Vừa mới đi ra, Phùng Kiến Quốc ở bộ phận tuyên truyền đối diện cũng mở cửa đi ra, hai người đụng phải nhau, Triệu Hàn gật đầu với anh ta một cái rồi định rời đi.
Phùng Kiến Quốc vẫy tay gọi cậu lại, nhỏ giọng hỏi: "Thấy chưa?"
Triệu Hàn: "Thấy cái gì?"
Phùng Kiến Quốc chỉ vào khóe mắt: "Tối hôm qua, đội trưởng của các cậu bị vợ đánh."
Triệu Hàn: "..."
Phùng Kiến Quốc còn không biết xấu hổ nói vợ mình lắm mồm, nhưng không ngờ nhờ cái miệng rộng này của anh ta mà không quá nửa ngày mà toàn bộ bộ đội đều biết Trình Gia Thuật bị vợ đánh.
Tối hôm qua Lâm Nghiên Thu ngủ với Nhị Bảo, sáng nay khi Nhị Bảo tỉnh lại liền phát hiện mẹ đang ôm mình, cô bé vui vẻ nằm sấp bên tai mẹ mình nói: "Mẹ ơi, mẹ thơm quá à."
Lâm Nghiên Thu đang ngủ mơ hồ liền hàm hồ ừ một tiếng, một lát sau mới mở mắt ra nhìn thấy Nhị Bảo đang nhìn mình: "Mẹ, sau này mẹ cũng ngủ với con sao?” Mọi người hay nói ánh mắt là cửa sổ tâm hồn, Lâm Nghiên Thu nhìn ánh mắt mong đợi của cô bé, trong lòng cô không hiểu sao chua xót, nặng nề ừ một tiếng: "Sau này mẹ sẽ ngủ với con."
Nhị Bảo cao hứng dạ một tiếng, bất quá rất nhanh liền nghĩ đến: "Vậy còn ba thì sao? Ba phải ngủ với ai ạ?"
"Ba là người lớn có thể ngủ một mình."
Lâm Nghiên Thu xuống giường đi làm vệ sinh cá nhân mới phát hiện không biết Trình Gia Thuật đã đi từ lúc nào, cô rửa mặt xong đi vào phòng bếp mở nồi ra, trong nồi là bánh bao nóng hổi, trên bếp sắt còn nấu cháo kê đang cuồn cuộn bốc hơi nóng.
Nghĩ đến chuyện tối hôm qua sau khi náo loạn xong, anh nói không cần cô làm mẹ già, cơm do anh làm, đúng là làm thật, một chút cũng không khoác lác.
Lâm Nghiên Thu chính là một nhân vật phản diện, cô thừa nhận chuyện mình đã làm, nhưng cô sẽ không bao giờ làm điều đó nếu không có nhãn lực tốt.
Giống như tối hôm qua, mục đích của cô cũng đã đạt được.
Nếu cô còn làm ầm ïT, đổi cô thành anh thì cô nhất định dùng một quyền đánh qua, huống chỉ tính tình Trình Gia Thuật như thế.
Cho dù cô ở lại cũng không thể rơi vào thế hạ phong, làm cho Trình Gia Thuật cảm thấy cô sợ thân phận bại lộ chỉ biết cầu xin được lưu lại, nếu thật sự như vậy, sau này cô chỉ có thể làm mẹ già giặt quần áo nấu cơm hầu hạ anh! Dư Tĩnh Tĩnh trong nguyên thư cũng không phải chính là lấy lòng anh như vậy sao.
Cô không muốn sống như thế.
Trong lúc Trình Gia Thuật đang ở bãi tập xem binh lính luyện bắn súng thì có binh sĩ đến thông báo anh có điện thoại từ cục công an huyện Nam Hoài gọi tới.
Trong quân đội có tiếp tuyến viên, mỗi cuộc gọi từ bên ngoài gọi tới phải thông qua tiếp tuyến viên đó trước.
Trình Gia Thuật thu súng lại rồi trở vê văn phòng.
Lục Kiến Quân ở đầu dây bên kia kiên trì chờ đợi, sau khi cuộc gọi được kết nối, anh liền nói: "Đại đội trưởng, người mà anh kêu tôi tìm, tôi đã tìm được rồi.
Đó là một người dân ở phụ cận, thân phận không có điểm gì nghi ngờ cả.
Tôi đã hỏi rõ ràng, anh ta nói đã tận mắt nhìn thấy chị dâu nhảy xuống sống, lúc anh ta vớt chị dâu lên thì chị dâu vẫn còn ý thức, sau khi hỏi địa chỉ nhà chị dâu liền đưa về, trong lúc đó anh ta sợ chị dâu lại nghĩ quẩn nên một bước cũng không dám rời đi."
"Được, tôi biết rồi." Trình Gia Thuật cúp điện thoại, anh dựa lưng vào ghế, lấy điếu thuốc từ trong túi ra đặt lên miệng.
Có vẻ như người phụ nữ kia nói đúng, có thể mẹ ruột Đại Bảo đã thật sự biến mất rồi.
- ----
Chú thích
(1). Khai hoàng khang: là phương ngữ Tứ Xuyên và những nơi khác đùng để chỉ những lời nói bậy bạ, nói năng bừa bãi, lung tung vô căn cứ, không có cơ sở.