Mục lục
Luyện Khí Năm Ngàn Năm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Các người nghĩ rằng ở cùng một chỗ thì có thể tránh khỏi cái chết sao?" Viên Triều Luân mỉm cười, lắc đầu, nói: “Không cần trốn nữa, từ khi mấy người bắt đầu bước vào Trụy Tiên Cốc, cái chết của mấy người đã được định trước, không ai có thể trốn thoát.”

Trong khi nói chuyện, hai tay của Viên Triều Luân mở ra.

Phía sau của ông ta xuất hiện từng vòng sáng, tổng cộng có tám vòng sáng!

Sau đó, tám người mặc áo choàng màu tím xuất hiện, đứng ở sau lưng Viên Triều Luân.

Trên người tám người đó đều tản ra hơi thở khiến cho người khác sợ hãi.

Tám người này đều là cường giả có cảnh giới Võ Tôn!

Sau khi tám người này xuất hiện, trong lòng nhiều võ giả phía dưới đều lặng cả người.

Bọn họ vốn nghĩ rằng chỉ có một mình Viên Triều Luân, thật không ngờ lại có đến tám gã Võ Tôn!

Bọn họ có nhiều võ giả như vậy, nhưng cũng chỉ có vẻn vẹn sáu người có thể đạt tới cảnh giới Võ Tôn thôi!

Sáu người này theo thứ tự là sáu chưởng môn đến từ sáu tông môn!

Chỉ có sáu vị Chưởng môn ở cảnh giới Võ Tôn và tám trưởng lão ở cảnh giới Tông Sư cấp võ giả.

Mà một võ giả còn lại đều là đệ tử tông môn, người có tu vi cao nhất không quá bán bộ tông sư, thấp nhất là Tiên Thiên bậc sáu!

Chỉ có mấy tên yêu nghiệt, nhưng cảnh giới chênh lệch thường có thể quyết định và ảnh hưởng đến một cuộc chiến.

Mà số lượng võ giả thường không có ý nghĩa gì.

Một con kiến có thể bị gϊếŧ chết dễ dàng, một đám kiến cũng có thể gϊếŧ chết dễ dàng.

Đối phương có tám cường giả Võ Tôn, còn có một người không rõ tu vi cao hay thấp, đó chính là giáo chủ áo đen Viên Triều Luân ở đây.

Mà phía dưới có hơn một trăm võ giả, nhưng chỉ có mười bốn người có chiến lực mà thôi.

Vẻ mặt đám Lưu Phước Tân trầm trọng, trong lòng trầm xuống.

Thấy vẻ mặt của những võ giả này thay đổi, Viên Triều Luân cười lớn, nói: “Đừng lo lắng, bọn họ không đích thân ra tay đâu. Tôi chỉ muốn bọn họ triệu hồi Thánh Thú của tôi ra vui đùa với các người một chút mà thôi.”

Trong khi nói chuyện, Viên Triều Luân quay đầu nhìn thoáng qua tám tên cấp dưới phía sau, tỏ ý muốn bọn họ ra tay.

Tám người mặc áo choàng tím lập tức hành động, hạ xuống một chỗ bằng phẳng.

Tám người đứng ở tám góc khuất cách xa nhau khoảng tầm mấy chục thước.

Bọn họ đồng thời duỗi hai tay ấn vào pháp ấn phức tạp, đồng thời lẩm bẩm bí quyết trong miệng.

Trên người của bọn họ tản ra hơi thở chết chóc.

“Bọn họ muốn làm gì?”

Nhiều võ giả khϊếp sợ, nhìn về phía tám gã mặc áo choàng tím kia.

Mà lúc này, dưới chân tám gã mặc áo choàng tím đều xuất hiện một luồng ánh sáng màu đỏ.

Luồng ánh sáng màu đỏ bắn thẳng đến phía trước, phía đối diện cũng bắn ra ánh sáng màu đỏ rồi nối liền cùng một chỗ.

Một chùm sáng nối tiếp một chùm sáng.

Lúc này, nếu như đứng từ trên cao nhìn xuống thì có thể thấy rõ tám dưới chân gã mặc áo choàng tím bắn ra ánh sáng màu đỏ liên kết với nhau, tạo thành một pháp trận cực kỳ phức tạp.

Hơn mười giây sau, đột nhiên mặt đất rung động.

Trận động đất khiến mọi người hít thở không thông, mà âm thanh kia truyền tới từ dưới chân của tám gã mặc áo choàng tím.

Đồng thời còn kèm theo từng đợt vang vọng.

Hai tay của tám gã mặc áo choàng đan lại, lui về phía sau.

Mà ánh sáng màu đỏ tạo thành pháp trận vẫn còn trên mặt đất.

“Ầm ầm…”

Một loạt tiếng nổ vang vang lên.

Chấn động càng mạnh mẽ hơn.

Nhiều võ giả nhìn chằm chằm phía trước, con mắt trợn lên.

“Ầm!”

Lúc này, đột nhiên mặt đất phát nổ!

Một cái móng vuốt đen nhánh đưa ra ngoài!

Luồng hơi thở kinh khủng bao phủ cả mảnh trời!

Sắc mặt các võ giả tái nhợt, có mấy đệ tử tông môn có tu vi khá thấp, lá gan lại nhỏ, hai chân họ như nhũn ra, ngã ngồi trên mặt đất.

“Ầm!”

Phía dưới lại có một cái móng vuốt đen nhánh duỗi ra!

Hai móng vuốt đen này có bán kính ít nhất là hai, ba mét! Một độ dài hiếm thấy!

“Ầm ầm!”

Tiếng nổ mạnh vẫn không ngừng, một số người ở phía trước gần như đã sắp gục ngã.

Mà một bóng dáng khổng lồ từ từ hiện ra trong mắt các võ giả.

“Đây, đây là… Quái vật gì vậy…”

Ngay cả chưởng môn có cảnh giới Võ Tôn cũng khϊếp sợ đến nỗi không nói lên lời.

Trước mắt của bọn họ xuất hiện một con quái vật cao tới mười mấy thước!

Toàn thân nó đen kịt, có bốn chân, nhìn tổng thể bên ngoài giống như một con sói cực lớn.

Nhưng điều kinh khủng là ở phía trước, thân thể của nó cùng loại với đầu sói, nhưng thân thể phía sau lại có một cái đầu lâu khác!

Vị trí vốn có của cái đuôi vị trí là một đầu của mãng xà!

Mà thân thể mãng xà cũng kéo dài từ phía sau, dài tầm mấy chục mét!

Nói chung là nửa trước của nó là một con sói to, phần sau thân lại là quái vật mãng xà!

Ánh mắt của hai cái đầu đều hiện ra tia máu đỏ làm cho người ta sợ hãi!

Ngoài ra, trên thân thể con quái vật này còn tản ra luồng khí chết chóc.

Từ khi nó xuất hiện, trong không khí toàn là mùi hôi thối của nó, khiến cho người ta buồn nôn.

“Đây là Thánh Thú của tôi. Hôm nay các người có hơn ba trăm người, đều phải hiến máu cho nó!” Viên Triều Luân đứng ở trước mặt quái vật, trong mắt lại hiện lên sự kính ngưỡng và lòng tôn sùng.

“Các người đều tập trung ở đây, ta đây cũng không cần phải tiến hành đại trận huyết tế để rút ra huyết hồn của các người.”

“Thánh Thú yên lặng quá lâu, đây là thời điểm để nó ra ngoài hoạt động một chút, thuận tiện làm thịt toàn bộ các người.”

Trong ánh mắt Viên Triều Luân toàn là sự khát máu, ông ta nói.

Trong khi nói chuyện, quái vật đầu sói đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn về phía hơn một trăm võ giả.

Chạm mắt với quái vật, các võ giả chỉ cảm thấy trái tim bị xiết chặt mạnh mẽ!

Tất cả mọi người ở đây đều bị dọa sợ rồi!

“Các đạo hữu! Hãy giữ bình tĩnh! Chúng ta phải hợp sức lại đánh chết con quái vật này! Nếu không hậu quả khó mà lường được!” Cuối cùng Lưu Phước Tân lấy lại tinh thần, hét lớn.

Những võ giả có tu vi tương đối cao võ bị một câu nói của Lưu Phước Tân thức tỉnh.

Thế nhưng, nhìn quái vật khổng lồ trước mắt, trong lòng bọn họ lại mềm nhũn.

Trước mắt họ cũng không phải là dã thú, thậm chí cũng không phải là yêu thú!

Đây là một con quái vật thật sự!

Một con quái vật ăn máu tươi và hồn phách nhân loại để lớn mạnh!

“Ầm…”

Lúc này, con quái vật kia đột nhiên bắt đầu chuyển động, vọt tới trước mặt hơn một trăm võ giả!

Nó ngửi thấy được mùi máu tươi và hồn phách, trong mắt nó hiện ra tia khát máu!

“Các học trò lui về sau, lui về sau càng xa càng tốt! Bán bộ tông sư phải để ý kỹ các học trò có tu vi thấp!”

Lưu Phước Tân dùng chân khí hét lớn một tiếng, đồng thời vọt tới chỗ quái vật phía trước!

Hơn một trăm đệ tử tông môn có tu vi thấp liên tục thét lên, dồn dập lui về sau.

Trong tay Lưu Phước Tân nắm một thanh trường kiếm, chân khí ngưng tụ nổi lên ánh sáng màu xanh, ông ta đi về phía trước chém một nhát.

Một đợt kiếm khi giống trăng tròn bay về hướng quái vật.

“Tạch…!”

Kiếm khí vốn đánh trúng quái vật lại chỉ phát ra một tiếng vang trầm.

Mà tốc độ của quái vật không chậm lại chút nào, được tầm vài bước, nó vọt tới trước người Lưu Phước Tân, mở cái miệng lớn dính máu ra.

Vẻ mặt Lưu Phước Tân thay đổi, ông ta ép thân pháp, lập tức lui về phía sau.

“Bí kíp lôi kiếm!”

Vừa lùi lại, đồng thời Lưu Phước Tân cũng giơ trường kiếm trong tay lên.

“Bùm bùm!”

Trên lưỡi kiếm xuất hiện một tia sáng.

Hai tay Lưu Phước Tân bắt lấy chuôi kiếm, chém về phía trước.

Một tia sấm sét có cường độ cao xuất hiện ở không trung, chém về hướng quái vật.

“Ầm!”

Âm thanh của sấm sét nổ trên đỉnh đầu quái vật, ngoại trừ tiếng vang bên ngoài thì không làm nó bị thương chút nào

“Gru…”

Quái vật rống dài một tiếng, bộ pháp dưới chân nhanh hơn, vọt về hướng Lưu Phước Tân!

Tốc độ của nó đột nhiên tăng tới một cấp bậc khác!

Vẻ mặt Lưu Phước Tân tái nhợt, ông ta tranh thủ thời gian ép thân pháp, miễn cưỡng né tránh con quái vật đang khép miệng lại.

“Ầm!”

Lúc này, những Võ Tôn và tông sư khác cũng đều ra tay!

Tất cả mọi người đều dùng đòn sát thủ của bản thân, muốn dùng tốc độ nhanh nhất giải quyết con quái vật trước mặt này!

“Quái vật, chết đi cho tôi!”

Thẩm Vũ Chinh hét lớn một tiếng, hai tay mở ra.

Một luồng năng lượng màu trắng ẩn chứa sức mạnh lao về phía con quái vật.

Quái vật mở cái miệng lớn dính máu ra.

Rồi sau đó, nó ăn một ngụm lớn, giống như xuất hiện một cái cửa động đen kịt hút mọi thứ vào!

Nguồn năng lượng của Thẩm Vũ Chinh chui vào trong cái động đen trong nháy mắt, biến mất không thấy gì nữa, cũng không hề có một tiếng vang.

“Cái này, con quái vật này còn có thể sử dụng thuật pháp sao?”

Tất cả võ giả đều sợ ngây người.

Nhưng vào lúc này.

"Ầm!”

Trong cái động đen kia đột nhiên bộc phát ra một cột năng lượng màu trắng đánh ngược lại về phía Thẩm Vũ Chinh!

Thẩm Vũ Chinh chưa kịp phản ứng, trong nháy mắt ông ta đã bị luồng năng lượng của bản thân ông ta tạo ra đánh trúng.

"Ầm!”

Thẩm Vũ Chinh bị đánh bay ra xa mấy chục thước rồi rơi xuống, tất nhiên là không thể nhúc nhích được.

“Chưởng môn Thẩm!”

Các võ giả nhìn về phía Thẩm Vũ Chinh.

Mà lúc này, con quái vật kia đột nhiên tăng tốc chạy, phóng tới phía Thẩm Vũ Chinh.

Nó đi đến trước mặt Thẩm Vũ Chinh, nửa thân thể mãng xà phía sau đảo ngược, mở cái miệng rộng ra rồi nuốt Thẩm Vũ Chinh vào!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK