Ngưu chính ủy giơ tay lên làm bộ muốn đánh cậu ta: "Đại đội trưởng của các cậu là trẻ con hay sao? Nếu không phải cậu ta có việc gấp thì cũng sẽ đi trong đêm như vậy."
"Sao vậy? Đại đội trưởng có việc gấp gì vậy?"
Ngưu chính ủy thở dài nói: "Vừa rồi bên bộ đội gọi điện đến nói chị dâu các cậu đã mang thai, nhưng bị người ta đẩy ngã một cái, suýt chút nữa đã sảy thai, hiện tại cô ấy đang ở bệnh viện.
Đại đội trưởng của các cậu rất lo lắng, vừa cúp điện thoại liền chạy äi."
Mấy thằng nhóc này không nhìn thấy lúc đại đội trưởng của bọn họ khi nghe được tin vợ mình suýt nữa sảy thai, sắc mặt cậu ta trắng bệch, đứng cũng không đứng vững được, phải chống đỡ lưng ghế mới có thể bình tĩnh lại.
Tiếp tuyến viên cũng vậy, tại sao không báo sớm một chút, lúc này lại thông báo, đang trong quá trình sát hạch, người đi không được, còn lo lắng lung tung.
Đường núi về hướng bộ đội không de đi, bây giờ đã khuya nữa, Ngưu chính ủy cảm thấy không yên tâm nên cố ý gọi Cao Thành đến cho cậu ta lái xe.
Nghĩ đến Cao Thành, Ngưu chính ủy lại thở dài một tiếng, anh thật vất vả lắm mới có thể mai mối thành công cho người ta, ai mà ngờ lại nháo thành như vậy, có chuyện gì al
Lúc này Cao Thành cũng không biết chuyện gì xảy ra, nhưng nhìn sắc mặt đại đội trưởng bọn họ không tốt lắm, cậu biết điều nên chỉ yên lặng đạp chân ga dùng tốc độ nhanh nhất chạy về bộ đội.
Trên bộ đội có bệnh viện, tuy bệnh viện ở niên đại này có trang thiết bị đơn sơ, nhưng cũng phân chia khoa nội ngoại đàng hoàng, Lâm Nghiên Thu được đưa tới khoa phụ sản, một mình cô được bố trí nằm trong một phòng bệnh riêng, khi Trình Gia Thuật tiến vào, cô vẫn còn đang ngủ.
Dù sao cũng mới hơn năm giờ sáng, bên ngoài trời còn chưa sáng, Trình Gia Thuật cẩn thận đi từng bước thật nhẹ, cứ như vậy đứng ở bên cạnh giường nhìn người phụ nữ đang ngủ say, anh nhịn không được hồn lên mặt Lâm Nghiên Thu một cái.
"Anh họ?”
Ngụy Hồng đang ngủ trên giường bồi dưỡng tỉnh lại, mặc dù rất kinh ngạc nhưng cô vẫn nhỏ giọng kêu một tiếng, lập tức tự trách nói: "Chuyện này đều do em, nếu không phải vì em, chị dâu..."
Trình Gia Thuật giơ tay lên ý bảo cô đừng nói chuyện, che góc chăn cho người đang ngủ trên giường, mới nhấc chân ra khỏi phòng bệnh, gót chân Ngụy Hồng đi theo ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Hai người một trước một sau đi đến cầu thang bên kia, Trình Gia Thuật mới nhíu mày hỏi: "Bọn họ đi rồi sao?"
Biết anh đang nói tới mẹ chồng và chồng dưới quê của mình, Ngụy Hồng lắc đầu nói: "Em cũng không biết, mấy đồng chí sĩ quan đã đuổi bọn họ ra ngoài rồi..."
Cô nào dám dối gạt anh, đem hết mọi chuyện xảy ra lúc đó kể lại, cuối cùng nhỏ giọng nói: "Anh họ, chuyện này cũng tại em, nếu không phải vì em nổi lên tranh chấp thì chị dâu cũng sẽ không thay em ra mặt, sẽ không bị chồng trước của em đẩy ngã."
Đến bây giờ Ngụy Hồng vẫn còn rất sợ hãi, may mắn chị dâu không có việc gì, nếu không cả đời này lương tâm của cô sẽ bất an.
Trình Gia Thuật nhìn dáng vẻ kinh hoảng của cô thu vào mắt, không nói gì nữa mà chỉ dặn dò: "Được rồi, trước hết chăm sóc cho chị dâu em đi rồi nói sau, anh ở đây xem trước, em về nhà nhìn bọn nhỏ một chút, ngồi xe Cao Thành mà về."
Nghe thấy cái tên Cao Thành, sắc mặt Ngụy Hồng lập tức trở nên trắng bệch, mất mát dạ một tiếng.