Sau đó anh quay sang nói với Đại Bảo: "Ba không có ở nhà, con phải trông chừng mẹ đó."
Lâm Nghiên Thu: "...
Lâm Nghiên Thu là một người không chịu được nhàn rỗi, cô có thể ngoan ngoãn ở yên mới lạ.
Trình Gia Thuật mới đi được hai ngày mà cô đã sắp nghẹn chết rồi, nhưng cũng may có vợ của Ngưu chính ủy đến rủ cô đi mua sắm, Lâm Nghiên Thu đi nói một tiếng với Ngụy Hồng rồi cầm tiền với phiếu chạy ra ngoài.
Nhân viên bán hàng tại quầy vải đã lâu không thấy Lâm Nghiên Thu, cô ấy thân thiện ôm mấy loại vải chất lượng tốt cho hai người tùy ý lựa chọn khiến mấy người đứng bên cạnh đỏ cả mắt.
Nhưng cũng không có biện pháp a, niên đại này không có khái niệm khách hàng là thượng đế, vì vậy mấy người nhân viên bán hàng ai cũng hếch mũi lên trời, xem mình vô cùng lợi hại, nếu không có chút quan hệ, họ đưa cái gì thì mình chỉ có thể chọn cái đó mà thôi.
Nhân viên bán hàng họ Mã, Lâm Nghiên Thu gọi cô ấy là chị Mã, đừng thấy chị Mã lạnh nhạt với người khác mà lầm, cô ấy đối với Lâm Nghiên Thu khá khách khí, thấy Lâm Nghiên Thu lật xem tơ lụa, liền cười nói: "Hàng hóa của Tô Châu đưa tới đấy, tất cả đều là loại thượng hạng nên cũng không có nhiều, bốn mươi đồng một trượng, không cần phiếu vải."
Bốn mươi đồng một trượng không phải rẻ, phải biết rằng ở nơi này đại bộ phận tiên lương của mọi người một tháng cũng chỉ khoảng bốn mươi đồng, cho dù không cần phiếu vé thì người mua vẫn rất ít, hàng hóa tới mấy ngày rồi vẫn còn dư, nếu là loại vải khác thì đã sớm bị cướp sạch, sao còn có thể đợi tới bây giờ.
Lâm Nghiên Thu là một người rất biết tiêu tiền, cũng không lo lắng về giá cả, huống chỉ cô thật sự rất thích vải sa tanh màu be in bông hoa này, lấy làm áo sơ mi là tốt nhất, chất liệu cũng không sợ nhăn.
Không chút suy nghĩ liền mua một trượng, sau đó cô còn mua thêm một ít đồ vật lộn xộn, ra ngoài một chuyến mà đã tốn hơn một trăm đồng.
Với loại người vung tay quá trán như Lâm Nghiên Thu, chỉ có Trình Gia Thuật mới có thể chiều cô, nếu đổi thành người khác, e là sẽ không thể nào nuôi nổi.
Hai tay cầm bao lớn bao nhỏ quay về nhà, lúc đi ngang qua lang đình, mấy người phụ nữ đang tụ tập ở đó nói chuyện phiem, một trong số đó nhìn thấy Lâm Nghiên Thu liền gọi: "Tiểu Lâm, em về rồi, sáng hôm nay có hai người họ hàng dưới quê của em tới nói là tìm Hồng Hồng, lúc ấy chị vừa lúc đi qua cửa canh gác lấy bưu kiện nên dẫn họ đến nhà em."
"Tìm Hồng Hồng ư?" Trong lòng Lâm Nghiên Thu bỗng dưng kêu lộp bộp.
"Ừm, người đàn ông đó còn nói là chồng của Hồng Hồng, không đúng a Tiểu Lâm, em dâu em không phải vẫn là con gái sao? Sao có thể xuất hiện một người chồng tìm tới a!"
Lâm Nghiên Thu: "...
Vợ của Ngưu chính ủy nhíu mày hỏi cô: "Tiểu Lâm, có chuyện gì xảy ra vậy?"
Nhóm phụ nữ này hơi lắm mồm, hai vợ chồng Ngưu chính ủy cũng không nói với người khác chuyện xem mắt của Ngụy Hồng với Cao Thành.
Chuyện còn chưa thành, nếu bị truyền đi sẽ có ảnh hưởng không tốt, nhất là đối với Ngụy Hồng.
Hơn nữa, do nể mặt Trình Gia Thuật nên hai vợ chồng Ngưu chính ủy mới giữ kín việc này.
Nào ngờ bây giờ bất thình lình xuất hiện một người đàn ông tự xưng là chồng của Ngụy Hồng, điều này khiến cho vợ chồng Ngưu chính ủy không biết nên nói sao với Cao Thành đây!
"Em về nhà trước, hôm khác em sẽ nói kỹ hơn cho chị!" Lúc này Lâm Nghiên Thu không còn tâm trạng nào giải thích nữa, cô vội vàng đi về nhà vì sợ Nguy Hồng sẽ chịu thiệt.