Hai ngày trước đến gấp quá nên cô không chú ý trong con hẻm nhỏ xung quanh bệnh viện có xe đẩy bán cơm cho bệnh nhân.
Đúng lúc tới giờ cơm trưa, có mấy người từ trong hẻm nhỏ đi ra, trên tay họ đều cầm một cái bình đựng cơm đang bốc hơi nóng.
Lâm Nghiên Thu cũng đi qua xem thử, cô chủ yếu muốn mua một ít canh gì đó để bồi bổ cho Trình Gia Thuật, nào ngờ mấy loại đồ ăn này chỉ chứa carbohydrate chứ không chứa protein.
Đi tới một quầy hàng bán sủi cảo, Lâm Nghiên Thu thử hỏi thăm: "Dì ơi, dì có thể nấu cho cháu một chén canh thịt không? Cháu sẽ tự mua thịt."
Người bán sủi cảo là một người phụ nữ trung niên có khuôn mặt tròn trịa, bà cười hiền lành nói: "Có thể, bất quá cháu phải đưa một ít tiền công."
Lâm Nghiên Thu còn tưởng rằng sẽ không được đâu, cô cười đồng ý: "Dì ơi, dì chỉ cho cháu chỗ bán thịt đi, một lát nữa cháu sẽ quay lại đây."
Người giống Lâm Nghiên Thu bà sớm không còn xa lạ gì, có thể kiếm chút tiền ai mà không thích? Người phụ nữ lập tức chỉ đường cho cô, sau đó còn tốt bụng nhắc nhở: "Cháu tới trễ quá nên sợ không còn thịt nữa, chỉ có thể mua được xương cốt thôi." Xương cốt cũng được, lấy xương bổ xương.
Lâm Nghiên Thu tìm đường tới cửa hàng bán thực phẩm phụ, mỗi tháng Trình Gia Thuật có phiếu thịt được mười cân, phiếu này phổ biến trên toàn quốc, bây giờ mới đầu tháng, Lâm Nghiên Thu cũng chưa dùng qua.
Cũng may cô tới kịp, cửa hàng thực phẩm phụ còn sót lại duy nhất một miếng thịt, bên cạnh tấm thớt còn mấy cái khúc xương lớn.
Lâm Nghiên Thu không do dự mua hết miếng thịt cuối cùng đó và hai khúc xương lớn đem về tiệm sủi cảo đưa cho người phụ nữ trung niên.
Cô cười nói: "Dì ơi, dì nấu canh thịt cho cháu trước, còn khúc xương lớn này cho dì, buổi chiều cháu đến lấy, tiền công tùy dì xem xét."
Trước kia cô đã quen phung phí nên không có một chút ý thức tiết kiệm nào, huống chi năm đồng tám đồng gì đó chẳng là gì trong mắt cô.
Người phụ nữ trung niên rất thích những người hào phóng như Lâm Nghiên Thu, bà cao hứng thu năm đồng rồi vỗ ngực đảm bảo nói có thể nấu canh thịt ngon nhất cho cô.
Lúc Lâm Nghiên Thu bưng vạc tráng men vào phòng bệnh, Trình Gia Thuật đang tựa vào đầu giường ăn cơm, vết thương của anh khôi phục khá nhanh, hôm nay đã có thể tự mình ngồi dậy, y tá phụ trách chăm sóc anh thấy người nhà không ở đây nên hảo tâm muốn bồi cơm cho anh ăn nhưng bị từ chối, anh có thể tự ăn được.
Nhưng từ khi Lâm Nghiên Thu đẩy cửa tiến vào, Trình Gia Thuật lập tức buông đũa xuống không ăn miếng nào nữa.
"Sao anh không ăn? Không hợp khẩu vị hả?"
Lâm Nghiên Thu đặt vạc đồ ăn xuống bàn, mở nắp ra khoe với anh: "Tôi ở ngoài bệnh viện nhờ người ta nấu canh giúp đó, thơm ha? Tôi múc một chén cho ăn nếm thử nha?"
Ánh mắt của Trình Gia Thuật chỉ dừng lại trên người cô, anh lắc đầu khàn giọng nói: "Tay tôi không có sức, em tự ăn đi đừng để ý tới tôi."
"Tay không có sức?" Lâm Nghiên Thu vừa nghe anh nói xong liền lo lắng vội vàng nắm tay tay anh nhìn trái nhìn phải, nói: "Vậy để tôi đi gọi bác sĩ tới." Nếu tay anh bị gì thì phải làm sao đây? Anh là quân nhân, hai cánh tay rất quan trọng đó.
Nghĩ tới nghĩ lui, trong nháy mắt khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Nghiên Thu đã trở nên trắng bệch.
Kết quả cô còn chưa đi đã bị anh vươn tay nắm lại, phản ứng cực nhanh không giống có thể xảy ra vấn đề gì.
Đột nhiên Trình Gia Thuật ho liên tục.
Lâm Nghiên Thu khó hiểu nhìn anh.
"Em đút tôi ăn đi."
Lâm Nghiên Thu: "..."
"Tay tôi không có sức, em đút tôi ăn là đúng rồi."
"Ha" Lâm Nghiên Thu cũng không nghĩ nhiều, đút thì đút, chỉ cần không có yêu cầu nào quá phận thì cô đều đồng ý hết.