Hiện giờ đại đội cấp A sắp thành lập, có lẽ sư bộ ở bên kia cũng sẽ gọi điện thoại tới hỏi lần nữa.
"Tôi suy nghĩ kỹ rồi, tôi đồng ý đi tới đại đội cấp A." Vẻ mặt Trình Gia Thuật nghiêm nghị, đôi môi căng thẳng giật giật: "Bất quá tôi có một yêu cầu."
"Yêu cầu? Thật hiếm có nha, cậu còn có yêu cầu à?"Trịnh đoàn trưởng mỉm cười hứng thú: "Nói đi, yêu cầu gì?"
Trình Gia Thuật đội mũ lên đầu, đứng dậy nói: "Tôi muốn xin một ký túc xá, tốt nhất... Có thể có nhà vệ sinh riêng biệt."
Trong nhà có nhiều chuyện linh tỉnh, cô vợ nhỏ lắm mồm của anh rất yêu thích sạch sẽ, mặc dù việc nhà rối tung rối mù nhưng cũng không làm trở ngại cô chăm sóc bản thân sạch sẽ, thơm tho.
Nếu không cho cô một nhà vệ sinh riêng thì thế nào cô ấy cũng sẽ phàn nàn nói cái gì đi nhà vệ sinh mà còn có thể thấy hố phân rất buồn nôn.
Trịnh đoàn trưởng còn tưởng rằng có chuyện gì khó, ông nhướng mày sảng khoái đồng ý: "Được, lát nữa tôi sẽ gọi điện cho hậu cần để bọn họ sắp xếp."
Thằng nhóc chắc cũng chịu đựng đủ rồi, năm nào anh cũng đem cơ hội mang theo người nhà nhường cho những người khác, còn bản thân thì lại cô đơn ở một mình.
Có lẽ lần này anh trở về đã bị người nhà phàn nàn rồi.
Cũng đúng, mấy năm nay hai người bọn họ sống ở hai nơi khác nhau.
Nếu như có cô vợ hiền lành có thể thông cảm thì tốt, nhưng nếu như cô vợ có đáng vẻ xinh đẹp thì làm sao có thể ở yên trong nhà mãi được? Lỡ như cô bỏ trốn cùng với người khác cũng không biết được......
Lúc Lâm Nghiên Thu nhận được thư báo bình an của Trình Thuật thì cũng đã là hai tuần sau.
Người đưa thư tự mình đưa đến trước cửa nhà, phong thư làm bằng giấy da trâu, sờ vào cũng thấy rất dày.
Lâm Nghiên Thu mở phong thư ra, cô thấy bên trong ngoại trừ lá thư viết đầy hai trang giấy thì còn có một xấp phiếu xanh xanh đỏ đỏ vô cùng rực rỡ và một trăm đồng.
Đại bộ phận người ở thời kỳ này đều viết chữ phồn thể, Trình Gia Thuật cũng không ngoại lệ, hơn nữa chữ viết ngoằn ngoèo của anh khiến Lâm Nghiên Thu mất nhiều ngày mới đọc xong.
Dòng chữ cuối cùng được đính kèm là điểm nổi bật trong lá thư này: mong vợ tôi trả lời.
Lâm Nghiên Thu: ".
." Răng của cô đều chua lên cả rồi.
Vốn dĩ cô định nghiêm túc viết trả lại cho anh một bức thư, nhưng lại sợ chữ viết bị phát hiện, cô nhớ rõ nữ phụ chỉ có trình độ văn hóa tiểu học.
Lâm Nghiên Thu trầm ngâm suy nghĩ một hồi rồi lấy giấy bút của anh để ở nhà ra, dùng chữ xiêu vẹo viết ra mấy chữ lớn: Vợ của anh rất tốt!
Cô viết xong liền mang đến bưu điện xã gửi di, khi đang xếp hàng, cô nghe thấy hai nhân viên trực quầy nói chuyện phiếm.
Một người hỏi: "Ba ruột của cô nguyện ý tiếp nhận hộ khẩu của cô, vậy tại sao cô không đưa qua đó? Cô bị ngốc à? Hộ khẩu của ông ấy chính là hộ khẩu thành phố, bây giờ có biết bao nhiêu người muốn nghĩ cách vào thành phố còn không được mà cô lại từ chối."
Người kia trả lời: "Ba mẹ nuôi của tôi đối với tôi rất tốt, bọn họ cho tôi ăn, cho tôi học, nếu tôi nói đi là đi thì không phải sẽ là sói mắt trắng sao?"
"Thật đáng tiếc... aiz, nhưng làm sao cô lại có thể tìm thấy được ba ruột của mình vậy?"
"Còn có thể tìm thế nào, chỉ cần đi tới cục Công an đăng ký đi tìm ba thôi, bởi vì mấy năm đầu vừa là chiến loạn vừa là nạn đói nên có rất nhiều trẻ nhỏ bị thất lạc.
Vốn dĩ tôi cũng không ôm quá nhiều hi vọng, nhưng cũng may có thể tìm được..."
Hai người nhân viên trực quầy cứ cô một câu tôi một câu, không ai chú ý đến Lâm Nghiên Thu đang đứng trước mặt.