp hội trưởng của hai người.” Phương Vỹ Huyền vốn đang ngủ trưa, sau khi bị đánh thức có phần bất mãn.
“Đại sư Phương, hội trưởng của chúng tôi nói anh ấy có thể đáp ứng mọi nguyện vọng của anh, anh nhất định sẽ thấy hứng thú.” Võ giả áo trắng cười nói.
Phương Vỹ Huyền híp mắt nói: “Các người biết được tôi muốn gì?”
“Tất nhiên, nếu không chúng tôi đã chẳng đến quấy rầy đại sư Phương đây rồi.” Võ giả áo trắng đáp.
Phương Vỹ Huyền ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Được, tôi có thể đi một chuyến.”
Tô Diêu Lăng ở một bên thấy Phương Vỹ Huyền nhận lời, thay đổi ánh mắt.
Cô ấy không có cảm tình gì với kiểu hiệp hội võ đội như vậy.
Lúc ở cung Sương Hàn, hiệp hội Võ đạo Hoài Bắc cũng đã đến tìm cô ấy rất nhiều lần, nội dung câu chuyện chủ yếu xoay quanh tranh giành thế lực và phân chia lợi ích.
Vừa hay Tô Diêu Lăng lại chẳng để tâm đến mấy việc này.
Vậy nên mỗi lần nói chuyện đều kết thúc chẳng mấy vui vẻ, Tô Diêu Lăng đã từ chối tất cả thỉnh cầu của hiệp hội Võ đạo Hoài Bắc.
Sau đó, hiệp hội Võ đạo Hoài Bắc bắt đầu làm trò mèo cố ý nhắm vào cung Sương Hàn không chịu bắt tay với họ.
Tô Diêu Lăng đi đến cạnh Phương Vỹ Huyền hỏi nhỏ: “Anh Huyền, có cần em đi cùng anh trước không?”
“Không cần, tôi đi trước, sẽ về nhanh thôi.” Phương Vỹ Huyền bình tĩnh nói.
…
Phương Vỹ Huyền ngồi lên xe của họ, đến hội quán hiệp hội Võ đạo Giang Nam.
Bốn mươi phút sau, Phương Vỹ Huyền đến một phòng họp.
Vừa bước vào đã thấy đám ông lớn Khổng Trí Kiên đứng đầu hiệp hội Võ đạo Giang Nam chờ sẵn ở đó.
Khổng Trí Kiên đứng dậy lịch sự chào hỏi: “Bọn tôi đã ở đây đợi đại sư Phương lâu lắm rồi.”
“Chúng tôi đã muốn tìm đại sư Phương bàn chuyện từ trước, nhưng đại sư Phương lại biến mất gần một tháng trời, vì không tìm được cậu nên cũng đành tạm gác lại…”
Phương Vỹ Huyền ngồi xuống bừa một chỗ, nhìn Khổng Trí Kiên hỏi: “Rốt cuộc mấy ông tìm tôi đến đây để bàn chuyện gì?”
“Là thế này đại sư Phương.”
Khổng Trí Kiên đi thẳng vào vấn đề, không nói thêm mấy câu thừa thãi nữa.
Gã đứng dậy, đi đến trước mặt Phương Vỹ Huyền, vừa đi vừa nói.
“Ở hồ Nguyệt Tâm, đại sư Phương đã đánh một trận kinh thiên động địa với tôn giả Cổ Úy Sênh, để lại ấn tượng khó phai trong lòng rất nhiều người. Tên tuổi của đại sư Phương cũng nhanh chóng truyền đi trên khắp Hoa Hạ.”
“Tuy nhiên, mặc dù danh tiếng của đại sư Phương đây đã truyền ra bên ngoài song phần lớn những người chưa được tận mắt chứng kiến trận đấu này lại không tin đại sư Phương đây có thể chiến thắng tôn giả Cổ Úy Sênh với tu vi võ giả Tiên Thiên…”
Phương Vỹ Huyền cau mày hỏi: “Vậy thì sao?”
“Lẽ nào đại sư Phương không muốn đường hoàng nổi danh thiên hạ, khiến võ giả toàn Hoa Hạ đều biết đến tên tuổi và thực lực đáng gờm của cậu sao?” Khổng Trí Kiên vuốt râu nói: “Với tư chất và thực lực vượt trội của đại sư Phương đây không thể để không ai hay biết được! Cậu đã có thể đánh bại tôn giả Cổ Úy Sênh thì cũng phải có tên trên thần bảng của Hoa Hạ chứ! Tuy nhiên… đến tận bây giờ trên thần bảng của Hoa Hạ vẫn chưa thấy tên của cậu… Lẽ nào cậu không thấy bực bội hay sao?”
“Thần bảng Hoa Hạ? Đó là thứ gì?” Phương Vỹ Huyền hỏi.
“Đó là một pháp bảo, đồng thời cũng là một bảng xếp hạng! Chỉ khi được thần bảng công nhận thực lực mới có thể lên bảng! Những cường giả có thể được đề tên trên bảng đều là người nổi tiếng một phương!” Khổng Trí Kiên đáp.
“Ồ, giờ còn có thứ đó nữa à.” Phương Vỹ Huyền hiểu ra, gật đầu.
“Đại sư Phương, cậu có thực lực mạnh mẽ như vậy lại không được xuất hiện trên thần bảng, cậu có biết là vì sao không?” Một ông lớn ở cạnh Khổng Trí Kiên đứng dậy.
Ông ta là phó hội trưởng hiệp hội Võ đạo Giang Nam, Lư Văn Dương.
Chẳng đợi Phương Vỹ Huyền trả lời câu hỏi của ông ta, Lư Văn Dương đã nói tiếp: “Là do danh tiếng của cậu vẫn chưa đủ lớn! Mặc dù cậu đã đánh thắng tôn giả Cổ Úy Sênh tại hô Nguyệt Tâm nhưng dù gì người tận mắt chứng kiến cảnh đó vẫn là thiểu số!”
“Vậy nên?” Phương Vỹ Huyền hào hứng hỏi.
“Đại sư Phương, cậu cần mạnh tay hơn! Cậu có sức mạnh lớn như vậy thì phải để cho tất cả mọi người đều biết! Còn chúng tôi hiệp hội Võ đạo Giang Nam rất sẵn lòng giúp cậu! Đưa cậu ra trước toàn Hoa Hạ, khiến tất cả Hoa Hạ đều biết ở Giang Nam có một vị cường giả như đại sư Phương đây!” Lư Văn Dương kích động nói.
Phương Vỹ Huyền mặt không cảm xúc.
Anh sớm đã đoán được mục đích đám người này tìm đến anh.
“Đại sư Phương, chúng tôi có thể cho cậu tài nguyên tốt nhất, giúp cậu trở thành tôn giả chí cao vô thượng tại Giang Nam, được cả vạn người quỳ lạy! Thứ mà tôn giả Cổ Úy Sênh có được thì cậu cũng có thể có được! Vinh hoa phú quý, dễ như trở bàn tay thôi!” Khổng Trí Kiên bên cạnh nói thêm.
“Vậy tôi cần bỏ ra thứ gì?” Phương Vỹ Huyền hỏi.
“Cậu chỉ cần trở thành trưởng lão danh dự của hiệp hội Võ đạo Giang Nam bọn tôi thôi. Nói một cách đơn giản là trở thành người phát ngôn cho hiệp hội Võ đạo Giang Nam bọn tôi.” Khổng Trí Kiên nói.
“Trở thành người phát ngôn? Vậy tôi phải làm gì?” Phương Vỹ Huyền hỏi.
“Thực ra cũng chẳng cần làm gì cả, sau này, cậu sẽ gia nhập hiệp hội Võ đạo Giang Nam chúng tôi, đại diện cho lợi ích của chúng tôi mọi lúc mọi nơi… Chúng ta sẽ bắt tay hưởng lợi ích chung.” Khổng Trí Kiên cười nói.
“Không biết ý của đại sư Phương đây thế nào?”
Trong phòng họp, toàn bộ ông lớn đều nhìn về phía Phương Vỹ Huyền.
Phương Vỹ Huyền vuốt mặt nói: “Mấy ông tìm đến tôi vì chuyện này à.”
“Đúng vậy.” Khổng Trí Kiên đáp.
“Vậy thì tôi sẽ nói rõ với ông luôn vậy, tôi không có hứng thú với những thứ này. Đối với tôi mà nói vinh hoa phú quý gì đó chẳng có ý nghĩa gì cả.” Phương Vỹ Huyền nói rồi đứng dậy.
Khổng Trí Thừa mặt không biến sắc còn cười phá lên.
“Ha ha ha… đại sư Phương, dĩ nhiên cường giả như cậu sẽ không tham lam gì mấy thứ tầm thường như vậy rồi, chúng tôi đã mạo phạm rồi.”
“Tuy nhiên nếu chúng tôi bằng lòng cung cấp nội đan yêu thú… thì chẳng hay ý đại sư Phương đây thế nào?”
Nội đan yêu thú?
Phương Vỹ Huyền thay đổi ánh mắt, nhìn Khổng Trí Kiên hỏi: “Các ông có nội đan yêu thú?”
Thấy Phương Vỹ Huyền thay đổi sắc mặt, trong mắt Khổng Trí Kiên ánh lên sự đắc ý.
Gã đã điều tra trước rồi, hiện giờ thứ Phương Vỹ Huyền cần nhất là nội đan yêu thú.
Gã dùng lợi ích thế tục thu hút Phương Vỹ Huyền trước, nếu Phương Vỹ Huyền từ chối thì lại dùng đến nội đan yêu thú.
Dĩ nhiên, đối với Phương Vỹ Huyền mà nói thì nội đan yêu thú có sức hấp dẫn mạnh mẽ hơn.
Khổng Trí Kiên lấy ra một túi đựng đồ, sau đó lấy ra vài viên nội đan yêu thú đựng trong hộp thủy tinh.
“Đại sư Phương, chỉ cần cậu bằng lòng hợp tác với bọn tôi thì bọn tôi có thể liên tục cung cấp nội đan yêu thú cho cậu.” Khổng Trí Kiên nở nụ cười tự tin nói.
Gã tin chắc lần này Phương Vỹ Huyền không thể nào từ chối được.
Phương Vỹ Huyền nhìn nội đan bày ra trên bàn, nheo nheo mắt.
Tất cả đều là nội đan yêu thú cấp hai cấp ba.
Đối với Phương Vỹ Huyền mà nói hiện tại nội đan yêu thú kiểu vậy có công hiệu rất thấp.
Hơn nữa, Phương Vỹ Huyền vốn chẳng có ý định hợp tác với hiệp hội Võ đạo, anh còn ở lại đây chỉ vì muốn biết hiệp hội Võ đạo Giang Nam này đã nắm được bao nhiêu thông tin về anh mà thôi.
“Tôi không có hứng thú.” Phương Vỹ Huyền quay người định đi.
Mấy ông lớn của hiệp hội Võ đạo đều ngẩn ra.
Không ai ngờ được, dù có lấy nội đan yêu thú ra thì Phương Vỹ Huyền vẫn chẳng có chút hứng thú nào!
Rõ ràng tin tình báo họ nhận được nói rằng Phương Vỹ Huyền đang cần nội đan yêu thú mà!
“Đại sư Phương, chẳng hay cậu có điểm nào chưa hài lòng với bọn tôi?” Phương Vỹ Huyền vội hỏi.
“Không có gì bất mãn cả, nhưng tôi nói thẳng.” Phương Vỹ Huyền quay lại lạnh lùng nói.
“Hiệp hội Võ đạo của mấy ông vẫn chưa xứng hợp tác với tôi.”
Câu nói vừa dứt, những người ở đó đều thay đổi sắc mặt.
Khổng Trí Kiên tối sầm mặt.
Bọn họ đã có thành ý lắm rồi mà Phương Vỹ Huyền không những từ chối hợp tác với họ mà thậm chí còn chê bai hiệp hội Võ đạo của họ.
Quá kiêu căng!
“Đại sư Phương, chúng tôi thành tâm muốn hợp tác với cậu nhưng cậu lại dùng thái độ như vậy đối xử với bọn tôi… Đã nói như vậy rồi thì chúng tôi cũng chẳng cần giữ cậu lại nữa.” Khổng Trí Kiên trầm giọng nói.
“Giữ tôi lại?” Phương Vỹ Huyền cau mày.
“Hôm nay tôi mời cậu đến đây thực chất còn có một nguyên nhân khác.”
Trong mắt Khổng Trí Kiên ánh lên sự hiểm ác, nói: “Còn có một vị máu mặt khác muốn gặp cậu.”
“Ầm!”
Lúc này, cửa phòng họp bên cạnh bị đẩy ra, một ông lão tóc trắng mặt hồng hào bước ra.
“Đây là tam trưởng lão nhà họ Trịnh, ông ấy… muốn gặp cậu.”