Mục lục
Thập Niên 80: Nhật Ký Sinh Tồn Của Bạch Phú Mỹ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thầy giáo luôn cảm thấy cha mẹ có thể giáo dục được hai anh em như vậy chắc hẳn cũng không phải là nhân vật đơn giản, chí ít bọn họ cũng là người trí thức hay gì đó.

Vì tò mò, trong buổi họp phụ huynh học sinh, thầy giáo không nhịn được hỏi mẹ của hai anh em đã từng học ở đâu, đang làm nghề gì.

Lâm Nghiên Thu khá xấu hổ ngượng ngùng: "Tôi không có việc làm, là một người vợ ở nhà làm nội trợ."

Chủ nghiệm lớp cũng không bỏ cuộc, nói: "Vậy chị nhất định đọc rất nhiều sách."

Lâm Nghiên Thu thậm chí còn xấu hổ hơn: "Tôi không tốt nghiệp tiểu học, sau đó tôi đã học giáo dục bổ túc cho người lớn."

Chủ nghiệm lớp: "..."

Xem ra là anh ta suy nghĩ nhiều, nhìn đối phương ăn mặc có lẽ là con nhà có điều kiện.

Năm thứ ba cấp ba, hai anh em được đề nghị vào đại học Thanh Hoa, chủ nghiệm lớp cũng rất vinh dự, vào tháng chín, học sinh năm nhất nhập học, chủ nghiệm lớp lại tiếp quản năm nhất cấp ba giống như ba năm trước.

Chỉ là lần này, anh ta không may mắn gặp được hai anh em sinh đôi chất lượng cao như vậy, lớp mà anh ta mới tiếp nhận có một đứa hay gây rối trong lớp, đứa nhỏ này ba ngày lại gây hai vụ rắc rối không phải đánh nhau thì cũng là trốn học, đi theo phía sau có một đám học sinh suốt ngày gọi thằng bé là lão đại.

Cuối cùng có một ngày, chủ nghiệm lớp không nhịn được nữa, bảo học sinh hay gây rối gọi điện thoại cho phụ huynh, muốn nói cho phụ huynh biết bọn họ đã nuôi dạy ra một đứa trẻ nghịch ngợm như thế nào!...

Lâm Nghiên Thu lại đi họp phụ huynh, nhưng lần này cô đi không vui vẻ gì, cô rất lo lắng, sợ lại bị giáo viên mắng té tát.

Tiểu mũm mĩm của cô khi còn nhỏ rõ ràng là một đứa trẻ lạnh lùng đáng yêu, nhưng sao lớn lên lại trở thành người khiến cô phải đau đầu nhất, nói thằng bé điểm kém không thấy học bài, mỗi ngày đều chơi game, nhưng trong các kì thi luôn là người đứng đầu.

Nhưng điều đó không thể che giấu sự thật rằng thằng bé là một đứa trẻ nghịch ngợm, gây rắc rối khắp nơi.

Cô cũng giáo dục thằng bé rất nhiều, cha của Đại Bảo cũng đánh thằng bé rất nhiều, đến nay hai cha con vẫn mâu thuẫn với nhau như nước với lửa, hễ gặp nhau là hất râu trừng mắt, khiến cô bị kẹp ở giữa hai người rất khó xử.

Ôm tâm trạng lo lắng đến trường, giáo viên chủ nhiệm nhìn thấy người tới là cô, nhìn một lúc lâu vẫn không nói nên lời.

Một lúc lâu sau mới nói: "Là chị đấy à." Là mẹ của cặp song sinh kia đây mài

"Là tôi, là tôi." Lâm Nghiên Thu xấu hổ cười, không ngờ lại gặp lại người quen cũ.

Giáo viên phụ trách nửa bất đắc dĩ nửa tức giận nói: "Khó trách người ta nói một mẹ sinh chín con trai, chín con trai đều không giống nhau.

Nhìn Trình Khác Lễ của nhà chị đi, tại sao nó không học hỏi từ hai người anh của mình một chút mà lại đi học hỏi mấy cái đường ngang ngõ tắt? Nó thực sự là làm tôi muốn điên mất!"...

Không nói quá khi nói rằng Trình Khác Lễ là đứa trẻ giống Trình thủ trưởng nhất trong số những đứa trẻ, chính là phiên bản lúc trẻ của Trình thủ trưởng, năm đó mỗi khi thuộc hạ của Trình thủ trưởng nhìn thấy đứa nhỏ này đều nói một câu "Trông giống bố nó quá".

Đáng tiếc là thằng bé căn bản không có một chút nào nghe theo bố nó, bá đạo ương ngạch, chuyên tâm đối đầu với Trình thủ trưởng, nếu không biết còn tưởng rằng hai cha con có hiềm khích gì đó, kiếp trước bọn họ chính là kẻ thù của nhau.

Nói tóm lại, bọn họ chính là không thích nhau, đặc biệt là trước mặt Lâm Nghiên Thu, mọi lúc mọi nơi giương cung bạt kiếm.

Lâm Nghiên Thu bị giáo viên chủ nhiệm mắng, cô gần như xấu hổ mất hết mặt mũi, khi cô đi ra khỏi văn phòng đã thấy con trai dựa vào lan can trong hành lang, đồng phục học sinh ném trên vai, và thằng bé chỉ mặc một chiếc áo màu trắng, dáng vẻ cà lơ phất phơ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK