Cảm giác thoải mái làm cho người ta thấy như gió xuân, không cảm nhận được cảm giác cô đang cố ý lấy lòng.
Diêm Thiếu Thanh cười giới thiệu: "Vị này là vợ của Trình đại đội trưởng, thời gian cô ấy tới bộ đội không dài lắm nên có lẽ còn nhiều người chưa biết.
Mọi người làm quen một chút, về sau chiếu cố lẫn nhau nhé."
Ông vừa nói xong, cả phòng học liền yên lặng không tiếng động, không một ai lên tiếng tiếp lời.
Lâm Nghiên Thu: ".
." Cô đã làm sai chuyện gì à?
Diêm Thiếu Thanh cười ha hả hai tiếng, ông hơi xấu hổ nói: "Mọi người không muốn để ý tới lão già như tôi phải không? Vậy thì... bây giờ chúng ta học trước, học xong lại nói sau."
Sau giờ học còn nói gì nữa.
Tan học, Lâm Nghiên Thu thu dọn đồ đạc rôồi rời đi, một phút cũng không chần chờ.
Nếu nói cô không buồn bực tuyệt đối là giả, cái loại cô lập này so với cãi nhau còn khiến người ta thấy khó chịu hơn.
Ít ra cãi nhau là hai bên cùng đối đầu, có thể đem tất cả nỗi lòng nói ra, ai cũng không tính là chịu thiệt, giờ thì hay rồi, cô đơn phương ăn công kích, muốn tiêu hóa gấp đôi sự tức giận, quả thực từng phút muốn nổ tung tại chỗ.
Từ đó về sau Lâm Nghiên Thu hoàn toàn không có ấn tượng tốt với nhóm nữ binh đoàn văn công.
Mấy ngày sau đó, Lâm Nghiên Thu cũng không ủy khuất bản thân nữa, mỗi ngày đi học đều ăn mặc thật xinh đẹp, vẽ lông mày đậm, bồi son màu đỏ cổ điển, mái tóc đen bóng mềm mượt, khăn lụa buộc lỏng lẻo, đuôi tóc còn cong nửa vòng sóng, Mỗi ngày đi học là một bộ váy khác nhau, thời trang có thể so với nữ minh tỉnh bên Hương Giang, lúc cô vào lớp không biết đã khiến bao nhiêu người dòm ngó.
Cho dù mông và ngực của Lâm Nghiên Thu không bị lộ ra, nhưng ngoại hình xinh đẹp từ đầu tới chân của cô khiến mấy nữ binh đoàn văn công hâm mộ ghen ty không thôi.
Bọn họ đứng sau cô lẩm bẩm, nói cô quả nhiên là người phụ nữ đào hoa, vừa nhìn đã biết không phải là người đứng đắn.
"Váy của cô ấy đẹp quá, làm bằng øì vậy nhỉ, tôi muốn đi hỏi một chút."
"Hỏi cái gì, cô đã quên Phương Phương nói cô ta đã chạy theo gã nam nhân rồi hả? Một người phụ nữ như vậy thì có thể là người đứng đắn thế nào? Hay là cô cũng muốn học theo cốt cách đó?"
"Nhưng tôi thấy cô ấy cũng không phải như vậy, nhìn đẹp vậy mà."
"Tùy cô, cô muốn đi hỏi thì đi hỏi, coi chừng Phương Phương thấy được, sau này sẽ cùng cô phân rõ ranh giới."
Lâm Nghiên Thu chờ các cô chưa đánh đã khai, không cần làm rõ nguyên nhân gì, nhanh chóng viết thư tố cáo rồi nhờ Ngưu chính ủy giao cho sư bộ, dùng thân phận nặc danh tố cáo nhóm nữ binh đoàn văn công này phá hủy danh dự của cô, phá hoại quân hồn.
Có một điều mà Lâm Nghiên Thu không biết, thư tố cáo không phải gửi là đến thẳng tay sư bộ mà phải qua từng tầng từng lớp kiểm duyệt sau đó mới tới sư bộ, vì vậy mà toàn bộ đội đều biết chuyện.
Nếu không phải mấy năm đầu này còn hỗn loạn, những người sợ bị áp bức sao có thể không dùng nặc danh báo cáo đây.
Ngưu chính ủy đọc xong bức thư liền nhịn không được cười to, đúng lúc gặp Trình Gia Thuật đi dã huấn trở về, trên mặt anh không biết đã làm øì mà có một vệt máu, còn đám binh sĩ nhảy từ trên xe tải kia xuống, người nào người nấy y hệt mấy con khỉ bùn.
Luyện tập thế nào mà mặt mày ai cũng đầy bụi đất, bọn họ nhìn thấy Ngưu chính ủy cứ như gặp được mẹ ruột của mình, chỉ thiếu đứng đó òa khóc mà thôi.
"Chính ủy..."