Nhà họ Hàn.
Hàn Minh Lý ngồi sau bàn làm việc trong phòng sách, trên bàn đang đặt một chồng tài liệu.
Đây là tài liệu về nhà họ Trần và Phương Vũ mà gã cho người lấy về.
Sau khi sửa sang lại một lượt, Hàn Minh Lý biết được mấy tin tức quan trọng.
Hận thù giữa Trần Cao Hạc và Phương Vũ không chỉ là vì một lần trong núi Bạch Xuyên kia.
Còn có một sự kiến mấu chốt mà gã vừa mới biết được.
Đó là anh trai của Trần Cao Hạc, đồ vô dụng nổi tiếng của nhà họ Trần, Trần Diệc Khang, cũng từng có xung đột với Phương Vũ.
Tay sai của Hàn Minh Lý đã tìm được một thông tin tình báo. Đó là gần hai tháng trước, Phương Vũ đánh Trần Diệc Khang một trận trong trung tâm tài chính Cẩm Tú, hơn nữa còn bắt Trần Diệc Khang ký một hợp đồng.
Mà nội dung của hợp đồng này có vẻ như có liên quan đến nham thạch Thiên Đấu trên một hòn đảo nhỏ thuộc tài sản của nhà họ Trần.
Lợi ích liên quan trong đó lớn bao nhiêu thì Hàn Minh Lý không rõ lắm.
Gã chỉ biết rằng đây là một điểm có thể lợi dụng.
“Nham thạch Thiên Đấu… Trần Diệc Khang bị đánh…”
Hàn Minh Lý nâng cằm, im lặng đứng lên.
Một lát sau, cửa phòng của gã bị gõ vang.
“Vào đi.” Hàn Minh Lý nói.
Hàn Thương Thiết đẩy cửa đi vào.
“Anh, cha có việc tìm anh kìa, bảo anh qua đó một chuyện.”
“Ừ, anh biết rồi.” Hàn Minh Lý đứng dậy đi ra ngoài.
Lúc đi ngang qua Hàn Thương Thiết, đột nhiên Hàn Minh Lý nhớ đến một sự kiện.
Gã xoay người vỗ vỗ bả vai Hàn Thương Thiết rồi hỏi: “Thương Thiết, trước đây lúc em đi cung Sương Hàn bàn chuyện hợp tác với cung chủ Tô, có phải cũng bị Phương Vũ đánh một trận không?”
“…Anh, anh nói đến chuyện này làm gì?” Mặt Hàn Thương Thiết lộ vẻ đau khổ nói.
Cứ tưởng tượng đến tình cảnh bị hành hung lúc trước cùng với thực lực chân chính của Phương Vũ, anh ta đã cảm thấy sự sợ hãi dâng lên trong lòng.
“Vì sao Phương Vũ lại đánh em?” Hai mắt Hàn Minh Lý sáng lên nhìn chằm chằm Hàn Thương Thiết.
“Chuyện này sao em biết được chứ?” Hàn Thương Thiết nói.
“Không, chắc chắn là lúc ấy em biết vì sao anh ta lại đánh em! Cẩn thận nghĩ lại đi!” Vẻ mặt Hàn Minh Lý nghiêm túc hỏi han.
Hàn Thương Thiết thấy Hàn Minh Lý nói nghiêm túc bèn hồi tưởng lại một chút.
“Phương Vũ… Có vẻ như anh ta quen biết cung chủ Tô, hơn nữa quan hệ cũng không tệ lắm… Nguyên nhân anh ta đánh em là vì em nói với cung chủ Tô ít lời…” Mặt Hàn Thương Thiết đỏ bừng lên nói.
“Anh ta quen biết Tô Diêu Lăng của cung Sương Hàn! Hơn nữa quan hệ cũng không tồi! Em xác định chuyện này là đúng phải không?” Ánh mắt Hàn Minh Lý hơi hưng phấn nói.
“Ừ, anh, anh hỏi cái này làm gì?” Vẻ mặt Hàn Thương Thiết mê mang hỏi han.
Hàn Minh Lý không trả lời mà đi qua đi lại trong sản lớn.
Nhà họ Trần và Phương Vũ có mâu thuẫn, đây là điểm rất quan trọng.
Đã có thể biết được rằng tình huống trước mắt thì mâu thuẫn giữa hai bên còn chưa đủ kịch liệt.
Nhất là sau khi Trần Thế Quốc được chứng kiến thực lực của Phương Vũ, tất nhiên sẽ có sự kiêng dè không dễ đi làm phiền Phương Vũ nữa.
Cho nên phải lên kế hoạch để nhà họ Trần và Phương Vũ mâu thuẫn, hơn nữa còn phải ra tay từ phía Phương Vũ!
Nếu có thể khiến nhà họ Trần dưới tình huống không biết gì mà làm một ít chuyện đủ để Phương Vũ phẫn nộ…
Như vậy cho dù nhà họ Trần không muốn gây xung đột với Phương Vũ thì cũng vô dụng thôi!
Với tính cách của Phương Vũ thì chắc chắn sẽ chủ động tới gây phiền toái cho nhà họ Trần!
Mà điểm mấu chốt khiến mâu thuẫn trở nên gay gắt chính là trên người Tô Diêu Lăng của cung Sương Hàn.
Nhà họ Hàn đã liệt cung Sương Hàn vào mục tiêu cần thâu tóm từ lâu, nhưng đáng tiếc là hai lần cho Hàn Thương Thiết tới đàm phán thì kết quả cả hai đều là thất bại.
Có vẻ như Tô Diêu Lăng rất phản cảm với việc liên quan đến thế gia Võ đạo.
Như vậy, chỉ cần để nhà họ Trần có lòng thâu tóm cung Sương Hàn là được rồi!
Người đại diện cho cung Sương Hàn là Tô Diêu Lăng nhất định sẽ phản kháng khiến mâu thuẫn hai bên thăng cấp.
Đến lúc đó, Hàn Minh Lý chỉ cần nhìn tình hình rồi thêm một mồi lửa nữa là xong…
Nếu xuất hiện sơ suất gì ở chỗ Tô Diêu Lăng thì chắc chắn Phương Vũ sẽ đến trả thù nhà họ Trần!
Vậy là xử lý xong!
Kế hoạch đã bắt đầu hình thành trong đầu Hàn Minh Lý.
Gã xoay người nói: “Thương Thiết, em giúp anh thả mấy tin tức ra ngoài…”
…
Hoài Bắc, nhà họ Trần.
“Hạc Nhi ra ngoài du lịch một khoảng thời gian dài vậy rồi, mãi không có tin tức, có khi nào đã xảy ra vấn đề không?” Trên sô pha ở sảnh lớn, mẹ của Trần Cao Hạc là Lư Thanh Mai hơi lo lắng nói.
“Yên tâm đi, với thực lực của Hạc Nhi thì không thể nào có vấn đề được.” Trần Thế Quốc bên cạnh an ủi nói.
Ông cụ nhà họ Trần ngồi trên ghế bành, vẻ mặt thong dong.
So với đôi cha mẹ này thì ông càng hiểu Trần Cao Hạc hơn.
Một người sống dai như thế sao có thể gặp chuyện không may chỉ vì một lần ra ngoài du lịch được?
Trừ ba người ra thì còn hơn hai mươi thành viên nòng cốt của nhà họ Trần đang đứng trước mặt bọn họ.
“Mọi người đến đủ rồi sao?” Trần Thế Quốc đứng lên, nhìn thành viên nòng cốt của nhà họ Trần trước mặt.
“Gần đây trông bề ngoài của giới Võ đạo Hoài Bắc rất bình tĩnh, trên thực tế thì dòng nước ngầm đã bắt đầu khởi động rồi. Sau khi nhà họ Trịnh ngã xuống, rất nhiều lợi ích phải chia lại một lần nữa.” Trần Thế Quốc chắp tay sau lưng vừa đi vừa nói: “Đối với nhà họ Trần chúng ta mà nói thì đây là một cơ hội tuyệt vời.”
“Gia chủ, trên thực tế thì nhà họ Trần chúng ta bây giờ chính là thế gia Võ đạo đứng đầu, ở Hoài Bắc ai dám nghi ngờ chuyện này chứ?” Có người nói.
Nghe thấy câu này, Trần Thế Quốc cười lắc lắc đầu nói: “Không thể nói chắc chắn như vậy. Nhà họ Trần chúng ta muốn lêи đỉиɦ núi còn cần thực lực chân chính, như vậy mới có người phục chúng ta.”
“Gia chủ, chúng ta có thể cướp toàn bộ lợi ích mà nhà họ Trịnh chiếm lấy trước kia về tay!” Có người đề nghị.
“Đây là đương nhiên rồi, nhưng chúng ta cũng không phải không có đối thủ. Trừ nhà họ Hàn ra thì còn không ít dòng họ muốn thừa thế tiến lên. Không ai muốn bỏ qua cơ hội tuyệt với này.” Trần Thế Quốc thấp giọng nói: “Cho nên tôi mới nói mọi người đừng chắc chắn cứ phải như thế.”
“Được rồi, bây giờ tôi muốn nghe ý tưởng của mọi người.” Trần Thế Quốc ngồi lại trên ghế sô pha rồi nói.
“Gia chủ, tôi cho rằng bây giờ cần thiết nhất là thu phục những tông môn Võ đạo mượn sức nhà họ Trịnh vào tay, chỉ cần có được đủ tông môn phụ thuộc thì sức ảnh hưởng của chúng ta có thể mở rộng không ngừng.” Có người mở miệng nói ngay.
“Ừ, tôi cũng nghĩ như thế, không tồi.” Trần Thế Quốc gật đầu nói.
“Còn có việc thu phục mấy tông môn Võ đạo trước nay chưa từng đầu quân cho dòng họ nào, trước mắt còn đang duy trì độc lập vào tay. Điều này sẽ trở thành ưu thế của chúng ta.” Người nọ tiếp tục nói.
“Ồ? Bây giờ vẫn còn tông môn duy trì độc lập sao?” Trần Thế Quốc hơi ngạc nhiên nói.
“Đúng vậy, nhưng không nhiều lắm, chỉ còn ba tông môn thôi. Lần lượt là Thần Phong Môn, Chân Hỏa Tông và cung Sương Hàn.” Người nọ nói: “Trong đó, tôi đề nghị ra tay với cung Sương Hàn trước. Tôi đã từng tìm hiểu riêng về tông môn này trước đây, tất cả đều là đệ tử nữ, thực lực tổng lại hơi yếu, có điều dễ mời chào hơn. Nếu các cô ấy không đồng ý thì chúng ta sẽ dùng vũ lực.”
“Cung Sương Hàn…” Trần Thế Quốc khẽ nhíu mày sau đó lại gật đầu nói: “Vậy cứ làm như suy nghĩ của anh đi, nhanh giải quyết cung Sương Hàn! Sau đó lại xử lý Thần Phong Môn và Chân Hỏa Tông!”
Ngay lúc nhà họ Trần đang họp hội đồng căng thẳng thì một loạt tiếng bước chân vang lên.
Một người đàn ông đẹp trai mặc đồ đen đi vào sảnh lớn.
Mọi người cùng quay qua nhìn về phía người này.
“Hạc Nhi!” Gương mặt Lư Thanh Mai vui vẻ, nhanh chóng đi về phía trước.
“Cậu Trần Cao Hạc.” Mọi người ở đây cùng cúi chào với Trần Cao Hạc.
Trần Cao Hạc mỉm cười gật đầu nhẹ.
“Thu hoạch thế nào?” Ông cụ nhà họ Trần vẫn luôn ngồi trên ghế bành nhẹ nhàng đong đưa ngồi thẳng người dậy hỏi.
“Rất thuận lợi.” Trần Cao Hạc đáp.
“Vậy là tốt rồi.” Ông cụ nhà họ Trần cười ha hả.
“Đang họp sao?” Trần Cao Hạc thấy có nhiều thành viên của nhà họ Trần ở đây bèn hỏi.
“Ừ… Đúng rồi, con vừa về, còn chưa biết mấy chuyện xảy ra ở Hoài Bắc gần đây phải không? Cha cho con lắng nghe.” Trần Thế Quốc đi lên trước nói.
Sau đó Trần Thế Quốc nói qua chuyện của nhà họ Trịnh và Phương Vũ cho Trần Cao Hạc biết.
Sau khi Trần Cao Hạc nghe xong thì vẻ mặt trở nên lạnh như băng.
Phương Vũ… Quả nhiên là một phiền phức.
Ngay cả Nguyên Anh Kỳ cũng không phải đối thủ của anh ta sao?
Thú vị đấy.
“Hạc Nhi, cha tận mắt thấy thực lực mà Phương Vũ bày ra, thật sự rất khủng bố… Cho nên cha cảm thấy tạm thời thì nhà họ Trần chúng ta đừng nên trêu chọc người này, mà nham thạch Thiên Đấu kia… cũng cho anh ta đi. Cha thấy người này cũng không có dã tâm gì, sẽ không chủ động chọc tới nhà họ Trần chúng ta…” Trần Thế Quốc nói.
“Cha cảm thấy con không phải đối thủ của anh ta sao?” Khóe miệng Trần Cao Hạc cong lên thành một nụ cười lạnh lùng hỏi.
Tiếp xúc với ánh mắt lạnh như băng của con mình, trong lòng Trần Thế Quốc run mạnh, nhất thời có cảm giác không thở nổi.
“Cha, ý cha không phải vậy, nhưng mà…”
“Người này cướp đoạt may mắn của con, ảnh hưởng đến số mệnh của con. Nếu con không gϊếŧ anh ta thì con đường tu luyện của con sắp xuất hiện ngõ rẽ rồi.”
“Chẳng qua tạm thời con sẽ không động đến anh ta.”
“Trước mắt còn có chuyện quan trọng hơn đang chờ con đi làm. Sau khi con xử lý hết mọi chuyện thì sẽ đánh một trận với Phương Vũ… Đến lúc đó, con sẽ cho cha nhìn thực lực chân chính của con.”