Người phụ nữ mặt tròn vừa mới nói chuyện tìm ba xong, vừa quay đầu đã thấy một nữ đồng chí xinh đẹp đứng trước quầy, da trắng như kem, hai mắt to đen láy, cánh môi đỏ tươi kiều diễm, không biết là người ở đâu mà cũng muối tìm "Ba".
Xuất phát từ đồng tình, người phụ nữ mặt tròn khó có được vẻ kiên nhẫn, cô ta ôn tồn nói: "Không biết tên ba ruột thì chắc cô cũng phải biết một ít tin tức nhỏ lẻ của ba mình như trước kia ông ấy làm ở đâu? Ông ấy đã làm gì? Có liên quan gì tới ba mẹ nuôi hiện tại của cô không?"
"Nếu như cái nào tôi cũng không biết thì sao?"
"Cái gì cũng không biết à? Vậy thì quá khó rồi, chuyện này chỉ có thể thử vận may thôi, nói không chừng cũng giống như tôi cứ như vậy liền gặp phải."
Lâm Nghiên Thu cười nói: "Cám ơn đồng chí, tôi hiểu rồi, tôi đến để gửi thư."...
Sau khi gửi thư xong cô liền đi ra khỏi bưu điện, lúc này trong đầu Lâm Nghiên Thu bỗng nhiên xuất hiện một ý nghĩ to gan......
Lúc Lâm Nghiên Thu xuyên tới nơi này, cô nghĩ nhất định phải chiếm lấy vị trí vợ của nam chính, để cho nữ chính Dư Tĩnh Tĩnh phải tức chết.
Nhưng trong lòng cô cũng biết bản thân mình có quá nhiều điểm đáng ngờ, sớm muộn gì cũng có thể bị phát hiện, không nói tới cái khác, chỉ cần nói đến chuyện cô còn chưa ngủ cùng với đàn ông...
Chẳng lễ cô nên tự đâm thủng tấm màng đó? Nhưng cho dù cô có đâm thủng thì giữa người phụ nữ đã và chưa sinh con cũng đã có kích thước không giống nhau rồi.
Cô không tin đến lúc đó nam chính sẽ không thể phân biệt được.
Ở một nơi xa lạ, một thời đại xa lạ, thật ra cô rất cô đơn
Cuối cùng là không có danh tính.
Lay cảm hứng từ chuyện của nhân viên bưu điện, Lâm Nghiên Thu định tìm cho mình một người "ba ruột", để xác định vấn đề thân phận của cô, nếu không lấy thân phận của nữ phụ thì sau này lỡ như bị vạch trần, cô phải đi đâu đây?
Sáng sớm ngày hôm sau Lâm Nghiên Thu đã rời giường, cô nói với Cao Quế Hương chuyện mình muốn đi huyện thành.
Cao Quế Hương vừa nghe, lập tức cảnh giác hỏi: "Đi huyện thành làm gì?"
Lâm Nghiên Thu biết bà sợ cô bỏ trốn nên cô đưa mấy tấm phiếu quân dụng do Trình Gia Thuật gửi về cho bà xem: "Con đi mua một ít vải rồi tìm thợ may làm quần áo cho bọn nhỏ, Đại Bảo cũng lớn rồi, quần áo năm ngoái cũng không thể mặc được." Nói tới đây, Lâm Nghiên Thu lại hỏi: "Thím, thím có thiếu gì không để con đi mua, nếu không con mua cho thím một đôi giày, con thấy giày của thím bị rách rồi."
Dù sao cũng là tiền của Trình Gia Thuật, cô đây chỉ là mượn hoa bái Phật kiếm chút nhân tình.
Cao Quế Hương nghe xong cũng thấy an ủi, nhưng ngoài miệng bà vẫn oán giận: "Mua cái gì mà mua, thật lãng phí tiền.
." Nhưng nói xong bà đã thay đổi lời: "Mang theo đôi giày rách của mẹ theo, đừng có mua lớn quát"
Lâm Nghiên Thu cảm thấy buồn cười, không hiểu sao cô lại cảm thấy người mẹ chồng này cũng khá đáng yêu.
Cô vội vàng đón xe đi đến huyện thành, đầu tiên cô đến cửa hàng bách hóa để mua vải.
Cô không lừa Cao Quế Hương, đúng là cô muốn làm quần áo mới cho mấy đầu củ cải, mấy ngày nay cô kiểm tra khắp nơi trong tủ mới phát hiện bọn nhỏ chẳng có hai bộ quần áo đàng hoàng.
Ngược lại, nữ phụ thì rất biết cách ăn mặc, từ váy áo cho tới giày cao gót cũng nhiều vô kể.
Có thể nữ phụ đã dùng tất cả phiếu và số tiền nam chính gửi về trên người mình, đáng thương cho mấy đứa nhỏ, rõ ràng bọn chúng có ba là đại đội trưởng, mẹ thì là người thời thượng nhưng chúng thì giống như mấy đứa trẻ trong trại tị nạn vừa đen vừa bẩn.
Thời này phiếu vải vẫn còn được lưu hành, đây là một loại hàng hóa đắt đỏ.